Quyển 2 - Chương 48: An Diệc Kỳ
Edit: Dao Dao Beta: Sakura Bốn người đi tới phòng trị liệu, tuyệt không một ai ngăn cản, bởi vì tất cả đều đã quen, sau một lúc thì thấy bóng dáng của Dương Bộ.
Dương Bộ cũng đã thấy họ, vừa nhìn đã biết là Mặc Mặc bị thương, ông cũng chỉ biết im lặng, cô bé này đã thành khách quen của họ rồi.
“Vào trong đi.” Không hề hỏi lí do bị thương, Dương Bộ nói thẳng.
Mặc Hi đi vào căn phòng Dương Bộ chỉ.
Ngồi trên giường, tĩnh dưỡng.
Cách đó ngàn dặm, ở thành La An phồn hoa, nơi mà khi đã đến thành La An thì ai cũng muốn ghé thăm-học viện Andara Dị- Võ.
Lúc này, trong học viện Andara Dị- Võ có nhiều dãy phòng nhỏ, đây là nơi ở của học sinh.
Ở trong một căn phòng ở đó, có một cậu nhóc khoảng chừng 11, 12 tuổi đang ngồi trong phòng khách, đối diện với màn hình trên vách tường, trong tay cầm một thứ giống như điều khiển khống chế thứ gì đó, thân thể cũng vì vậy mà rung động kịch liệt.
“Giết, giết, giết! Ha ha! Đấu với ta mà không xem kĩ xem ta là ai?” Cậu nhóc chơi đến phấn khích mà gào lên.
Mái tóc của cậu nhóc kia vậy mà lại là màu bạc, nhưng chân tóc vẫn có màu đen, có thể thấy rõ, mái tóc màu bạc này là hàng nhuộm. Môi hồng răng trắng, làn da nõn nà, đôi mắt to mà xếch, lông mi cũng cong lên kêu ngạo, ràng ràng sau này sẽ thành một chàng trai rất đẹp trai.
“Này, Kỳ, đoán xem tớ đã tìm được cái gì?” Ngay sau đó, một giọng cũng của trẻ con vang tới, mang theo khoe khoang và kinh ngạc.
“Rầm!” một tiếng, cửa bị đẩy ra, chủ nhân của tiếng nói xuất hiện, cũng đại khái khoảng 13 tuổi, mặt trái dưa, mắt to, khóe miệng mang nụ cười tà ác, lúc này trong tay đang cầm một cuốn tạp chí.
“Mặc kệ cậu, đừng làm ầm ĩ tớ.” Cậu nhóc bị gọi là Kỳ không thèm quay lại nhìn mà nói luôn.
“Thật hết nói.” Khố Lạp nhàm chán nói, chen chân vào giữ cho cửa khỏi đóng lại, tiếp theo đi về phía phòng khách. Thoáng cái đã nhào vào trong sofa, cầm tạp chí trong tay giơ cao trước mặt cười nói: “Tớ nói An Diệc Kỳ, cậu thật không muốn biết à? Cậu xem, ba ba cậu nhận con gái nuôi nè!”
Không sai, cậu nhóc trước mắt này đúng là An Diệc Kỳ, con trai của An Dĩ Mẫn, mà tạp chí trong tay Khố Lạp đúng là giới thiệu về chuyện trên buổi tiệc hôm ấy. Trong vòng vài ngày, tin tức An Dĩ Mẫn nhận con gái nuôi đã lan ra, thành La An cũng không ngoại lệ.
An Diệc Kỳ run người, chuyện này đã lan ra trong học viện, cậu nhóc nghe nói, hét lớn: “Lão già kia làm cái gì, cũng chẳng liên quan tới bản thiếu gia!”Chỉ là trong giọng điệu lộ ra sự tức giận
“Yên tâm, yên tâm! Thiên phú của cậu tốt như vậy, ba của cậu sẽ không bỏ được cậu đâu!” Khố Lạp vui sướng khi người gặp họa: “Nhưng, thiên phú của con gái nuôi của cha cậu hình như rất tốt, Dị năng giả sơ cấp không chịu nổi một chiêu của cô nàng, hình như cậu là Dị năng giả trung cấp.”
Ánh cam nhạt lóe lên, một lưỡi dao gió xuật hiện, nháy mắt bay về phía Khố Lạp, Khố Lạp sợ đến lăn một cái, rớt xuống khỏi sofa, lưỡi dao gió kia trực tiếp cắt qua sofa, cắt mất một góc sofa, tim Khố Lạp nhảy dựng, kêu lên: “An Diệc Kỳ cậu muốn giết tớ à?”
“Hừ, nói nhiều lời rác rưởi đó thì tớ không khách khí.” Mặt An Diệc Kỳ giận dữ, hừ một tiếng, xoay người đi chơi trò chơi tiếp, chỉ là thao tác hơi rối loạn.
“Được được được! Tớ không chọc cậu, là tớ tự làm.” Khố Lạp cũng biết giờ tâm trạng của An Diệc Kỳ không tốt, lại nói, họ là bạn tốt, anh em tốt, sẽ không giận nhau vì chút chuyện này. Hơn nữa, thật sự cậu không đánh lại An Diệc Kỳ.
Nằm xuống sofa lần nữa, Khố Lạp mở tạp chí, thật ra vừa rồi hắn vừa giật được tạp chí này đã vội chạy tới đây chưa kịp xem, vừa rồi cũng chỉ là liếc qua tiêu đề trên trang bìa mà thôi, bắt chéo chân, mở ra coi, không kìm được kêu lên:
“Oa, cô bé này trông rất đáng yêu.”
“Trời, đủ tàn bạo! Ra tay đánh đủ hung ác! Cô bé này đúng là cọp cái! Thật sự đáng tiếc!”
“Câu này nói rất hay, nụ cười cũng đẹp, trời ạ, hành động cũng đẹp như thế!”
“Thật một quyền đã đánh bại rồi!? Hơn nữa, biểu cảm này cũng… thật lạnh!”
“…”
“A, xem xong rồi. Lại nói, tên mụ của cô bé này là Mặc Mặc đấy, thật đáng yêu.” Khố Lạp gấp cuốn tạp chí lại, quay đầu, đột nhiên thấy khuôn mặt đầy tức giận của An Diệc Kỳ, sợ đến run người, hồi lâu sau mới vỗ vỗ ngực, “Tớ bảo này An Diệc Kỳ, cậu thật sự muốn giết tớ phải không?”
An Diệc Kỳ liếc qua thằng nhóc, giật cuốn tạp chí, xem thường nói: “Lợi hại? Xinh? Lãnh? Đáng yêu? Hừ, để tớ xem xem lão đầu tử kia nhận nuôi dạng con gái gì?!”
Nói xong, đưa mắt, nhìn cuốn tạp chí trong tay, cả người như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp Mặc Hi.
Khố Lạp thấy dáng vẻ của An Diệc Kỳ, nghi hoặc hỏi: “Thế nào?”
Chỉ là An Diệc Kỳ không trả lời, mắt không chớp lấy một cái.
“Không phải là tức đến ngu luôn chứ? Thật ra không cần lo lắng! Nói thế nào cậu cũng là con trai ruột của chú ấy, chú An sẽ không bỏ được cậu, vừa rồi tớ giỡn đấy!” Khố Lạp còn tưởng An Diệc Kỳ bị chuyện này chọc giận, vội vàng an ủi “Cho dù thật bỏ được, còn có anh em ở đây! Ha ha!”
“Này, rút cuộc cậu bị sao vậy?” Thấy An Diệc Kỳ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng Khố Lạp không nhịn được mà chụp vai cậu.
Theo cú chạm của Khố Lạp, người An Diệp Kỳ rung lên, cuối cùng cũng thanh tỉnh lại.
Túm chặt tạp chí trong tay, khóe miệng càng giương càng lớn, trong mắt là mừng vui vô hạn, đột nhiên quay đầu đưa hai tay túm lấy bả vai Khố Lạp, hét lớn: “Cô bé! Là một cô bé, thật sự là cô bé! Ha ha ha ha! Tớ đã tìm thấy rồi, ha ha!”
“Ơ…” Khố Lạp bị An Diệc Kỳ lắc đến mụ đầu, nhưng càng khiến cậu thêm nghi hoặc: “Cô bé? Cô bé gì?”
“Chính là cô bé á!” An Diệc Kỳ thật hưng phấn, bỏ Khố Lạp ra, cầm tạp chí giơ trước mặt Khố Lạp, kêu lên: “Ha ha, còn nhớ không, đây chính là cô bé kia đấy, chính là bé đó! Ha ha, cuối cùng lão đầu tử cũng làm được một chuyện đúng đắn! Ha ha! Sau này bé là em gái của tớ, nói cách khác, sau này tụi tớ ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều có thể gặp bé! Ha ha! Ha ha ha!”
“…” Thấy bộ dạng An Diệc Kỳ cười ngây ngô, không biết những thiếu nữ yêu thích cậu ta mà thấy biểu hiện này sẽ có cảm tưởng gì, Khố Lạp hơi ác ý nghĩ.
“Không được! Tớ phải về nhà! Về nhà ngay bây giờ!” Tiếng cười ngưng lại, An Diệc Kỳ lại hét lên, định chạy ra ngoài.
“Này! Ê ê! Kỳ! Chưa hết học kỳ thì chưa ra được mà!” Khố Lạp sững sờ, vội hét lên, thế nhưng đã chẳng còn thấy được bóng dáng của An Diệc Kỳ, chỉ còn biết thở dài.
Nhặt tạp chí rớt dưới đất lên, nhìn khuôn mặt cười mông lung trên trang bìa, một lúc sau, lẩm bẩm: “Cô bé? Ừ… thật sự là cô bé liều lĩnh.”