Chương 23: Tỉnh (3)
Sau 1 đêm náo loạn tại Pub, khó khăn lắm Shizuka và Mone mới đưa được kẻ say rượu điên cuồng Eri về tới nhà của Eri . Đem Eri ném tại giường xong, Shizuka liền đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Còn Mone thì ngồi phịch xuống giường vươn vai.
- Ôi, thật khổ cho cái lưng của tôi. Cứ tưởng Ahim là heo, ai ngờ đâu nha đầu Eri này cũng là 1 con heo không hơn không kém.
Ahim ở bên Mỹ, đang đánh răng thì nhảy mũi liên tục thành ra sặc bọt ho không ngừng. Ahim nhíu nhíu mày, lầm bầm:
- Khốn khiếp!Tên ch.ết bầm nào dám nói xấu bà, bà viết được bà băm vằm thành trăm mảnh.
Ở bên đây, Mone lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, rùng mình liên hồi.
- Thay vì ngồi đây lảm nhảm, sao cậu không lấy thau cho Eri, xem chừng sắp ói rồi! - Shizuka vẫn không quay đầu mà trầm giọng nói.
- Hả? - Mone vừa quay đầu lại đang định đứng lên thì " Ọe ọe ọe". Một mùi chua chát ghê tởm được Eri thành công đem phun lên chiếc áo da của Mone.
- Khốn Khiếp! - Mone bật dậy ngay lập tức đẩy kẻ gây họa kia ra, rống lên thật to đủ cho thấy cô tức giận chừng nào - Trần... Song ... Đình.
Nghe thấy tiếng rống, quản gia trong nhà liền chạy lên thì thấy 1 cảnh này. Cô chủ của bà - Eri thì người đang nằm trên giường, đầu thì cắm xuống đất nôn mửa. Mone thì đứng cuối giường tay giơ sang 2 bên, mày nhíu chặt mặt đằm đằm sát khí nhìn về Eri. Còn Shizuka lúc này đã quay lại nhưng lại có vẻ như đang xem kịch vui.
- Cô Mone, hay cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ đi, tôi sẽ cho người lấy quần áo của cô chủ cho cô mặc tạm - Nói rồi bà quay lại hướng về Shizuka - Cô Shizukam cô cũng ra phòng khách uống cốc trà đợi tôi cho người dọn dẹp phòng sạch sẽ đã.
- Được! - Mone và Shizuka đồng thời lên tiếng, rồi nện bước đi ra.
Trong phòng, quản gia gọi người đưa Eri sang phòng dành cho khách, rồi cho người dọn dẹp căn phòng, còn bản thân mình đi pha trà giải rượu. Vì đã muộn nên Shizuka cùng Mone ở lại nhà Eri nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, khi Shizuka và Mone đã thức dậy từ sớm đang ngồi ăn sáng, đọc báo thì Eri đầu tóc rối bời từ phòng ngủ lầu 2 đi xuống. Mắt nhắm mắt mở đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy nước ra uống cũng không để ý đến những người ở đây. Shizuka ngước mắt lên tựa tiếu phi tiếu nhìn Eri làm 1 loạt các động tác, mà mắt chung thủy vẫn chưa mở ra.
- Cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao? - Mone lên tiếng.
Lúc này Eri đang uống nước bị tiếng nói lạ làm tỉnh táo, mở mắt ra nhìn nhìn. Đập vào mắt cô là khuôn mặt u ám của Mone. Bỗng " Phụt! " 1 tiếng, Eri đem toàn bộ nước trong miệng phun ra. Nhưng Mone lúc này lại đang ngồi đối diện cô, nhìn thấy vậy liền lập tức né đi nhưng vẫn trúng vài giọt.
- Trần... Song... Đình... Cậu chán sống rồi sao? - Mặt Mone lại càng đen hơn, rống lên thật to. Gia hỏa ch.ết tiệt này chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã đem dơ bẩn trong miệng phun lên mình 2 lần. Thật muốn xách cổ Eri ném từ trên lầu xuống.
- Sao... sao... Sao các cậu lại ở đây? - Eri chùi chùi miệng vẻ mặt vô tội hỏi. Sao lại rống với cô chứ. Khi không lại đến ngồi thù lù 2 đống ở nhà cô, khiến cô giật mình. Người nên rống là cô có được không.
- Ở đây? Nếu không vạn bất đắc dĩ tụi này sẽ ở nhà cậu sao? - Shizuka đặt tờ báo xuống, uống 1 cốc nước cam hỏi ngược lại.
- Làm ơn nhớ lại giùm mình, là kẻ nào lôi mình đến Pub, rồi là kẻ nào uống cho thật say rồi náo loạn thiên cung, còn muốn đánh nhau với người khác, nếu không phải Shizuka nhanh tay đỡ được thì cậu nhẹ cũng là " hàm ơi ở lại răng đi nhé", hoặc không nặng thì cái bộ mặt đó sẽ không còn - Mone ở bên cạnh bắt chước giọng của Eri kể lể.
Giọng nói đó khiến cho quản gia đứng bên cạnh không khỏi phì cười, còn Shizuka cũng giựt giựt khóe môi.
- Cậu đang kể chuyện hài sao? - Eri ngẩn người.
- Mone nói là sự thật! - Shizuka lên tiếng.
Quản gia lấy ghế cho Eri ngồi, sau đó từ từ thuật lại vụ nôn mửa tối qua. Nghe đến đoạn cô phun bẩn lên người Mone thì làm cô đang ăn bánh mì cũng phải mắc nghẹn. Cô đem bánh mì nuốt vội xuống. Quay mặt nhìn Mone cười i hì rồi lẹ chân đứng lên định chạy về phòng tránh bão.
- Hì hì... Thật làm phiền 2 người rồi!
Nhưng cô vừa quay người thì Mone đã đứng chặn trước cửa phòng bếp, vẻ mặt thâm hiểm:
- Có phải hay không chúng ta nên đem tất cả ra cùng tính toán?
- Mone, cậu đại nhân rộng lượng không chấp 1 kẻ say rượu, cậu cũng biết 1 khi mình say thì khó có thể khống chế được bản thân. Tuyệt không phải cố ý với cậu - Eri từng bước lùi lại, vẻ mặt kiêng dè.
- Không được! - Mone từng bước tiến lên giơ nắm đấm.
- Đừng mà! Thế này đi, mình đền bù cho cậu, cậu muốn gì mình đều đem cho cậu hết!
- Thật?
- Thật! Tuyệt đối thật!
- Một chiếc áo khoác da mới!
- Được.
- Một bộ trang sức hãng Ella.
- Được.
- Một con Ferrari Enzo màu trắng.
- Được.
- Một chai rượu vang Monte Anticio.
- Được - Eri thuận miệng không thèm nghĩ ngợi mà chấp nhận ngay. Nhưng ngay sau đó mặt từ trắng chuyển sang xanh rồi lại chuyển sang đỏ, nhanh chóng sửa lời - Không được!
- Một lời đã định, cậu không có quyền thay đổi! Cứ quyết vậy đi! Mai đem tất cả đến cho mình! - Mone mỉm cười vỗ vai Eri.
Xong, Mone cùng Shizuka cười lên thật to, quản gia và các người làm cùng cúi gằm mặt xuống, nhưng có thể thấy rõ vai họ đang run rẩy vì cười. Phải biết Monte Anticio là một loại rượu vang nổi tiếng của vùng Toscana, Italia. Nổi tiếng vì giữ trọn vẹn hương hoa quả tươi và được ví là thức uống của mùa xuân, của những lần khởi sự làm ăn... giá xuất xưởng từ 9 – 22 USD/chai. Eri là người thích sưu tầm rượu và chai rượu này khiến cô ấy thích nhất. Giờ lấy đi chẳng khác nào lấy đi sinh mạng của cô ấy. Đó chính là lí do tại sao mặt của cô ấy lại như con tắc kè đổi màu liên tục.
- Được rồi, hôm nay cho cậu nghỉ phép 1 ngày trấn tĩnh. Chúng ta đi làm thôi! - Shizuka đứng dậy, lấy áo khoác vắt lên vai gõ chân rồi khỏi. Mone cũng nhanh chóng rời đi theo kẻo có người nổi đóa.
---------- Như Song ----------