Chương 28: Người điên bán bảo vật

Lần nữa tiến vào Mê Vụ Cốc, Phượng Vũ đã không cần cẩn thận giống như lần đầu. Ba đấm hai đá nhanh chóng giải quyết hai con Thông Tí Viên* cấp ba dám động thủ với người có tu vi cao, bọn ma thú nghe ngóng được tin tức cũng thức thời chạy thật xa, chỉ sợ mất mạng oan uổng.


Đối với lần này, Phượng Vũ còn có chút tiếc nuối: "Sư phụ, vì sao hôm nay lại ít ma thú như vậy. Con còn muốn giúp người lấy Thú Hồn tinh hạch đấy."


Sau khi vào cốc Luci liền từ trong hổ phách hiện thân có chút ghét bỏ nói: "Thú Hồn tinh hạch của ma thú trung cấp trở xuống, đối với ta không có tác dụng. Ta nhớ rõ vùng ngoại ô ở gần đế đô có núi Tê Long, bên trong cấp bậc ma thú thấp nhất là từ trung cấp trở lên. Tiểu Vũ, đợi khi ngươi tới đế đô, thì đến đó một chuyến đi."


"Được, không thành vấn đề."


Nếu như hiện tại có người thứ ba, nghe đoạn đối thoại này nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kỳ lạ: tu sĩ tầm thường đều không dám mơ mộng đi săn ma thú trung cấp, nhưng một tiểu Hồ Điệp yếu đuối lại có thể thản nhiên nói ra. Kỳ lạ hơn chính là tiểu cô nương kia vừa nghe đã liền đồng ý, giống như nơi nàng muốn đi không phải núi Tê Phong nổi tiếng Tây Phong đại lục luôn có nhiều ma thú hung hãn, mà là thoải mái tự tại đi chơi tiết thanh minh vậy.


Hai thầy trò tán gẫu, rất nhanh đã đi tới đầm nước trước kia.
Thủy Ma thú đã sớm cảm nhận được hơi thở của hai người, đã nóng lòng chờ ở bên bờ. Xa xa nhìn thấy thú con, phát ra tiếng gầm rú vui mừng.


available on google playdownload on app store


Mặc dù Viên Thịt Nhỏ đối với mẫu thân không có gì ấn tượng, nhưng dù sao cũng có bản năng mẫu tử, nghe được tiếng gầm xa lạ mà quen thuộc kia, do dự quay lại nhìn. Nó ngơ ngác nhìn ma thú khổng lồ kia trong chốc lát, trượt xuống từ đầu vai Phượng Vũ, ngập ngừng đi về phía Thủy Ma thú.


Thấy vậy, Phượng Vũ liền thấy yên lòng: nàng sợ nhất Viên Thịt Nhỏ luôn bám dính vào mình không nhận mẫu thân. Bây giờ nhìn, ảnh hưởng của bản năng huyết mạch quả nhiên không thể khinh thường, lo lắng của nàng là hoàn toàn dư thừa.


Ở một bên, hai cánh Luci khẽ động, trên đám cỏ trống rỗng chợt xuất hiện một cái bình ngọc nhỏ.
Thấy thế, Phượng Vũ kinh ngạc nói: "Sư phụ, không gian trữ vật của người ở đâu vậy?" Thân thể bươm bướm nhỏ như vậy, làm sao có thể để được một chiếc nhẫn không gian trữ vật lớn?


"Ở trong ý thức của ta."
"Lại có thể đặt trong ý thức của người?" Phượng Vũ chấn động.


Trải qua nhiều lần bị đệ tử làm cho chấn động, nên Luci rất hiểu kinh ngạc của đệ tử: "Linh Sĩ có cấp bậc tu luyện từ Bá Tước trở lên, có thể đặt vật phẩm ở trong thần thức. Ta mặc dù hiện nay cảnh giới quay ngược lại, nhưng kỹ năng này vẫn còn. Đáng tiếc sau trận đại chiến năm đó thân thể của ta bị thương nặng, mất rất nhiều thứ. Hôm nay trong thần thức cũng chỉ còn vài thứ. Chai đan dược cấp hai này có linh lực cực mạnh, có tác dụng làm tăng linh lực có thể cảm nhận. Chỉ là ngươi vốn có linh lực siêu mạnh, cũng không dùng tới, nên dùng nó để làm thù lao."


"Đồ cho đi cũng không sao, về sau chúng ta kiếm thêm nhiều thứ tốt hơn."


So với đồ vật, Phượng Vũ càng tò mò với kinh nghiệm của Luci, nàng đang định hỏi hắn năm đó bị người nào trọng thương phong ấn lại, đã nghe Luci đổi giọng lạnh lùng, nói với Thủy Ma thú đang thân mật bên đứa nhỏ: "Đứa nhỏ đã trả lại ngươi, đây là đan dược cấp hai lúc trước bổn tọa giao ước."


"Cám ơn! Cám ơn ngài!" Thủy Ma thú đối với chuyện một tháng trước tính mạng bị đe dọa vẫn còn sợ hãi, ở trước mặt Luci là một dáng vẻ vô cùng cung kính.
"Chuyện đã xong, đi thôi." Luci không thèm quan tâm đến lời cám ơn của Thủy Ma thú, trái lại nói với Phượng Vũ.


"Được." Nhìn Viên Thịt Nhỏ lăn qua lăn lại làm nũng trong ngực của mẫu thân, trong mắt Phượng Vũ xẹt qua một chút phiền muộn nhàn nhạt và hâm mộ.
Rời khỏi Mê Vụ Cốc, Phượng Vũ không vội trở về, mà đi tới chợ.


"Sao không trở về nghỉ ngơi?" Luci hỏi. Mười ngày mười đêm chế thuốc, Phượng Vũ mới chỉ ngủ có một giấc, thêm mấy lần nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nào còn có tinh thần đi dạo bên ngoài.
"Con dự định ngày mai khởi hành, cho nên cần mua vài món đồ."


"Ngày mai sẽ đi? Không phải còn mười ngày nữa mới nhập học sao?" Nơi này cách đế đô, chỉ có năm ngày đường thôi.
"Chính ta có thể đi đường liên tục năm ngày không nghỉ. . . . . . Thôi, bên ngoài nhiều người, trở về sẽ nói rõ với con."


Ôm chút nghi ngờ, Luci trở lại bên trong hổ phách. Phượng Vũ liền tự do đi lại trong chợ, nhìn bốn phía xem có vật mình cần không.
5000 tinh thể không phải là ít, mặc dù lúc chế thuốc đã tiêu hết hơn một nửa để mua dược liệu, còn dư lại mấy trăm tinh thể cũng đủ cho nàng mua một đống đồ lớn.


Chỉ là, ngoại trừ thức ăn và y phục, còn với những thứ khác từ trước tới giờ nàng đều không có hứng thú.


Mua xong một đống lương khô và y phục chuẩn bị cho ngày mai khởi hành, nàng đang định quay về ngủ bù, lại thấy phía trước đang có một chiếc xe ngựa dừng lại, nằm ở trước xe là một lão ăn xin toàn thân rách nát, bên cạnh có rất nhiều người đứng xem.


Không cần cố ý tìm hiểu, đã có người hiểu chuyện nói rõ nguyên nhân kết quả sự việc: "Ngươi đừng giả bộ, rõ ràng là ngươi nhìn thấy chiếc xe ngựa đang chạy qua đây, liền đi lên phía trước, bộ dạng vờ như bị đụng trúng."


"Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy. Lão ăn xin, ta nhìn ngươi rách nát như vậy, chắc chắn là muốn lừa gạt rồi."
"Thật không biết xấu hổ."
Đối mặt với trách mắng của mọi người, lão ăn xin kia cũng không thèm để ý, chỉ lớn tiếng kêu đau: "Ai ôi, đau ch.ết mất, đau ch.ết mất, xương đùi gãy rồi!"


Đứng cạnh lão ăn xin, là một tiểu tỳ nữ trang điểm thanh tú. Nàng vốn tuân lệnh chủ nhân, xuống xe kiểm tr.a xem người bị đụng có bị thương không. Lại nghe mỗi người một câu hoàn toàn vạch trần gốc gác của lão ăn xin, hốt hoảng trong lòng cũng biến mất. Nhưng thấy lão ăn xin vẫn mặt dày nằm ở trước xe không chịu đi, trên mặt lại lộ ra bối rối.


Lúc này, lão ăn xin lại la ầm lên: "Làm ta bị thương cũng không sao, nhưng các ngươi lại làm vỡ bảo bối gia truyền này của nhà ta. Đây chính là bảo bối gia truyền bảy đời của nhà ta, ta còn hi vọng bán nó để an hưởng tuổi già đấy! Bây giờ phải làm sao?"


Hắn ôm chặt cái hũ nho nhỏ đen thui cũ kỹ trong ngực, nói đó là bảo bối. Nhìn qua cũng không có gì khác với lọ sành nhỏ mà mấy bà chủ nhà bình thường vẫn hay dùng để tỏi để muối.


Thấy thế, mọi người chê cười càng thêm lợi hại: "Lão già điên này, ngày ngày nói cái hũ này là bảo bối, đòi bán giá cao. Mấy năm rồi vẫn không bán được, hiện tại thì dùng nó để lừa gạt rồi."


Nghe mọi người nói chuyện sôi nổi, Phượng Vũ cũng tò mò nhìn cái hũ một chút. Nhưng vừa nhìn thấy hũ, hai mắt nàng liền không thể nào rời đi được.
—— cái hũ này nhìn thì bình thường, trên thân còn có một vết nứt không rõ, bám vào nó là một chút linh lực!


Ngoại trừ người sống, Phượng Vũ chưa từng thấy đồ vật nào có linh lực, lòng hiếu kỳ liền nổi lên.
Phía bên kia, tiểu thị nữ nhẹ giọng nói mấy câu, thấy lão ăn xin hoàn toàn không để ý, chỉ một mực la hét đòi bồi thường, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ lên.


Lúc này, bên trong buồng xe truyền tới một giọng nói trong trẻo đẹp đẽ của thiếu nữ: "Tiểu Lê, thiệt thòi cho ngươi đi theo ta lâu vậy, vẫn rụt rè sợ hãi như trước. Đối với loại lưu manh vô lại này, đạp một cước là được, để khỏi cản đường!"


Lời này của nàng vô cùng đanh đá, mọi người nghe, trong mắt liền sáng lên, thầm nghĩ hôm nay có thể xem kịch hay.


Tỳ nữ tên Tiểu Lê nghe thấy tiểu thư dặn dò, vẻ mặt càng thêm khó xử. Nàng từ từ tới gần tên ăn xin, muốn nghe lời động thủ, nhưng có chút sợ sệt; muốn lùi lại, nhưng sợ làm trái lời của tiểu thư. Đang thấy rối rắm, chợt nghe có người lạnh nhạt nói: "Ngươi phải bồi thường cho họ bao nhiêu tiền?






Truyện liên quan