Chương 95-1: Quang Minh Chi Tử (1)

Đang lúc Phượng Vũ từ từ nói ra kế hoạch của mình với đồng bạn là lúc trong hoàng cung Tu Tháp Đế Quốc đang tổ chức yến hội chúc mừng.


Trên cái bàn dài và hẹp bày đầy cao lương mỹ vị được chế biến tỉ mỉ, thơm nứt mũi làm người ta động lòng nhưng nam nhân tóc đen với dáng vẻ tuấn lãng ngồi ở trên bàn dài cơ bản không có hứng thú để ăn.


Chỉ nhấp một miếng rượu đỏ cho có, hắn mở miệng hỏi: Bổn điện hạ phụng mệnh Thánh Tế Tư đến đây trước, chắc hẳn bệ hạ và hoàng tử biết bổn điện hạ đến đây vì chuyện gì rồi nhỉ.


Ngồi đối diện hắn chính là Lăng Tử Minh mặc một bộ lễ phục hoàng gia, gần một tháng sống trong hoàng cung làm tính khí cô độc của hắn giảm đi không ít và thay vào đó là quý khí vốn có.


Mặc dù tính khí ngạo mạn từ tận trong xương tuỷ vẫn như cũ không suy giảm chút nào thế nhưng nam nhân này đối mặt với lời hỏi thăm của nam nhân đối diện lại rất thận trọng trong việc lựa chọn từ ngữ để trả lời: Ta nghĩ Quang Minh Chi Tử ngài nhất định là vì việc tế ti Cam Ma La trước bỏ mình một tháng mới đến đây sau đó ta sẽ giải thích với Thánh Tế Tư của thành Quang Minh là mười sáu năm trước Cam Ma La nói đối với Hoàng thất, hại ta là Hoàng tử tôn quý mà bị trục xuất ra khỏi hoàng cung bị lưu lạc ở dân gian sau này bởi vì âm mưu bại lộ đã giết ch.ết Hoàng Hậu của Tu Tháp cũng chính là mẫu thân của ta. Nhiều thù mới hận cũ như vậy đã khiến ta dưới cơn thịnh nộ giết ch.ết hắn nếu như ngài cảm thấy ta không nên tìm hắn báo thù vậy thì xin ngài hãy cho ta một lý do để cho ta tin phục.


Trầm mặc một chút ánh mắt Quang Minh Chi Tử bén nhọn như dao, đôi môi mỏng dường như không được tự nhiên chậm rãi phun ra bốn chữ: ngươi ở đây nói láo.


available on google playdownload on app store


Lăng Tử Minh thu lại hai tay đặt ở trên khăn trải bàn, đột nhiên nắm chặt nó lại, trên mặt lại hiện ra vẻ tức giận: Cam Ma La là ch.ết ở trên tay của ta những người khác và Đế Quốc không có bất cứ quan hệ gì. Mối thù giết mẫu không đội trời chung này chẳng lẽ ngài cho là người kiêu ngạo như ta, sẽ mượn tay người khác báo thù ư?


Bổn điện hạ không biết thù hận của ngươi đối với hắn sâu đậm như thế nào nhưng bổn điện hạ biết với tu vi của ngươi tuyệt đối giết không được Cam Ma La. Giọng nói và dung mạo của Quang Minh Chi Tử cũng lạnh lùng như nhau nhưng lời nói cũng không mang ý trách cứ giống như cơ bản không để ý đến cái ch.ết của Cam Ma La sẽ làm cho uy nghiêm của Thánh điện bị khiêu khích. Dường như chỉ đơn giản chỉ ra sự không hợp lý trong chân tướng của sự việc này


Tu vi của ngươi chỉ là hạ cấp mà thực lực của Cam Ma La cũng phải từ trung cấp trở lên. Trước khi đến dự tiệc bổn điện hạ đã đến xem qua thi thể của hắn, ta nhớ là thân thể hắn bị thương nặng như vậy là do bị ma pháp hệ Hỏa tấn công. Chỉ có người có cùng tu vi với hắn mới có thể làm hắn ra nông nỗi như vậy. Còn ngưoi thì không có năng lực này.


Chỉ bằng vào thực lực của bổn điện hạ cũng chưa chắc giết đựoc hắn nhưng ta có ma sủng Trại Tuyết, nó có thể giúp ta một tay mặc dù có gặp chút khó khăn nhưng ta còn có thể giết ch.ết Cam Ma La. Về phần ngươi, ngưoi nói ma pháp hệ Hỏa là do ngươi dùng số tiền lớn để mua linh phù hệ Hỏa, nhưng ta nghe nói chỉ có Ma Pháp Sư trung cấp điều khiển nó mới có thể khiến Cam Ma La trọng thương nặng như vậy. Ngươi nói mình dùng nó giết ch.ết Cam Ma La ta cảm thấy có chút kí quái.


Lăng Tử Minh đã sớm chuẩn bị tốt, nói ra toàn bộ những gì mình nghĩ sẵn trong đầu. Ban đầu Phượng Vũ ra tay giúp hắn báo thù thì hắn nhất định phải tự mình gánh lấy hậu quả, cho dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bán đứng bằng hữu của mình. Đây là nguyên tắc của hắn.


Nhưng nghe hết lời nói của hắn, Quang Minh Chi Tử cũng từ chối cho ý kiến. Hắn ta bưng ly rượu đỏ lên uống một hơi cạn sạch rồi từ từ đặt lại cái ly lên trên bàn. Sau đó vừa đón lấy ánh mắt lo lắng của Lăng Tử Minh vừa nói: Chân tướng đến tột cùng là như thế nào bổn điện hạ sẽ đích thân tr.a rõ. Cảm tạ Đế Quốc đã tiếp đãi bổn điện hạ. Tửu lượng của ta không tốt, cáo từ.


Hoàng đế từ nãy đến giờ không có cơ hội chen miệng vào thấy vậy vừa định giảng hòa mấy câu để giữ lại Quang Minh Chi Tử nhưng hắn cơ bản không cho ông cơ hội này, hắn lập tức đứng dậy sải bước ra đi ra ngoài. Hoàng đế không cản được chỉ có thể cười khổ lắc đầu mà thôi.


Cũng chỉ có Thái tử của thành Quang Minh địa vị tôn quý được gọi là Quang Minh Chi Tử mới có đủ quyền lực và năng lực không để Hoàng thất vào mắt, còn đối với người bình thường chỉ dám mơ mộng làm sao để được gia nhập Hoàng thất.


Nhìn chăm chú vào bóng lưng Quang Minh Chi Tử đi xa sắc mặt Lăng Tử Minh nặng nề nhỏ giọng gọi hộ vệ phân phó nói: Giám sát hành tung của hắn nếu như có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết.


Đợi Quang Minh Chi Tử trở lại dịch quán quan cận vệ lập tức chào đón ân cần giúp hắn cởi ra áo ngoài âm thanh cung kính nói: Thưa ngài thuộc hạ đã điều tr.a và tìm hiểu rõ. Ngày tế ti Cam Ma La bị hại dân chúng đế đô đều nhìn thấy trên bầu trời có một con Chu Tước rất to lớn hiện thân, dị tượng trên trời kéo dài hơn 10 phút sau mới mất đi, đối với sự việc này Hoàng thất Tu Tháp nói là lúc tế ti Cam Ma La quyết đấu với Hoàng tử Tu Tháp sử dụng ma thuật nên tạo ra nó. Lúc ấy ở chỗ đó còn có Tam hoàng tử Lạc Tây Á của Tu Tháp và ba học sinh của học viện Linh Chân.


Nghe vậy Quang Minh Chi Tử nhẹ nhàng gật đầu, các ngón tay có tiết tấu gõ ở trên mặt bàn. Trong đầu dường như đang sắp xếp các manh mối hỗn độn thành một chuỗi sự việc có trật tự.
Chu Tước hiện thân...... Ma pháp hệ Hỏa...... Ma pháp linh phù.


Ngươi tiếp tục đi điều tr.a xem hiện giờ những người kia đang ở đâu.
Làm theo phó phó của Quang Minh Chi Tử đưa ra quan cận vệ cung kính lui ra.


Rời khỏi dịch quán đi tới một cửa hàng bán linh thạch hắn tìm một góc yên lặng, mượn vô số sóng linh lực che chở, hắn lấy ra một cái kính linh thạch truyền tin rót linh lực vào sau đó nhỏ giọng nói: Trọng Lê các hạ, mọi chuyện tiến triển như thế này......


Sau khi đi ra khỏi cửa hàng hắn nhớ tới việc vừa rồi Trọng Lê đã hứa sẽ cho hắn một chỗ tốt thì không tự chủ mang theo mấy phần hài lòng. Đầu năm nay chỉ làm việc cho một cái chủ nhân nhất định sẽ ăn không đủ no, làm người phải học cách tùy cơ ứng biến như vậy mới có tư cách xưng là sứ giả hoặc người làm việc của Thần chứ.


Hắn cẩn thận nhìn chung quanh xác nhận không có gì khác lạ, sau đó nhanh chóng gia nhập vào đoàn người đi lại ở trên đường.
Quan cận vệ tự cho là mưu kế của mình đã thành công nhưng không biết rằng từ đầu đến cuối có một tầm mắt vẫn thu hết vào mắt nhất cử nhất động của mình.


Ngày nay thời tiết trên đường vẫn u ám như cũ. Đầu đường bày ra duy nhất một cái bàn để vệ binh ngồi khi canh gác, bọn hắn đang phiền não sửa sang lại cáo thị và Lệnh Truy Nã bị gió thổi loạn. Trong lòng đang nguyền rủa một ngàn lẻ một lần vì sao vận số mình lại đen đủi như thế, cố tình được an bài canh gác trong loại thời tiết này.


“Ở nơi nông thôn xa xôi này có ai mà đến chứ. Cho dù là nhân tài cường hãn đến mức có thể đi qua Tử Vong Chi Cốc thì Linh Sĩ người ta khẳng định sẽ lựa chọn trực tiếp đi Đô thành dự thi cơ bản sẽ không tới nơi này để cho chúng ta được chút tinh thể thạch đó.”


Lúc vệ binh đang nhỏ giọng oán trách, có giọng nói lạnh lùng của một cô gái cắt đứt lời nói nhảm của hắn: “Xin hỏi nơi này có phải là Hội Nguyên Lão có vệ binh canh gác để báo danh thi đấu không?”


Không sai cáo thị trên bàn ghi rõ ràng mỗi một người đến báo danh phải trả mười tinh thể thạch cho vệ binh. Một trong số các tên đó định trưng cầu ý của những người khác nhưng ai khi nghe đến phải nộp nhiều phí như vậy chắc chắn sẽ lắc đầu bỏ đi, có lẽ bọn người trước mắt cũng không ngoại lệ.


Thiếu nữ bất ngờ lập tức hỏi: “Chúng tôi có ba người dự thi vậy một người trả một phần sao?”
—— Thần tài đến
Vệ binh vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ đang nói chuyện thì sững sờ: “Trời ạ trên đời còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy sao?”


Cũng may ba mươi tinh thể thạch hấp dẫn đã nhanh chóng giúp hắn tỉnh táo từ trong mê muội. Dường như sợ hãi đối phương sẽ đổi ý, ngay lập tức hắn cầm ba tờ giấy báo danh lên ân cần đưa tới trước mặt thiếu nữ: “Tiểu thư xinh đẹp đây là giấy báo danh”


Thiếu nữ nhận lấy giấy báo danh nhìn sơ qua rồi hỏi: “Ghi danh không có điều kiện nhưng ngươi xem giúp hai vị bằng hữu của ta có thể ghi danh hay không?”


Lưu luyến chuyển tầm mắt qua những người bên cạnh thiếu nữ. Vệ binh đưa mắt nhìn thiếu niên có cử chỉ thoải mái và thiếu niên đang đỏ mặt lập tức vỗ ngực nói: “Đương nhiên là không có vấn đề, tranh cử chức thị vệ là dựa vào thực lực. Còn vấn đề dung mạo không được đề cập đến.”


Vẻ mặt thiếu nữ nhìn bộ mặt vướng mắc của thiếu niên một cái. Lúc thu lại ánh mắt nhìn như không chút để ý xẹt qua bố cáo bên cạnh Lệnh Truy Nã lần nữa, xác nhận nói: “Quả thật không có vấn đề đúng không?”
Tuyệt đối không có.
Tốt, cám ơn. Đây là ba suất tiền của giấy báo danh.


Nhận lấy 30 miếng tinh thể thiếu nữ đưa tới, vệ binh mừng vì theo quy định hắn có thể rút ra 27 miếng tinh thể làm tiền thưởng, như vậy liền kiếm đủ phí sinh hoạt của cả một năm. Hôm nay hắn cảm thấy không có hạnh phúc nào có thể so sánh như hạnh phúc này.


Nhưng hắn không biết được những người đang đi về phía chỗ rẽ của hành lang còn vui vẻ hơn cả hắn.


“Haha, Tiểu Thương ta nói thủ pháp cải trang của ta là Thiên Hạ Vô Song mà. Lúc nảy quan của đại phương quả nhiên không có người nào nhận ra ngươi.” Thiếu niên vừa nảy không nói câu nào cười cười đưa tay kéo bả vai của thiếu niên kia.


Thiếu niên có chút ngượng ngùng nói: “Mạnh đại ca ta đương nhiên tin tưởng ngươi nhưng kế hoạch của Phượng Vũ tiểu thư thực sự quá mạo hiểm nên ta rất do dự. Vậy nên Mạnh đại ca hãy tha thứ cho ta.”


“Ta làm sao trách ngươi nhưng nói thật khi mới vừa nghe được đề nghị của Phượng tiểu thư ta cũng giật mình.”
Nói xong, thiếu nhìn nhìn về phía thiếu nư bên cạnh bằng ánh mắt kính nể: “Phượng tiểu thư làm sao ngươi nghĩ được biện pháp này?”


Nghe được nghi vấn của Mạnh Nguyên Phủ, Phượng Vũ cười nhạt nói: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Tuy nghe thật mạo hiểm khi chọn cách trở lại Đô thành nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì dù sao cách này cũng tốt hơn là phải trốn đông trốn tay. Hơn nữa khi trở lại Đô thành chúng ta còn có thể trợ giúp cho phụ thân của Tiểu Thương. Vậy chẳng phải là một công đôi việc sao.”






Truyện liên quan