Chương 8: Tôi sợ hắn, Lãnh Thiệu Huy
Hôm nay là cuối tuần, tôi lại được nghỉ. Tính sẽ tự thưởng cho mình một giấc ngủ ngàn năm để lấy lại tinh thần. Nhưng ai ngờ người tính không bằng trời tính.
Đúng lúc tôi đặt mông xuống giường thì tiếng con dế yêu vang lên. Tôi bất mãn, không muốn bắt máy nhưng khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, tôi không muốn cũng phải nhận cuộc gọi.
Bật loa ngoài, tôi hỏi:
"Gì vậy ạ?" Tôi ảo não.
Nghe ngữ điệu của tôi, đầu dây bên kia có chút không vui. Tuy vậy, giọng điệu lại vô cùng cưng chiều. Một chút quở trách cũng không hề có.
"Con dậy chưa?"
Dư thừa.
Đúng, là một câu hỏi cực kì dư thừa. Tôi thực sự không thể tin được đây là người mẹ đại nhân đeo quân hàm "vạn" sao trên người mà tôi vẫn luôn ngưỡng mộ.
Tôi thầm kinh bỉ trong lòng: Con chưa dậy lẽ nào ma đang nói chuyện với mẹ sao?
Tuy vậy, đó chỉ là tiếng lòng của tôi. Ngược lại, khi nói chuyện với mẹ, tôi lại dùng một ngữ điệu khác.
"Con chưa dậy thì cũng bị mẹ làm cho tỉnh dậy." Tôi bất mãn kêu lên.
"Được rồi. Bây giờ con mau ra sân bay đón mẹ. Sau đó con muốn ngủ thế nào cũng được."
Sân bây?
Thể nào tôi lại cảm thấy đầu dây bên kia truyền đến hàng loạt tiếng ồn.
Vậy là người mẹ đại nhân đã trở về. Tôi lại phải đối mắt với cuộc "trò chuyện thâm tình" của ba mẹ sao?
"Sao mẹ không ở Thành phố X luôn đi. Con còn hy vọng mẹ không trở về nữa."
Đúng là như vậy. Tôi hy vọng mẹ đừng trở về. Như vậy mới có thể tách ba với mẹ ra. Như vậy mới có thể khiến gia đình tôi trở nên yên bình.
Nhưng mẹ tôi lại không hiểu ý tôi. Bà từ trong điện thoại quát lớn lên:
"Có đi thì cũng là ba con đi. Đừng nhiều lời. Mau ra đón mẹ."
"Ok, ok. Con biết rồi."
Nói xong, tôi cúp máy.
Chán nản vứt điện thoại xuống giường trắng muốt, tôi đau lòng nhìn đồng hồ ở cạnh giường.
Trời ạ, mới chín giờ sáng. Còn quá sớm. Tôi muốn ngủ, tôi muốn ngủ.
Thâm tâm thì vậy nhưng cuối cùng tôi cũng phải lấy con AB ra sân bay đón mẹ đại nhân.
Chiếc xe lon ton chạy trên đường lớn của Thành S. Đến ngã tư, trong lúc đợi đèn đỏ, tôi ảo não nhìn xung quanh, cố gắng kiếm thứ gì đó thu hút ánh nhìn để tôi có thể tỉnh táo hơn.
Thu vào mắt tôi lúc đó là một con hẻm nhỏ sâu vun vút. Cái vấn đề không phải con hẻm ấy như thế nào mà là có một đám côn đồ ỷ mạnh ăn hϊế͙p͙ yếu.
Tôi vốn là người chính nghĩa, không bao giờ để kẻ xấu hoành hành. Hơn nữa, với tư cách là con của cảnh sát quân hàm vạn sao, một công dân tốt, tôi ngay tức khắc tấp xe vào lề rồi gửi ở một cửa hàng.
Tôi từng bước, từng bước đi như thám tử tiến vào trong hẻm. Mắt thấy cây chổi cũ ở trong góc hẻm liền cầm lên, tiến sâu vào trong hơn.
Khi đi đến gần bọn côn đồ, tôi dùng hết sức lực mười tám năm tích lũy, giáng một cú thiệt mành vào người mà tôi cho là tên cầm đầu.
Tuy là một cú hồi tụ đầu đủ tinh lực nhưng khi được truyền vào cây chổi cũ thì lại là một vấn đề khác. Tên cầm đầu thì không hề hấn gì, chỉ như gãi ngứa. Nhưng cây chổi lại chia làm hai, mỗi nơi mỗi mảnh, nhìn mà thương thay.
Lúc này, bọn côn đồ mới chú ý đến sự tồn tại của tôi. Mà tôi cũng có cơ hội nhìn rõ chúng.
Tên cầm đầu có vẻ rất dữ dằn. Hắn to cao như những lực sỉ sumo. Tuy vậy, người hắn không hề "nhão" chút nào. Ngược lại, cả người cơ bắp cuồn cuộn, da dẻ săn chắc, bắp tay to như cái chày giã ớt. Nói tóm lại, nếu bây giờ hắn không dùng ánh mắt giết người nhìn tôi, tôi chắc chắn sẽ đi đến khoác vai hắn kết huynh đệ.
Còn ba tên còn lại, gọi là đàn em của tên cầm đầu, bọn chúng cũng to như vậy, nhưng khí thế lại thua tên cầm đầu mười phần. Bọn chúng có vẻ rất dữ tợn nhưng lại rất đáng yêu. Nói chung, tôi không thể diễn tả hết.
Đó không phải là điều quan trọng tôi muốn đề cập đến. Vấn đề quan trọng là chàng trai bị dồn vào chân tường, người bị bọn côn đồ "ức hϊế͙p͙".
Hắn tuy đang trong thế bị động nhưng lại tỏ ra khá khinh thường, thậm chí có chút cao ngạo nhìn bọn côn đồ. Trên miệng hắn, máu tươi đang chảy ra tuy vậy có vẻ hắn chẳng đau đớn một chút nào.
Bây giờ, hắn đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Ngoài ra, tôi còn thấy trong mắt hắn có vui mừng, có yêu thương, có cưng chiều, có xót xa, có tức giận.
Người này tôi chắc chắn biết, không những biết mà còn khá thân thuộc.
Đó là bạn cùng bàn với tôi, Lãnh Thiệu Huy.
Tôi rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. Hắn sao lại có thể xuất hiện ở khu này? Như tôi đã nói trước kia, hắn cách chỗ tôi ở rất xa. Nhà hắn ở ngoại thành, hướng ngược lại với nhà tôi. Muốn đến đây phải đi xe với tốc độ 60km trong 1 tiếng 45 phút.
Và tôi chắc chắn rằng hắn sẽ không vì mua đồ hoặc đi trung tâm thương mại mà đến đây. Bởi vì khu hắn ở là khu nhà giàu. Nơi đó giống như một thành phố mini hội tụ đầu đủ các cửa hàng, quán ăn, khách sạn, nhãn hàng, thương hiệu lớn ở Thành S và trên thế giới.
Đó chỉ là một phần, cái khiến tôi ngạc nhiên hơn đó chính là vì sao hắn lại dính dáng đến đám côn đồ này? Còn bị đánh bầm dập như vậy nữa?
Thắc mắc của tôi có lẽ sẽ được giải đáp khi tên cầm đầu bị tôi đánh lên tiếng:
"Nhóc, mày quen biết nó hả?"
Tôi im lặng. Không phải vì tôi sợ mà vì mẹ tôi đã dạy: Nói chuyện với côn đồ tuyệt đối không thể nói lí lẽ. Có nói gì cũng bị đánh nên tốt nhất im lặng vẫn hơn.
Nhưng mẹ tôi lầm rồi. Vì sự im lặng của tôi khiến tên cầm đầu mất hết kiên nhẫn. Hắn hướng bọn đàn em, quát lên:
"Đánh cả nó cho tao."
Nghe lệnh, bọn đàn em chẳng dám chậm trễ. Chúng nhanh chóng tiến về phía tôi. Một trong những tên đó toan hướng cú đấm sấm sét vào mặt tôi thì một cánh tay đã kịp thời ngăn chặn.
Tôi hướng mắt, nhìn chủ nhân của cánh tay.
Lãnh Thiệu Huy cũng đưa mắt nhìn tôi, cười như không.
Vào tình cảnh này, tôi lại nhớ đến câu nói hắn đã hứa vào ngày sinh nhật của tôi. Lúc đó hắn nói: Tôi đã trở về, bất cứ ai cũng không thể động đến em.
Tôi tin.
Tôi tin vào lời hứa của hắn. Tôi tin hắn là người nói được làm được. Tôi tin vào cảm giác an toàn mà hắn đem đến.
"Vô dụng. Tất cả bọn mày đều vô dụng."
Tên cầm đầu nhìn bọn đàn em, quát lên.
Có lẽ Lãnh Thiệu Huy đã thực sự chọc giận hắn. Lúc này, không biết từ đầu, trên tay hắn xuất hiện một khẩu súng nhỏ.
Tôi thầm nghĩ, lần này toi rồi. Đụng ai không đụng lại đụng phải xã hội đen thứ thiệt. Bọn chúng chắc chắn là băng đảng buôn lậu với thế lực rất lớn. Nếu không phải vậy thì sao có thể luôn mang theo súng bên người được.
Lãnh Thiệu Huy ơi Lãnh Thiệu Huy. Anh cũng thật biết chơi.
Trở lại với tên cầm đầu, hắn đưa tay lên, chĩa súng về phía tôi và Thiệu Huy. Môi hắn cong lên tạo thành một đường trăng khuyết.
"Ryan, có trách thì trách người cha tài giỏi của mày đã đụng nhầm người. Lần này chỉ là cái mạng nhỏ của mày. Nếu có lần sau, tao đảm bảo gia tộc họ Lãnh chúng mày đều phải xuống chầu Diêm Vương." Hắn nói.
Chuyện này đã đi quá xa so với tôi nghĩ. Tôi chỉ nghĩ là Lãnh Thiệu Huy không biết tốt xấu chọc vào xã hội đen. Ai ngờ đó lại là một cuộc chiến giữa các gia tộc.
Toi rồi. Toi rồi. Lần này tôi phải đổ máu ở đây sao?
Bỗng nhiên, một cỗ ấm áp len vào trong tim tôi. Mắt tôi hiện tại chỉ còn thấy khuôn mặt phóng đại của Lãnh Thiệu Huy. Chóp mũi của hắn cọ vào mũi tôi, môi hắn chạm vào môi tôi.
Hắn... đang hôn tôi. Nụ hôn đầu của tôi đã bị Lãnh Thiệu Huy cướp mất.
Aida, đó không phải là vấn đề. Vấn đề là vào giờ phút gay cấn này, hắn lại hôn tôi. Trời ơi...
Nếu như bây giờ không phải hắn đang khóa môi tôi, tôi chắc chắn muốn hỏi thử xem não hắn có vấn đề không?
Mà ngược lại, tên cầm đầu ngây ngốc nhìn chúng tôi. Đúng lúc đó, từ bên ngoài hẻm, một đám người chừng 10 tên mặc vest đen, khuôn mặt lạnh lùng tiến vào.
Thấy đám người đó, Lãnh Thiệu Huy mới rời khỏi môi tôi. Hắn thản nhiên nhìn 10 tên vừa mới vào, nói:
"Tới rồi à?"
Thì ra là quân đồng minh. Tôi cứ ngỡ "địch" đã huy động thêm lực lượng nữa chứ. Tôi bỗng nhiên sáng suốt. Thì ra Lãnh Thiệu Huy dùng nụ hôn vừa rồi để kéo dài thêm thời gian, thu hút sự chú ý của tên cầm đầu.
Anh minh. Hắn thực sự quá tài giỏi anh minh. Tôi khâm phục.
"Thiếu gia."
Mười tên cận vệ vest đen nhìn thấy Lãnh Thiệu Huy liền cúi đầu chào hai tiếng.
Mà tôi... rất ngạc nhiên.
Tôi đưa mắt nhìn bọn côn đồ. Bọn chúng tái mặt xanh nhìn cả bọn chúng tôi.
Tên cầm đầu mới vừa rồi còn tỏ vẻ khinh thường thì lúc này lại có vẻ sợ hãi. Hắn toan bỏ chạy liền bị người của Lãnh Thiệu Huy chặn lại.
Hai tên vest đen mỗi người một bên giữ chặt tay tên cầm đầu. Tên vest đen bắt hắn khụy xuống trước mặt Lãnh Thiệu Huy.
Hắn chống đối liền bị vest đen dùng một cược làm hai khủy chân hắn gập lại, khụy xuống.
"Ryan, mày quả thật sảo quyệt như thằng cha của mày." Nói xong, tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt vào giày hàng hiệu của Lãnh Thiệu Huy như để chứng tỏ sự khinh bỉ của hắn.
Ngay tức khắc, tên vest đen bên trái "thưởng" cho sự dũng cảm của hắn bằng một cú đấm hội tụ tinh hoa vạn năm.
Lãnh Thiệu Huy mặt không một chút biểu cảm, hắn khom người, mặt đối mặt với tên cầm đầu. Lúc này, miệng hắn có chút cong lên, mang theo giận dữ và tàn độc.
Tôi rất sợ hình ảnh Lãnh Thiệu Huy bây giờ. Hắn cứ như satan, vô cùng cay nghiệt, vô cùng độc ác. Hắn quả thực không giống như vẻ lãnh đạm thường ngày.
Tôi sợ hắn, rất sợ hắn. Hình ảnh này có lẽ sẽ ám ảnh tôi cả đời.
Mà Lãnh Thiệu Huy lại chẳng biết cảm nhận của tôi lúc này, hắn vẫn dùng ánh mắt độc ác nhìn tên cầm đầu.
Giọng hắn trầm thấp lại lành lùng vang lên:
"Nếu không sảo quyệt thì có thể khiến mày quỳ xuống trước mặt tao như bây giờ không?" Hắn cười, một nụ cười khiến tôi rợn tóc gáy.
Hắn lại nói tiếp:
"Mày biết không? Ba tao đã từng dạy tao rằng: Đã không làm thì thôi, đã làm thì nhất định phải tới nơi tới chốn."
Ánh mắt của Lãnh Thiệu Huy như tảng băng lại giống như dung nham phun trào. Rất đáng sợ. Tôi bất giác rùng mình.
Tôi thực sự không tìm ra một điểm nào để có thể tin rằng người trước mặt tôi là bạn cùng bàn ít nói Lãnh Thiệu Huy.
"Tao đã tưởng tượng ra cảnh Zac khi nhận được đầu của mày sẽ thú vị như thế nào. Hắn chắn chắn sẽ phát điên lên. Lúc đó, hắn điên cuồng tìm tao báo thù cho mày. Nhưng mày có nghĩ rằng, người ba vĩ đại của tao đã... Ha ha."
Lãnh Thiệu Huy lại điên cuồng cười. Hắn hiện tại như một con dã thú bị người ta đánh thức. Tôi không muốn ở cạnh hắn một phút một giây nào nữa.
Hắn là người nói được làm được. Hắn muốn lấy đầu thì chắc chắn sẽ lấy đầu. Tôi sợ hắn. Tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Tôi từ đầu không nên vì vị trí số một Vĩnh Hiệu mà động đến hắn. Bây giờ hối hận có lẽ chưa muộn đúng không?
Đang miên man với thế giới quan của mình, tôi bị giọng thét của tên cầm đầu kéo trở lại thực tại.
"Ryan, mày là quỷ dữ."
"Phải. Tao là quỷ. Chỉ có tao mới có thể thống trị thế giới đen. Còn mày, vĩnh viễn chỉ là nô dịch."
Nói xong, một phát súng, tên cầm đầu liền tắt thở.
Tôi lúc này cũng chẳng thể tỉnh táo được nữa. Tôi lâm vào hôn mê.
Trước khi nhắm mắt, tôi mơ hồ thấy Lãnh Thiệu Huy chạy đến đỡ lấy tôi. Nhưng tôi không cảm thấy ấm áp. Chỉ cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Chỉ cảm thấy bàn tay Lãnh Thiệu Huy đầy máu, dơ bẩn chạm vào người tôi.
Một cỗ da gà nổi lên. Tôi rùng mình, hoàn toàn mê man.
HẾT CHƯƠNG 08.