Chương 2
Trước đây, cũng như bao đứa trẻ khác, tôi có một mái ấm hạnh phúc. Cho dù gia cảnh khó khăn, thường phải di chuyển chỗ ở, nhưng tôi có bố mẹ yêu thương, anh trai bảo vệ.
Tất cả thay đổi vào cái ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện.
“Con yêu, mau xuống đi, kẻo ngã đấy!” Bố luôn yêu tôi nhất. Ông thường đỡ tôi từ cửa sổ đặt xuống đất bằng cánh tay chắc nịch, hôn lên má tôi, những sợi râu cứng của ông chạm vào mặt khiến tôi hơi đau.
“Chú đẹp trai kìa!” Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nhìn xuống dưới. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp trai như thế. Người đó mặc chiếc áo choàng đen, không cài khuy, gió thổi cuốn vạt áo lên để lộ chiếc áo sơ mi màu đen, quần âu cũng màu đen. Màu đen đề lại hình bóng mờ ảo giữa nắng trưa.
Người đó nhìn theo ánh nắng, những sợi tóc đen mượt bay bay, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng, khóe miệng như hé cười...
Dung mạo tuyệt vời, không chút tì vết như trong truyện cổ tích hiện ngay trước mắt tôi. Tôi hiếu kỳ mở to mắt, hình bóng mờ ảo bỗng tỏa sắc vàng!
Năm đó, mọi ký ức đều mơ hồ, duy chỉ có khuôn mặt tuyệt đẹp khắc sâu trong tâm trí tôi, khiến tôi phải trèo lên cửa sổ tầng hai ngó nhìn khuôn mặt ấy.
“Á!” Bố tôi kêu thất thanh, rồi đưa tôi vào phòng mẹ đang dọn đồ. “Mau đem con đi ngay, chúng tìm đến rồi đấy!”
“Là Hàn Trạc Thần ư?!” Mặt mẹ tôi trắng bệch, bà đờ người ra một lúc rồi vội lao đến nắm lấy tay bố tôi: “Anh thì sao? Chúng ta cùng trốn.”
“Anh sẽ ngăn chúng lại.” Bố hốt hoảng đẩy mẹ và tôi ra ngoài ban công toàn những đồ linh tinh, một chiếc va li phủ đầy bụi đập vào người tôi nhưng bố không hề hỏi tôi có đau không mà hét lên thúc giục mẹ, rất đáng sợ: “Còn không đi đi kẻo không kịp đâu. Mau nhảy xuống đi!”
Bố vội vàng mở cửa sổ, nhìn thấy bên dưới có người, do dự một chút, giọng lạc đi: “Đứng đây, đừng có ra ngoài.”
“Em không...”
Mẹ chưa nói hết câu thì bố đã đóng cửa ngoài ban công “rầm” một tiếng.
Tôi nhìn qua lớp kính mờ đục thấy bố vừa chạy đến cửa thì bị một người đàn ông vận bộ vest màu đen xô đẩy, đạp ngã xuống chiếc sofa, tiếp đó hơn mười người đàn ông cũng vận y phục màu đen đứng xếp hai bên, không hề nhúc nhích.
Bố ôm bụng lồm ngồm bò dậy, bò đến bên chân người đàn ông vào cuối cùng tên là Hàn Trạc Thần.
“Anh Thần, tôi biết mình sai rồi! Anh muốn giết thì giết mình tôi thôi, xin anh tha cho vợ con tôi.”
Hàn Trạc Thần ngồi xuống sofa, châm điếu thuốc, nghiêng người, hơi tựa vào tay vịn sofa, từ từ hút thuốc. Trong làn khói thuốc, trông hắn không chút khuyết điểm, điệu bộ rất ung dung, tự đắc.
“Lâu lắm rồi không gặp!” Hắn hơi nheo đuôi mắt, khóe miệng hơi nhếch lên như đang cười, nụ cười hiền hậu như ông vua trong truyện cổ tích. Nhưng từ người hắn lại toát ra một khí chất rất đáng sợ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tôi định hỏi hắn là ai thì mẹ bỗng bịt miệng tôi lại, chặt đến mức tôi gần như không thở nổi.
Tôi quay lại nhìn mẹ, thấy môi mẹ đã tứa máu, mẹ cắn môi im lặng, giọt máu đỏ trôi vào kẽ răng trắng, tôi muốn hét lên, nhưng miệng đã bị bịt kín.
“Anh Thần! Tôi đâu muốn bán đứng đại ca nhưng chúng bắt vợ con tôi để đe dọa nên tôi không còn cách nào...”
“Ông nhớ tôi từng nói gì với ông không? Tôi đã nói là làm.” Giọng nói của Hàn Trạc Thần trầm ấm, đều đều, trên khuôn mặt là nụ cười hiền hòa.
“Tôi sai rồi!” Bố tôi ra sức lạy lục, dập đầu đến chảy cả máu nhưng vẫn không dám dừng lại. “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”
“Tôi đã nói sẽ giết hết cả gia đình ông rồi...”
“Đừng, không liên can gì đến họ...”
Hàn Trạc Thần dùng ngón tay dập tắt điếu thuốc lá, vứt xuống sàn, đứng dậy, chỉnh sửa áo choàng ngay ngắn, cử chỉ thoải mái như mọi việc đã đến hồi kết, thong dong cất bước ra ngoài cửa.
Một người vận đồ đen đến gần Hàn Trạc Thần, hắn cúi đầu nên tôi nhìn không rõ mặt, chỉ thấy hắn cúi người hỏi: “Anh Thần, còn một đứa con trai mười tuổi và đứa con gái bảy tuổi, có phải cũng...”
“Không nghe thấy tao nói gì sao?”
“Vâng!”
Những việc xảy ra tiếp theo tôi không dám nghĩ đến nữa, máu của bố, nước mắt của mẹ, cả tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng van xin, với gọi xé nát trái tim tôi.
Thân thể gầy ốm của tôi bị vứt từ tầng hai xuống thảm cỏ.
Đôi chân đau buốt khiến tôi tỉnh lại, cố mở mắt. Cảnh cuối cùng trong ký ức là anh trai tôi xông đến bất chấp dòng xe cộ trên đường như thoi đưa. Thân hình gầy gò của anh bị chiếc xe lao nhanh đâm phải, tung lên rồi rơi bịch xuống nền xi măng xám xịt. Máu đỏ loang lổ, anh tôi ch.ết không nhắm mắt.
Máu trên trán tôi chảy ròng ròng khiến tầm nhìn bị mờ đi, tôi không phải chứng kiến những cảnh đáng sợ đó thêm nữa.
Trong cơn mơ hồ, tôi cảm nhận được tiếng bước chân đến gần, cái ch.ết đang đến gần.
“Thôi!” vẫn là giọng nói trầm ấm ấy.
“Vâng.”
Sau đó... cuộc đời đã bị chia cắt từ giây phút ấy, cuộc sống mới cũng bắt đầu từ đấy.
Cảnh sát không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, cũng không tr.a hỏi hình dáng của hắn, nhanh chóng quy vụ giết người này vào phần giết người cướp của. Còn về tung tích của hung thủ, họ chỉ ghi ba chữ: “Đang lẩn trốn.”
Từ đó không còn ai đả động đến vụ án nữa.
Tôi là người duy nhất sống sót. Sau khi vết thương khỏi hẳn, tôi liền bị đưa vào viện phúc lợi xã hội. Nhưng do tôi quá lầm lì nên lại bị chuyển đến một cô nhi viện hẻo lánh.
Hai năm ở trong cô nhi viện, tôi không nói một lời nào, đói thì lấy chút đồ ăn trên bàn, buồn ngủ thì lên giường nằm ngủ một lúc, thời gian còn lại tôi đều ôm gối ngồi ở góc phòng, thờ ơ nhìn tấm kính cửa sổ phủ đầy bụi. Ai cũng tưởng tôi bị ngớ ngẩn, họ nhốt tôi trong căn phòng chật hẹp để tôi không chạy lung tung. Không ai quan tâm tôi sống hay ch.ết, thậm chí chẳng thèm ngó vào xem tôi ra sao. Chỉ có một người hay đưa cơm đến, anh nói với tôi: Anh là Tiểu Cảnh.
Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ anh cho mãi tới một đêm mưa gió.
Đêm đó, tôi kinh hãi co người lại, dựa sát vào tường.
Chiếc khóa trên cửa bị gió giật mạnh, tôi không dám nhúc nhích, không dám nói gì, cắn vào mu bàn tay, đến thở cũng không dám nữa.
Cánh cửa mở ra, Tiểu Cảnh, người ướt sũng, bước vào.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi run cầm cập liền hỏi: “Em sợ à?”
Tôi né tránh, tấm thân ngày càng gầy gò, ốm yếu, đôi mắt mở to đầy sợ hãi nhìn anh. Ngoài cửa lóe lên một tia chớp, qua tia chớp ấy tôi thấy rõ hơn khuôn mặt và hình dáng của anh.
Anh chừng hơn mười tuổi, sắc mặt vàng vọt, gầy gò, nhưng đôi mắt to sáng, lông mi dài hơi cong, mũi và môi đều rất đẹp, nếu mập thêm chút nữa chắc cũng khá đẹp trai.
Ánh chớp vụt tắt thì một tiếng sấm xé trời vang lên, tôi giật mình bịt chặt hai tai.
Anh dang cánh tay, ôm tôi vào lòng dịu dàng nói: “Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Người anh thật ấm áp, giống người anh đã mất của tôi vậy...
Tôi ôm lấy lưng anh, cố cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, túm chặt lấy áo anh.
Đêm đó, anh không rời xa tôi, miệng không ngớt nói với tôi: “Đừng sợ, có anh đây.”
Tôi vẫn sợ nhưng không còn cô độc nữa.
Từ đêm đó trở đi, anh thường đến thăm tôi, chăm sóc tôi. Anh kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra bên ngoài, khi kể đến những tình tiết buồn cười anh cứ cười mãi không thôi. Còn tôi thì vẫn ngẩn ngơ nhìn tấm kính cửa sổ đã được anh lau rất sạch.
Ngoài cửa sổ, trời cao mây nhạt...
Cuộc sống vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, ngày ngắn, đêm dài, không khí ngột ngạt làm tôi thấy khó thở, ánh mặt trời luôn để lại bóng đen bên cạnh tôi. Thời gian đầu, ngày nào tôi cũng nhớ mùi hương trên người mẹ, cảm giác nhói đau trên khuôn mặt khi chòm râu cứng của bố chạm vào...
Trong những giấc mộng đẹp và cả những cơn ác mộng, tôi nhận ra nhớ nhung cũng không cứu vãn được quá khứ. Tôi đã trở thành trẻ mồ côi, gia đình bị một kẻ tàn bạo hủy hoại. Tôi cố nhớ lại khuôn mặt ấy để nó hằn sâu trong ký ức, ngay cả những hành động, cử chỉ hay ánh mắt của hắn.
Hàn Trạc Thần, chắc chắn sẽ có ngày tôi đi tìm hắn.
Nhưng tôi không thể ngờ tôi lại tìm thấy hắn nhanh đến vậy...
Trong một buổi hoàng hôn mùa hè, ánh nắng rọi vào căn phòng làm hiện rõ những hạt bụi bay bay.
Tôi nhìn ra ngoài cửa, Tiểu Cảnh đang chải mái tóc rối của tôi.
Một chiếc xe màu đen dừng ở sân của cô nhi viện, một người dáng cao cao bước xuống. Áo sơ mi và quần đều màu đen thật chẳng hợp với mùa hè chút nào.
Tôi vội vàng bò đến bên cạnh cửa sổ chăm chú nhìn, chính là khuôn mặt cả đời tôi không thể quên.
Hàn Trạc Thần có bị thiêu thành tro bụi thì tôi vẫn nhận ra hắn.
Trong thời khắc đó, tôi như thoát khỏi cảnh giam cầm bấy lâu, như điên như dại lao ra ngoài.
Trên đầu là ánh nắng chói chang, dưới chân là cát bay mù mịt.
Tôi đứng trước mặt hắn, thấy ớn lạnh.
Hắn rất cao nên tôi phải ngước nhìn.
Khuôn mặt hắn không hề thay đổi nhưng ánh mắt u ám, thâm hiểm hơn hai năm trước rất nhiều.
“Cháu quen ta à?” Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, cúi xuống, nâng cằm tôi lên, nhìn thật kỹ. Tôi tưởng hắn đã nhận ra tôi nhưng hắn nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.
“Cô bé rất xinh dù hơi gầy.” Một kẻ vận áo đen đứng sau hắn nói. Người này tôi vẫn còn nhớ, khuôn mặt thon dài, mắt tối tăm như mắt cá ch.ết, hắn chính là kẻ bắn ch.ết mẹ tôi, vứt tôi từ tầng hai xuống đất...
Lòng căm thủ bấy lâu bỗng dâng trào, tôi vội cúi đầu, dồn hết sức cắn vào ngón tay thon dài của hắn, hắn giật ra, tôi vẫn ra sức cắn. Mãi đến khi hắn dùng bàn tay kia bóp mạnh hai má tôi, đau đến mức không thể khép hàm răng lại, tôi mới chịu nhả ra.
Hắn nhìn bàn tay tứa máu rồi nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có chút biểu cảm gì. Tôi còn chưa kịp nghĩ nên trả thù thế nào thì một dáng người gầy gò xông đến.
Chính là Tiểu Cảnh! Tiểu Cảnh đá vào mắt cá chân hắn. Hắn vừa né người, Tiểu Cảnh liền húc đầu vào bụng hắn. Hành động của anh nhanh nhẹn không giống với một đứa trẻ mới chỉ hơn mười tuồi.
Tiếc rằng khi Tiểu Cảnh đang định kéo tôi rời khỏi đó, một tên vận đồ đen đứng sau hắn xông lên, khóa chặt hai cánh tay của Tiểu Cảnh ra sau lưng khiến anh không cử động được.
“Thằng bé này phản ứng thật nhanh nhạy.” Kẻ mặc áo đen sờ lên vai và chân của Tiểu Cảnh, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng. “Anh Thần, thằng bé này khá đấy.”
“Ừ! Khá lắm!” Hàn Trạc Thần cúi đầu chỉnh sửa y phục, đi về phía xe của hắn. “Cậu đi nói chuyện với viện trưởng chọn thằng bé này.”
Lời nói của hắn khiến tôi nhớ lại hai năm trước, khi anh trai nhìn thấy tôi rơi từ tầng hai xuống, đứng ở bên kia đường dang tay xông về phía tôi nhưng anh không cứu được chính mình.
Lúc đó tôi mở miệng thật to định gọi anh nhưng không phát ra được tiếng nào. Anh tôi... cuối cùng đã không nghe được tôi gọi: “Anh ơi!”
“Đừng...” Tôi giật mình kéo tay kẻ vận áo đen, hét lên. “Đừng!”
Tôi không còn ai nữa, Tiểu Cảnh là người duy nhất trên thế gian này tôi có thể trông cậy, tôi không thể mất anh. Tiểu Cảnh giãy giụa rồi ôm chặt tôi vào lòng. Những giọt nước mắt đầu tiên của tôi sau hai năm rơi xuống, tôi nói với anh một câu: “Anh mau trốn đi...”
“Thanh!” Lại là giọng nói trầm ấm văng vẳng sau lưng tôi. “Đem cả cô bé này đi nữa.”
“Vâng!”
Bọn chúng đem tôi và Tiểu Cảnh đến một nơi hoang vu, hẻo lánh.
Căn biệt thự giống như tòa lâu đài vô cùng rộng rãi, bước vào cửa là thấy một căn phòng rộng thênh thang. Căn phòng to tới mức nghe rõ từng bước chân, sàn nhà lát đá Đại Lý sáng bóng như gương, đi trên sàn như đi trên lớp băng mỏng.
Bỗng tôi nhìn thấy bóng người trên mặt sàn. Chiếc váy trắng rộng thùng thình, mái tóc đen dài đến eo rối bù, khuôn mặt gầy guộc, xanh xao như quỷ Dạ Xoa. Tôi khiếp sợ, lùi lại mấy bước, nhận thấy cái bóng cũng mở to mắt kinh hoàng nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra cái bóng ấy chính là tôi.
Thật khó tin. Tôi đưa tay sờ khuôn mặt mình, khuôn mặt vốn bầu bĩnh, hồng hào sao giờ lại như thế này?
Chẳng trách Hàn Trạc Thần không nhận ra tôi, ngay cả tôi còn không nhận ra chính mình...
Tiểu Cảnh nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi nhìn đôi mắt ngây ngô của anh, không muốn nói gì.
Nếu biết được người đàn ông ngồi trên sofa kia đáng sợ đến mức nào, anh sẽ không còn chắc chắn như vậy nữa.
Người đàn ông tên Thanh bước đến cạnh Hàn Trạc Thần, cúi người nói: “Đây là tư liệu về Cảnh. Không tìm thấy tư liệu về cô bé đó. Viện trưởng nói khi cô bé được chuyển từ viện phúc lợi xã hội đến cũng không có tư liệu gì, không hiểu sao lại như vậy.”
“Không sao, điều đó không quan trọng.” Hàn Trạc Thần nhận lấy một chồng tài liệu từ tên Thanh, lật lật mấy trang, ngẩng đầu nhìn Tiểu Cảnh đứng cạnh tôi: “Cậu bé, lại đây.”
Tiểu Cảnh nắm chặt tay tôi hơn, không hề nhúc nhích.
Hắn thấy Tiểu Cảnh không chịu bước tới, không hề tức giận, ngẩng đầu nhìn Thanh rồi chỉ vào tôi. Tôi hiểu ngay ý của hắn nhưng một người trói gà không chặt như tôi không còn cách nào khác. Tôi chỉ có thể nhìn tên Thanh đẩy Tiểu Cảnh ra, lôi tôi đến trước mặt Hàn Trạc Thần.
Hai năm trôi qua, kẻ tôi luôn muốn tìm giờ đang ở ngay trước mặt tôi. Trên tay hắn vẫn còn vết răng, vết máu đã đông lại, thì ra vết cắn chẳng hề hấn gì đối với hắn.
Sau này, tôi phải làm thế nào?
Tôi đang cố nghĩ.
Hắn đưa tay ra, xoa đầu tôi, nâng cằm tôi lên hỏi: “Cháu tên gì?”
Tôi lắc đầu thật mạnh, mở to mắt, cố nhìn kỹ khuôn mặt ma quỷ đó. Trong ánh sáng mờ ảo, mắt hắn đen tuyền, vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó.
“Thôi được, từ bây giờ ta sẽ gọi cháu là Hàn Thiên Vu, con gái của ta.”
Con gái ư? Kẻ đã sát hại cả nhà tôi lại nhận tôi làm con gái, thật buồn cười!
“Thả em ấy ra!” Tiểu Cảnh đang bị tên Thanh giữ chặt tay hét lên.
Hàn Trạc Thần gượng cười, nhìn cậu bé hỏi: “Cậu thích cô bé này à?”
Tiểu Cảnh ngẩn người, khuôn mặt vàng vọt bỗng ửng hồng.
“Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho cậu đi huấn luyện. Ta cho cậu tám năm. Khi trở về, nếu cậu khiến ta hài lòng, ta sẽ tặng cậu thứ cậu muốn, còn không làm được... thì đừng trách ta.”
Tiểu Cảnh nhìn tôi, trên khuôn mặt gầy guộc hiện lên vẻ u sầu mà đứa trẻ mười lăm tuổi không nên có.
Hàn Trạc Thần bế tôi lên, đặt tôi ngồi trên đùi hắn, những ngón tay thon dài của hắn đặt lên cổ tôi rồi vuốt ve làn da tôi. Tôi giật mình không dám cử động, tin rằng với tính cách tàn bạo của hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bóp ch.ết tôi.
“Tôi nghe ông.” Cuối cùng Tiểu Cảnh cũng mở miệng.
“Được!” Hắn hài lòng gật đầu, bế tôi đi về phía cầu thang. “Thiên Thiên, ngày mai ta đưa con đi học.”
Tôi còn nhớ lúc nhỏ, khi kể chuyện cổ tích, bố tôi từng nói ma quỷ trông dữ dằn không thực sự đáng sợ, đáng sợ nhất là ma quỷ có khuôn mặt như thiên thần...
Lúc đó tôi không hiểu nhưng giờ tôi đã hiểu rồi! Nếu Tiểu Cảnh nói “không” thì sinh mệnh của tôi có lẽ đã bị đôi bàn tay đẹp nhất mà từ trước tới giờ tôi được nhìn thấy bóp ch.ết.
Từ đó trở đi, tôi không còn gặp Tiểu Cảnh nữa. Nhưng tôi biết anh sẽ quay lại, chắc chắn một ngày anh sẽ quay lại đón tôi.