Quyển 2 - Chương 46: Chiến đấu mạnh mẽ

“Phịch!”
“Rầm rầm rầm!”
Hai người nhanh chóng đánh lên, tiếng va chạm lại vang lên trong không trung.
Thân thể Mặc Hi nhỏ nhắn linh hoạt, hơn nữa tốc độ lại nhanh chóng, mà Khoát Hải cẩn thận, trầm ổn, hai người đánh lên rất đặc sắc.


Nếu nói Dị năng giả đánh nhau bằng từ huyết lệ và hủy diệt, vậy Võ giả đánh nhau là nhiệt huyết và kích thích, toàn thân va chạm, rung động, luôn khiến người ta sục sôi nhiệt huyết.
Thiên Tiêu chỉ nhìn thôi cũng có chút kích động, ánh mắt bám chặt tất cả trước mặt.


“Ha ha! Thoải mái!” Khoát Hải rống to một tiếng, đồng thời tay cụng tay với Mặc Hi, lại nói: “Mặc Mặc, đây là nhóc không coi trọng chú à! Dùng tất cả khả năng của cháu đi!”


“Ha ha, vừa rồi mới là làm nóng người!” Mặc Hi lộn mèo một vòng, rời xa cách Khoát Hải khoảng mười mét, tay trái ấn xuống tay phải một cái, lóe sáng, Mặc Hi liền cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Tùy ý nhảy nhảy, duỗi chân, cười nói: “Thật là nhẹ nhõm!”
Thoát khỏi trọng lực!


“Vậy đến đi!”Khoát Hải cười nói, hai tay nắm lại.
“Ha ha, đến!”  Vừa dứt lời, nắm đấm đã đến trước mặt Khoát Hải.
“Ầm”
Tiếng vang ầm ầm, đánh ra tiếng.


Cách chiến đấu của Mặc Hi xảo quyệt, nhanh mà tàn nhẫn, chuyên lựa chọn phần xương cốt, phần bụng, phần eo, cái mũi, cái cằm, môi, cổ, công kích những chỗ nguy hiểm đến tính mạng. Mà Khoát Hải thắng ở kinh nghiệm phong phú, ứng phó dù hơi phiền nhưng cũng không đến nỗi rối loạn.


available on google playdownload on app store


“Aiz” Thiên Tiêu đứng ngoài nhìn hai người chiến đấu giằng co, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cánh môi khô, lẩm bẩm trong miệng: “Con nhóc này thật đáng sợ.”
“Ha ha.” Thiên Nhu nhìn dáng vẻ này của anh mình cũng cười nhẹ.


Ánh mắt nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt trên đài, trong mắt có một tầng sương mỏng, cô chủ nhỏ của cô, thật khiến cho người khác phải giật mình.


“Nếu cháu chú ý quan sát quy luật công kích của chú thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều,” Khoát Hải vừa đánh vừa nói “Đừng chỉ chú trọng tấn công.”


Ánh mắt Mặc Hi lóe lên, đã hiểu rõ đây là chú ấy chỉ dạy mình, nghe lời, trong lúc tấn công chú ý quy luật công kích của Khoát Hải, đột nhiên, ánh mắt sáng ngời, sơ hở!
Quyền nhanh như thiểm điện, ầm ầm mà tới.
“Ầm”


Một quyền đánh xuống, Khoát Hải bị đánh lui mấy bước, dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị đánh đến đau nhức nóng rát, không thèm để ý đến, lúc này anh chỉ cảm thấy hưng phấn, quả nhiên, chỉ tùy tiện chỉ dạy một chút đã lĩnh ngộ được, thiên phú đáng sợ như vậy, anh sống tới giờ này chưa thấy qua, giờ coi như là đã gặp rồi.


“Qủa nhiên Mặc Mặc rất lợi hại.” Khoát Hải cảm thán nói, tiếp theo chỉ thấy tay hắn lóe hào quang, cười nói: “Thế nào, Mặc Mặc có muốn thử uy lực cứng rắn của khí kính không?”


“Khoát Hải? Anh  định làm gì?” Mặc Hi còn chưa nói gì, Thiên Tiêu ở dưới đài đã vô cùng kinh ngạc, vừa rồi anh có thể để họ tùy ý đánh, cũng vì đã từng chứng kiến thực lực của Mặc Hi nên cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng, nếu Khoát Hải dùng tới khí kính, cái này vốn không cùng khái niệm, có gì không tốt, nói không chừng sẽ xuất hiện nguy hiểm.


Chỉ là hai người ở trên đài đều không thèm ngó ngàng gì tới anh, trong mắt Mặc Hi là ánh sáng hưng phấn, ngay cả chính cô cũng không phát hiện, không biết từ lúc nào, hình như cô đã trở nên háo chiến rồi!


Chính là đây! Mặc Hi nhìn thứ sáng rọi trong tay Khoát Hải, khí kính, khí kính của Võ giả, nụ cười trên khóe miệng cũng cho thấy rõ tâm tình của cô lúc này, “Đương nhiên, tới đi!”


Để cô xem, khí kính rốt cục là thế nào, bản thân mình dùng Tĩnh điện chi lực không biết có thể chống đỡ bao lâu.
Cô còn chưa tự phụ đến nỗi cho rằng thực lực bản thân có thể thắng Khoát Hải, cô chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng khí kính kia rút cuộc có uy lực như thế nào.


“Các người!” Thiên Tiêu thấy cả hai người không ai để ý đến mình, hơn nữa tư thế kia rõ ràng là tính đánh tiếp, miệng kêu một tiếng đầy lo lắng, thân hình hướng về phía đài mà đi.
Nhưng, lúc này, quần áo bị kéo lại, quay đầu liền thấy Thiên Nhu đang cản mình: “Em đang làm gì vậy?”


“Mặc Mặc không muốn anh đi quấy nhiễu cô bé.” Thiên Nhu lên tiếng, tay vẫn chưa buông ra.
“ Em có biết, cho dù cô bé có giỏi hơn nữa, nhưng đối thủ của cô bé là một Võ giả cao cấp có khả năng sử dụng khí kính? Không cẩn thận một chút, bé có thể sẽ…”


“Mặc Mặc sẽ không để mình ch.ết.”Thiên Nhu cướp lời anh, không sao cả, cô bé sẽ không để mình ch.ết, vì cha mẹ cô bé còn sống, cô bé sẽ không để mình ch.ết.


Thiên Tiêu cắn răng: “Em là bác sĩ của bé?” Anh nghĩ thế nào cũng không ra, cô em gái ôn nhu của mình, sao lại trở thành thế này? Hơn nữa, cường thế như thế, còn ngăn cản mình?
“Chính vì em là bác sĩ của Mặc Mặc.” Ánh mắt Thiên Nhu kiên định, tiếp theo cười nhẹ nói: “Anh cứ yên lặng ngồi xem đi.”


“Em…” Thiên Tiêu nhìn Thiên Nhu như phát hiện ra điều gì đó, vừa định nói gì đó, liền nghe tiếng kêu của Khoát Hải trên đài.
“Ha ha, có khí phách! Chú đến!” Khoát Hải rống một tiếng, chạy về phía Mặc Hi.
Tốc độ này?!


Thân hình Mặc Hi lóe lên trốn qua công kích của Khoát Hải, tốc độ của Khoát Hải bây giờ nhanh hơn bình thường mấy lần, kéo theo cảm giác bức bách, vốn dĩ sau khi trốn được tính trả lại một ván, không nghĩ tới Khoát Hải như đoán được ý đồ của cô, thân thể xoay tròn trong nháy mắt, một quyền đánh về hướng Mặc Hi.


Biết là trốn không được, cũng đưa tay, toàn bộ Tĩnh điện chi lực tụ lại trong nắm đấm, đánh về phía quyền kích được bao phủ bởi hào quang kia.
“Bụp.”
Âm thanh quái dị vang lên, mang theo áp lực đè nén.






Truyện liên quan