Chương 22: Không phải là đối thủ
Đã qua một tháng kể từ ngày đầu tiên tôi đi làm trên cương vị là phụ tá của ĐẠI BOSS.
Hôm nay cũng như mọi ngày, chiếc xe MX 80 của chúng tôi dẫn đầu và dừng lại trước đại sảnh Artan, theo sau là năm con FX 72.
Khi xe đã dừng hẳn, tôi từ ghế lái MX 80 nhanh chóng chạy xuống rồi vòng qua bên kia, kính cẩn cúi đầu mở cửa xe ra.
Từ trên xe, một đôi dày da bóng loáng hiện ra. Sau đó là đôi chân dài thẳng tắp, ống quần không một nếp nhăn. Lãnh Thiệu Huy từ từ xuống xe.
Nhìn thấy hắn trong bộ vest xanh dương chững chạc, tôi lại thấy tim mình xao động. Người đàn ông hoàn mĩ này là của tôi, tôi thầm nhủ với bản thân như vậy.
Thấy Lãnh Thiệu Huy, ban lãnh đạo Artan ngay lập tức tiến về phía hắn chào một tiếng.
Mà hắn từ đầu đến cuối chỉ giữ thái độ lãnh đạm và lãnh đạm.
"Boss, chúng ta vào thôi." Tôi lạnh lùng nhìn hắn, đưa tay ra hiệu mời.
"Không được vào."
"Dừng lại..."
Khi chúng tôi đã đến giữa đại sảnh thì có một tiếng gọi lớn làm cho đứng lại.
Tôi quay người hướng về phía cửa chính thì thấy một cái gậy gỗ đang tiến đến chỗ Lãnh Thiệu Huy. Theo bản năng tự nhiên của sát thủ, tôi lập tức đưa tay ra đỡ lấy một quyền kia.
Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã nhanh chóng thu gọn tên hung thủ. Hắn bị tôi ép chặt nằm trên sàn, không thể nhúc nhích.
"Mục đích của mày là gì?" Tôi vừa nói vừa kéo phách mũ lưỡi trai trên đầu hắn ra, buộc hắn phải nhìn về phía Lãnh Thiệu Huy.
"Phỉ... Ryan, mày phải ch.ết. Tội ác của mày phải bị chừng trị." Côn đồ phun một bãi nước bọt vào chân Lãnh Thiệu Huy. Ánh mắt hắn hung ác như muốn lột da, tróc xương người đối diện.
Tuy tôi không biết gì nhiều về những việc làm của Artan nhưng tôi biết thế lực Artan có rất nhiều kẻ thù. Và đây có lẽ là một trong số đó.
Lúc này, Lãnh Thiệu Huy từ từ cúi người xuống. Hắn đưa tay giữ lấy cằm của tên côn đồ rồi nói:
"Thắng làm vua, thua làm giặc. Cody, tao nghĩ mày phải hiểu luật chơi rồi chứ?"
Tôi giật mình. Thì ra đây chính là Cody, người mà Trịnh Lục Kiệt hay nhắc tới.
Tôi nghe kể rằng Cody chính là kẻ thù không đội trời chung của Lãnh Hải. Năm xưa, vì tranh giành thế lực, tranh giành chính quyền mà ông nội của Lãnh Thiệu Huy đã trực tiếp giết ch.ết cha mẹ của Cody. Cũng từ đó mà tên Cody này đã ôm hận.
Đến khi Lãnh Hải lên cầm quyền Mafia thì cũng là lúc Cody trở lại với kế hoạch trả thù. Nhưng giống như cha mẹ, Cody lại thua thảm hại.
Hắn là một con người mưu mô, sảo quyệt. Vì vậy hắn liền về ở ẩn cho đến 5 năm trở lại đây, hắn mới một lần nữa xuất hiện.
Lần này, hắn không đánh trực diện vào Lãnh Hải nữa. Mà hắn lại nhắm vào điểm yếu nhất của ông, đó là Lãnh Thiệu Huy.
Thử nghĩ mà xem, một Lãnh Hải quyền lực, tàn nhẫn cùng với một Artan uy vũ, lớn mạnh hợp sức lại thì liệu Cody có cơ hội trở mình không?
Tất nhiên là không.
Và còn thảm hải hơn nữa, hắn bây giờ đã mất tất cả, căn bản không phải là đối thủ của Lãnh Thiệu Huy.
"Tao còn sống một ngày thì còn có cơ hội giết cả gia đình mày. Tốt nhất mày nên giết tao đi. Nếu không hôm nay, ngày mai, ngày kia, không biết khi nào mày sẽ tắt thở dưới lưỡi dao của tao."
Cody dữ tợn trợn tròn mắt lên nhìn Lãnh Thiệu Huy.
Lời cảnh cáo của Cody khiến tôi bất giác rùng mình.
"Giết mày làm bẩn tay tao."
Nói xong, Lãnh Thiệu Huy quay sang Đường Kiên đứng bên cạnh, phân phó:
"Đưa hắn đến Ardie."
"Thuộc hạ đã rõ."
Đường Kiên ngay lập tức đưa Cody rời khỏi Artan. Còn tôi cùng Lãnh Thiệu Huy và các viên chức cấp cao ngay lập tức vào phòng họp cho cuộc hội nghị.
Khi cuộc họp kết thúc, tôi cùng Lãnh Thiệu Huy di chuyển đến phòng chủ tịch.
"Ardie là đâu?" Tôi nhíu mày nhìn hắn.
"Ardie là ngục riêng của Artan. Đó là nơi giam giữ ngưởi phản bội của tổ chức. Hoàn toàn hợp pháp." Lãnh Thiệu Huy ngã người ra thành ghế, chậm rãi giải thích.
"Anh định xử lí Cody như thế nào?"
"Trước tiên để ba đến gặp hắn. Việc còn lại giao hết cho ba. Dù sao đó cũng là kẻ thù của ba. Anh không muốn dính líu đến."
Tôi cười.
"Có vẻ Cody rất hận gia đình anh." Từ trong ánh mắt của hắn, tôi thấy được sự giận dữ đến tốt cùng.
Tôi rất muốn biết rốt cuộc trước kia Lãnh Hải cùng Lãnh Thiệu Huy đã làm gì hắn.
Mà lúc này, Lãnh Thiệu Huy lại đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, hắn mới nói:
"Cody tên thật là Cao Minh Quân. Hắn sinh ra và lớn lên ở Thành S. Lúc hắn năm tuổi, ba hắn đã gia nhập một băng đảng mafia X chỉ để kiếm tiền nuôi hắn ăn học. Nhưng con người thì luôn bị tiền làm mờ mắt. Ba hắn đã nhận được 5 tỷ từ Y chỉ để giết lão đại của X."
Ngừng một chút, Lãnh Thiệu Huy lại nói tiếp:
"Lão đại X là ông nội của anh. Rất may mắn, kế hoạch của hắn đã thất bại, hắn rời X để đến tổ chức Y làm việc. Lúc đó, thế lực của ông nội cũng khá lớn. Vì thế mà ông đã cùng Y giao đấu. Sau khi hoàn toàn xóa sổ Y, ông trực tiếp tìm đến gia đình của Cody và giết ch.ết ba mẹ hắn, tức là kẻ phản bội X."
"Vì vậy nên Cody mới ôm hận trả thù gia đình anh?"
"Cũng không hẳn. Hắn cũng biết sự việc năm đó chính ba hắn là kẻ phản bội nên chỉ muốn ám sát một mình ông nội. Khi hắn sắp đạt được mục đích thì mẹ anh cùng đồng đội đã mai phục sẳn. Hắn lãnh án 10 năm tù giam về tội giết người không thành."
Tôi gật gù, hiểu mọi chuyện.
"Thế nên sau khi hắn ra tù, hắn quay trở lại tìm mẹ anh để trả thù. Đúng lúc ba anh theo đuổi mẹ anh nên ông ấy đã bảo vệ bà. Sau đó vô tình gây nên hận thù với Cody. Thù cha xen lẫn thù cá nhân, Cody ôm hận đến nay. Em nói đúng không? Đúng không?"
"Rất thông minh."
Hắn cười ôm lấy tôi vào lòng.
Tôi lại gạt tay hắn ra, không vui chu miệng.
"Anh nghiêm túc một chút có được không?"
"Anh có chỗ nào không nghiêm túc. Hử?" Lãnh Thiệu Huy đưa tay nhéo má tôi.
Tôi bĩu môi, thì thầm:
"Anh có chỗ nào nghiêm túc chứ!"
...
Kể từ lúc Cody bị bắt đến nay đã là ba tháng, tôi cùng Lãnh Thiệu Huy vẫn ở Roma để lo một số công việc của Artan. Tuy vậy nhưng cuộc sống vẫn rất nhàn hạ.
Chẳng hạn như hôm nay, tôi đang cùng hắn dạo phố với thân phận Zac. Tôi diện một chiếc áo thun trắng bình thường, cùng với quần jeans rách đầu gối khá bụi bặm và kèm theo là vật dụng không thể thiếu, nón lưỡi trai.
Nếu tôi đang theo style đường phố dân ăn chơi thì Lãnh Thiệu Huy lại là một tổng tài bá đạo.
Hắn mặc vest xanh đen, không cài áo, hai cúc sơ mi mở ra làm lộ bờ ngực rắn chắc. Tôi đi bên cạnh vô tình lại bị hình ảnh đó làm cho đỏ mặt.
Tôi cứ như vậy đi cạnh hắn mà không hay biết chúng tôi đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của các dì trẻ.
"Xem kia, xem kia, thật là đẹp đôi."
"Đoán thử xem, ai là công, ai là thụ."
"Tôi có cảm giác hai người này là nhân vật trong quyển tổng tài và thỏ con."
"A, máu hủ nữ của tôi lại dâng cao rồi!"
Tôi đưa tay, vỗ vỗ trán. Thật muốn điên lên mất.
Mà Lãnh Thiệu Huy đi bên cạnh tôi lại nhếch miệng cười.
Tôi đã điên càng điên thêm.
"Nè, Lãnh Thiệu Huy, biểu cảm của anh là sao hả?"
"Họ nói không đúng sao?"
Tôi:...
Lãnh Thiệu Huy ngang nhiên ở trước mặt mọi người nắm lấy tay tôi. Ánh mắt hắn thâm tình nhìn tôi. Tôi đơ người, không phản ứng.
Cũng may tiếng hò hét chói tai của người đi đường khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi thì thầm:
"Anh muốn ch.ết phải không?"
Hắn lại cười gian xảo.
"Có tiếng thì phải có miếng."
Nói xong, môi hắn áp lên môi tôi.
HẾT CHƯƠNG 22