Quyển 2 - Chương 67: Thiên tài chiến đấu với thiên tài

Edit: Midori Beta: Sakura “Cô bé!Tôi hỏi như vậy làm cho em không hài lòng sao? Vậy tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi, bánh ngọt em vừa ăn hãy để cho tôi mời, xem như là bồi tội có được hay không?” Cậu bé với giọng điệu cưng chiều, lời bày tỏ đến giọt nước cũng không lọt.


“Ha ha, tôi cũng không thích cậu.” Mặc Hi ngẩng đầu lên, đối với cậu bé nở nụ cười đơn thuần, giống như hoa lê trắng nở, thanh tịnh tự nhiên, để cho đôi mắt của cậu bé lại càng sáng ngời.


“Chỉ tìm hiểu lẫn nhau thôi, nói không chừng lại vui vẻ nữa!” Đối với Mặc Hi chiếm hữu càng thêm mãnh liệt, cậu bé cười đến tươi sáng tự nhiên.


Thiên Nhu ở bên cạnh nhìn một màn trước mắt này, đối với sự hiểu biết với Mặc Hi, cho dù bây giờ vẻ mặt của cô không biểu hiện ra một chút nào, nhưng cũng đại khái hiểu cô có ý nghĩ gì. Ngẩng đầu, nhìn về phía cậu bé, nhẹ nhàng cười nói, “Vị thiếu gia này, tiểu thư của chúng tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu, mời rời đi được không?”


Một câu nói, để cậu bé quay đầu nhìn Thiên Nhu một cái, cũng không vì xưng hô của Thiên Nhu, biết cô là thuộc hạ mà không có thay đổi gì. Cười nói, “Vẫn câu nói kia, mọi người kết giao bạn bè, quen biết rồi, nói không chừng sẽ vui vẻ có phải không?” Nói xong, dĩ nhiên là không có qua sự đồng ý của Mặc Hi và Thiên Nhu đã ngồi ở trên ghế bên cạnh Mặc Hi, động tác ưu nhã, không có một chút khác thường, chẳng qua là ở trước mặt hắn cũng không phải là một đám tiểu nữ sinh Hoa si.


“Thiên Nhu, đi thôi.” Ăn thêm một miếng bánh ngọt, Mặc Hi liền đứng lên.
“Dạ.” Thiên Nhu cũng đứng lên, cười, đi theo bên người cô.


available on google playdownload on app store


Mà Mặc Hi mới đi ra một bước, liền cảm giác được cậu bé kia nhanh chóng hướng bắt lấy tay của cô, dường như là phản xạ có điều kiện, tay nhỏ bé lay một cái, nhưng sau khi làm xong hết thảy, Mặc Hi liền cảm giác được rồi, dường như lực đạo không có nắm giữ tốt, hơn nữa có thể là bởi vì đối với cậu bé không có một chút ấn tượng nào tốt cả, phản xạ điều kiện sẽ dùng tĩnh điện.


“Phanh!”
Một tiếng bàn bị lật ngược, chỉ thấy cậu bé vừa mới phong độ hết lần này tới lần khác, bây giờ đang một thân dơ bẩn cùng cái bàn và điểm tâm chật vật ngồi dưới đất, sắc mặt cũng có chút kinh sợ sững sờ cùng nghiến răng nghiến lợi.


Vừa mới hướng Mặc Hi chộp tới , mà Mặc Hi phản xạ có điều kiện hạ xuống, cậu bé cũng cảm giác được nguy hiểm rồi, ở trong nháy mắt cũng dùng năng lượng bao vây mình lại, nhưng không nghĩ đến, chẳng qua nhìn cái vẫy tay nhẹ như vậy, thế nhưng lại làm cho mình chật vật như thế!!


Đáng ch.ết! Tôi sẽ cho cô biết hậu quả như thế nào!


Trong lòng cậu bé cả giận nói, người vẫn nóng rát đau đớn, nhưng mà việc này đối với Dị Năng Giả bọn họ, một chút đau đớn cũng không coi là cái gì, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Hi đối diện không có một chút gì ngó ngàng tới hắn, tiếp đó đi về phía trước liền kêu lên, “Đứng lại cho tôi.” Nhưng là, đối với tiếng gọi tức giận của hắn, Mặc Hi và Thiên Nhu đều không quay đầu.


“Vậy thì đừng trách tôi không khách khí!” cậu bé lại gọi một tiếng, không khí xung quanh dường như lạnh đi không ít, mà ở phía trước Mặc Hi cũng cảm nhận được.


Cơ hồ là trong nháy mắt, Mặc Hi đột nhiên động một cái, kéo lấy Thiên Nhu ở bên cạnh, để ở mọi người ở đây thấy đều hoa mắt, chính là đến một chỗ cách hơn một thước, mà chỉ thấy chỗ mà cô và Thiên Nhu vừa mới đứng, không khí xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số băng chùy, hình tròn hướng phía giữa đâm tới, lại là đâm qua không khí, sau đó biến mất trong không khí.


Xung quanh biến hóa như vậy để người bình thường xung quanh đều phải lùi về phía sau vài bước, Dị Năng Giả chiến đấu không phải là bọn họ muốn nhìn là có thể nhìn , vậy cũng phải có mệnh kia!


Mặc Hi thả Thiên Nhu ở bên cạnh ra, lên tiếng nói, “Chị trước đứng ở đây nhé.” Thiên Nhu không có một chút năng lực chiến đấu nào, đây là Mặc Hi biết, cũng là điểm yếu của Thiên Nhu, nhưng đến sau này, Mặc Hi cũng đã sớm nghĩ kỹ dùng dị khí đi bù đắp.


“Ừ.” Cũng hiểu điểm này Thiên Nhu rất bình thản gật đầu, hơn nữa cô cũng nhìn thấy, cậu bé trước mắt này, tuyệt đối không phải là đối thủ của Mặc Hi, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng là xác thực trong lòng cô bây giờ có chút không thoải mái, bởi vì cô phát hiện mình thật sự rất vô dụng, lúc này lại cần Mặc Hi bảo vệ.


Nhận được Thiên Nhu trả lời, Mặc Hi cũng giương mắt nhìn về phía cậu bé, cô vốn cũng không phải là loại thiện lương, mà chọc tới trên đầu mình, còn là người hạ sát thủ, cô cũng sẽ không yếu mềm.


“Ha ha, cô bé, nếu như bây giờ em nói lời xin lỗi, thì tôi sẽ không giận em nữa.” Cậu bé cười nói, chẳng qua là phẫn hận trong đôi mắt lại bán đứng ý nghĩ của hắn, hơn nữa, động tác trên tay của hắn cũng cũng không có dừng lại.


Ánh sáng màu cam, là Dị Năng Giả trung cấp, mà nhìn công kích vừa rồi, chính là một Dị Năng Giả hệ Băng hệ biến hóa của một trong Ngũ hành, hơn nữa lực khống chế cũng không tệ.


Trước đây đối với Dị Năng Giả trung cấp, Mặc Hi có thể đánh bại, sau khi đột phá, càng thêm có thể không phí chút lực nào đánh bại.
Khóe miệng hiện lên nụ cười đơn thuần, lời nói đầy tự tin lại làm cho cậu bé lần nữa thay đổi sắc mặt, “Đã làm xong công kích trừng phạt tôi rồi sao?”


“Em!” sắc mặt cậu bé có chút phát hồng, cười nói, ” Vốn không muốn làm gì em nhưng nhìn đến vẫn là phải để cho em ăn chút mệt mới biết được cái gì nên mềm thì vẫn phải mềm !”


Không muốn làm gì em? Câu này nói còn thật sự là. . . . . . Nói không muốn làm gì cô, vậy đạo công kích mạnh mẽ vừa nãy kia lại là cái gì?
Không có quá nhiều lời thừa, cũng không thích lãng phí thời gian, với đối thủ như vậy, đối với Mặc Hi mà nói đã không khơi dậy nổi một chút hứng thú.


Người động một cái, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, xuất hiện ở trước mặt của cậu bé. Miệng cậu bé sững sờ mở ra, còn chưa nói được bất kì lời nào, đã bị một chân của Mặc Hi đá vào lồng ngực của hắn, cũng bay đi ra ngoài! Lần nữa đụng ngã lăn cái bàn, chẳng qua là lần này rõ ràng thê thảm không ít, trên mặt mang theo máu tươi vừa mới phun ra.


Một chiêu!
Cơ hồ không tới một giây!
Giải quyết một Dị Năng Giả trung cấp!
Mà chủ yếu nhất chính là, cái người, nhìn dáng vẻ cũng không vượt qua 12 tuổi kia?
Này. . . . . . là sự thật sao?
Hầu như ánh mắt của mọi người đều hiện lên nghi vấn và ngu ngơ.


Thu hồi bắp chân, Mặc Hi cười với Thiên Nhu một tiếng, chuẩn bị hướng cô đi tới, nhưng là, vừa đạp bước chân bỗng nhiên dừng lại, quanh thân bị bao phủ một cỗ năng lượng khí thế vây vòng, còn có giọng nói trầm thấp ầm ầm vang lên, “Bé con! Đánh người, đã muốn đi như vậy sao! ?”


Mặc Hi mặt nhỏ nhẹ run, thân cũng là nhẹ nhàng run rẩy lên.


Không ít người nhận ra cô đang sợ, không sai, thế nào sẽ không sợ chứ? Khí thế kia rõ ràng chỉ hướng tới một mình Mặc Hi, nhưng là một chút tản ra cũng ảnh hưởng không ít đến những người xung quanh, để trong lòng bọn họ dâng lên một loại cảm giác không dám có chút hành vi phản kháng nào. Nhưng là, có lẽ chỉ có một mình Thiên Nhu nhìn ra được, Mặc Hi đó là đang hưng phấn!


Không sai! Cô đang hưng phấn, cô đang suy nghĩ cùng người này đánh một trận sẽ là cảm giác như thế nào? ? Mặc kệ tất cả! Cô càng thích đấu rồi, nhất là đối với loại đối thủ ngang ngửa với mình hoặc là nói, đối thủ cùng trình độ với mình.


Đầu vừa ngẩng lên, con ngươi trong nháy mắt chuyển hướng cậu bé vừa mới bị mình đánh tới trên mặt đất, chỉ thấy chỗ đó không biết là từ lúc nào xuất hiện hai người, hai cái người phụ nữ, không! Phải nên nói là là một người phụ nữ cùng với một cô bé, hai người xuất hiện, để mọi người hai mắt tỏa sáng!


Người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, mặt mũi nhỏ nhắn mềm mại mà vũ mỵ, lại là một khuôn mặt lãnh đạm nhất, mặc trên người một chiếc quần dài xanh biếc, càng làm nổi bật thân hình thon dài và mị lực kiều mị, mà cô gái bên cạnh cô, khoảng chừng cũng là 13 tuổi, cũng lớn lên cũng vô cùng hoàn mỹ, dĩ nhiên là đôi mắt màu băng lam, vẻ mặt lại càng lãnh đạm so với người phụ nữ kia, cả người giống như bị hàn băng ngàn năm điêu khắc mà thành, Lãnh mà quý, Băng mà diễm, giống như nữ vương, giống như nữ thần băng, để người không dám nhích tới gần, chỉ có thể nhìn từ xa.


Có thể tưởng tượng, cô lớn lên sẽ xinh đẹp như thế nào, nhưng nếu như thật sự so hình như vẫn kém hơn Mặc Hi một chút.


Cái đẹp của Mặc Hi, là trong lúc vô ý mà phát tán, ngũ quan tinh xảo hầu như tìm không ra thiếu sót, không cần bất kỳ trang sức nào hoặc mềm mại, hoặc lãnh, hoặc quý, hoặc bá đạo, chẳng qua là cô cũng không có cố ý phát tán, hoặc là cô cố ý thu liễm, cái đẹp kia là rung động linh hồn , để người ta sau khi nhìn cũng không cách nào quên được, mà không phải đơn thuần dựa vào bề ngoài xinh đẹp.


Người phụ nữ ngồi xổm người xuống, nhìn dáng vẻ là đang kiểm tr.a thương thế của cậu bé, cậu bé trong miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang nói cái gì, mà mi tâm người phụ nữ hình như cũng vì vậy mà nhăn lên, giống như có chút chán ghét.


Đối với cậu bé nói, Mặc Hi nghe được rõ ràng, hắn nói, “Dì Lam, dì hãy dạy dỗ cô bé kia cho cháu, sau đó bắt cô ta tới cho cháu, cháu nhất định phải báo thù. . . . . .”


Không nghe xong, đôi mắt Mặc Hi nhìn về phía cô bé, mà lúc này con ngươi băng lãnh của cô bé cũng nhìn cô, đôi mắt hai người ở trong không khí trao đổi.
Chiến ý, tán thưởng!


Hai cái thông tin, trong đôi mắt hai người đồng thời toát ra thông tin như vậy, cho dù trong đôi mắt cô bé là một mảnh lạnh như băng, nhưng Mặc Hi vẫn thấy được cùng cô một tiếng như vậy.
“Hi” một tiếng, Mặc Hi cười nhẹ đi, cô bé này thú vị a.


Đối với Mặc Hi cười, cô bé không có một chút biến hóa.
Cô bé này đúng là làm cho Mặc Hi tán thưởng rồi, thiên tài, tuyệt đối là thiên tài, không! Có lẽ phải nói quỷ tài, ở tuổi tác này của cô bé mà có thể làm được như vậy.


Mặc Hi có thể cảm giác được sự cường đại của cô bé, còn chưa động thủ, Mặc Hi liền cảm giác được rồi, muốn nói là trước khi chưa đột phá, muốn chỉ dùng vũ lực chiến thắng cô ấy, không phải là Mặc Hi tự coi nhẹ mình, đích xác là không có coi như là thắng, nếu dùng tới dị năng, dựa theo cô chỉ biết này mấy kiểu khống chế, chỉ sợ thắng rồi cũng muốn giao ra một chút đại giá. Chẳng qua nếu là bây giờ, võ lực! Liền cũng đủ rồi!


Sau đó, người phụ nữ đứng ở bên cậu bé đứng lên, sau khi thấy Mặc Hi, trong đôi mắt cũng thoáng qua một tia kinh diễm cũng không thể tin được, cô vẫn nhận thấy, trên thế giới cũng tìm không được một cô bé nào có thể đẹp hơn lại có khí chất hơn tiểu thư, nhưng sau khi nhìn đến cô bé trước mắt, mới không thể không thừa nhận, cô bé đã phá vỡ ý nghĩ của cô cho tới bây giờ, nghĩ đến tính cách của đại thiếu gia, sợ là thấy dung mạo của cô bé này nên dẫn đến họa a.


Phải nói, cô bé này có thể đánh thiếu gia thành như vậy, hơn nữa vừa mới xem xét thương thế của thiếu gia, chỉ một chân có thể làm được điều này, có thể rõ ràng nhìn ra, thực lực của cô bé này cũng không yếu chút nào.


Nhưng là, cô chỉ là thuộc hạ, thiếu gia bị đánh, bất kể thế nào, đều cần một lời báo cáo lại, sắc mặt lạnh lùng hướng Mặc Hi nói, “Vị tiểu thư này không biết xưng hô thế nào?”


“Ha hả, này có cần thiết biết sao?” Mặc Hi cười nhẹ, nói cũng không dễ nghe, lại để người cảm giác không có một chút ý nghĩa kì lạ nào.


“Đúng là không cần phải ….” Trên khuôn mặt người phụ nữ mang theo lãnh đạm, lần nữa lên tiếng, lại lần nữa mang theo khí thế lên, chẳng qua là lần này chỉ là khí thế đơn thuần, “Vậy, tiểu thư nên làm gì với ân oán này chứ.”


Không có bất kỳ ảnh hưởng, mang theo thần thái tự nhiên, ở dưới ánh mắt thoáng kinh dị của người phụ nữ, Mặc Hi cười nói, “Cô muốn tôi phụ trách thế nào? Là hắn ta chọc tôi trước.”


“Lời này cũng không phải là từ một phía tiểu thư có thể giải thích , hơn nữa, tiểu thư ra tay dường như toàn lực một chút.” Người phụ nữ ngữ khí lạnh nhạt, cả người hơi thở càng thêm nồng đậm rồi, chẳng qua chỉ có khí thế này hoàn toàn không có biện pháp ảnh hưởng tới Mặc Hi. Hơn nữa, khí thế như vậy lại càng dẫn phát ngạo khí trong linh hồn của Mặc Hi, vốn kỳ thật còn không cách nào hoàn toàn khống chế hơi thở bị người phụ nữ này một chiêu gây ra, cũng là toát ra chút ít hơi thở.


Uy nghiêm, hủy diệt, không thể xâm phạm.
Chỉ là một tia, lại là hơi thở ảnh hưởng đến tâm linh.
Trong đôi mắt của người phụ nữ lại một lần nữa lóe lên kinh dị, sao cô cũng không có nghĩ đến, đứa bé này lại để cho cô một cảm giác nguy hiểm nho nhỏ, sao lại có thể! ?


Mặc Hi cũng cảm giác được rồi, cô mới đột phá quả nhiên vẫn không cách nào hoàn toàn khống chế !


Khóe miệng hiện lên nụ cười thanh khiết vui vẻ, là thuần tịnh quen thuộc, để người không khỏi nghĩ muốn vui vẻ, muốn nhích tới gần, trong trẻo mà hết lần này tới lần khác lại không nhìn thấy trong đáy mắt chớp động hưng phấn cùng chiến ý nho nhỏ, cảm giác lấy hơi thở bao quanh thân thể.


Cô bé? Thế nhưng muốn đối chiến với mình! ?


Ánh sáng trong mắt của Mặc Hi cũng bị người phụ nữ tìm hiểu, sao cô không có nghĩ đến chứ, dưới khí thế Dị Sư của chính mình, mà cô bé này không hề bị ảnh hưởng thì không nói, còn muốn cùng mình đối chiến? Đồng thời có chút kính nể, nhưng cũng cảm giác được một tia bực bội, tự tôn của cao thủ bị xúc phạm!


Trên khuôn mặt lãnh đạm, đôi mắt kia loáng qua vẻ chế nhạo, xem ra trẻ con bây giờ còn thật sự là cần giáo huấn một chút mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên rồi.


Ở lúc người phụ nữ chuẩn bị động, Mặc Hi cũng đang chuẩn bị phát động, sau đó cô bé vừa rồi đột nhiên chuyển động, một bước đi tới trước mặt người phụ nữ, giọng nói làm cho người cảm giác lạnh như băng, làm người phát lạnh, “Cô ấy, tôi đến lĩnh giáo.”


“Tiểu thư?” Người phụ nữ đối với cô bé cung kính, có thể liếc mắt liền nhìn ra được, giọng nói trong miệng cũng mang theo khẽ kinh ngạc.


Không có ngó ngàng tới người phụ nữ, cô bé đối với phương hướng của Mặc Hi, nhẹ gật đầu một chút, lạnh như băng nói, “Hi vọng cậu sẽ không để tôi thất vọng.”


Trong đôi mắt của Mặc Hi vừa mới thoáng qua một chút mất mát vẫn để cho trong lòng của cô bé trong tâm hiện lên một chút không thoải mái, cô là thiên tài đệ nhất trong gia tộc, Thiên chi kiêu nữ, cùng dạng, cô cố gắng, cô nhẫn nại, từ nhỏ trong tử có sinh thành tựu của cô bây giờ rất cường đại, nhưng là, khi lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Hi, cô đã cảm giác được, cô gặp được đối thủ rồi.


Bề ngoài Mặc Hi so với cô càng thêm hoàn mỹ, hơi thở bình thản của cô ấy để người ta hoàn toàn không đoán ra ý nghĩ của cô, mỗi một cái nhăn mày nụ cười đều thần bí như vậy, mà không cần giống như cô, phải dùng lạnh như băng đến ngụy trang, đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng là …!


Mặc Hi cho cô cảm giác đầy thần bí mà uy hϊế͙p͙, cô ấy cường đại, cường đại để cô cũng không biết mình là có so sánh được hay không, kích động làm cho cô khó có tâm tình tốt, không có nghĩ đến, ở trong thành Đế Do, lại có thể phát hiện một đối thủ quan trọng, nhỏ hơn mình, mà lại có thực lực không kém mình!


Không! Mình là cường đại nhất! Cũng không cho phép người nào có thể vượt xa! Chỉ sợ bây giờ cô bé đó cũng không được! Mình muốn đánh bại cô bé, sau đó càng thêm cố gắng, bởi vì, cô bé nhỏ hơn mình! Tính lên thời gian, đợi đến cô bé trước mắt này đến tuổi của cô, nói không chừng sẽ càng cường đại hơn so với mình bây giờ đi! Không cho phép!


“Cậu cũng thế.” Mặc Hi cũng gật đầu cười nhẹ, không có người phụ nữ vừa rồi, bây giờ cô bé này cũng có thể, cô cũng làm cho Mặc Hi cảm thấy hưng phấn.


Một câu nói, như vậy tràng chiến đấu này bắt đầu, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẻo, rất lạnh, lạnh thấu triệt nội tâm! Cùng so với cậu bé vừa rồi gây nên hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc!
Biến hóa như vậy cũng để cho nụ cười trên mặt Mặc Hi càng đậm thêm một chút.


Băng lăng hiện ra!


Xung quanh người cô bé hiện ra chi chít Băng lăng, chiếu rọi lấy dung nhan tuyệt mĩ lạnh như băng kia, càng thêm hấp dẫn tâm thần của mọi người, từ kia trong tay loáng qua ánh sáng màu cam đậm, có thể biết, cô bé trước mắt này là một Dị Năng Giả trung cấp đỉnh phong, nhìn rõ hiệu quả đầu nhọn kia để mọi người biết, Băng lăng này không chỉ là xinh đẹp, lực sát thương cũng rất mạnh mẽ.


Bất tri bất giác, bên đường vốn nhiều người cũng đã tản đi, người cũng chỉ còn dư lại không tới 20 người, hơn nữa một cái nhìn lại cũng không phải là người bình thường. Dị Năng Giả đánh nhau, người bình thường vẫn là tự mình hiểu lấy đấy .


“Lăng, bắn.” Môi kiều diễm, lạnh như băng phun ra lời nói này, băng lăng thành tấm liền hướng Mặc Hi bắn nhanh đi.
Không có né tránh, Tĩnh điện chi lực ở trong nháy mắt liền bao trùm toàn thân, ngược lại lao về phía cô bé kia


Ở chỗ cách không tới một thước băng lăng sắp đâm phải Mặc Hi liền hóa thành phấn vụn tiêu tán, cô bé không có một chút bối rối, tay nhỏ bé vừa nhấc, “Kính, phản.”
Băng bốn phía được làm thành gương phản quang bao vây, chỉ có mình, cũng không nhìn thấy những người khác nữa.


Không tệ! Khống chế dị năng cùng chiêu thức nhiều nhưng ứng có tận có!
“Băng, vây sát.”
Ở lúc Mặc Hi mới chuẩn bị dùng biến lực phá gương ra thì giọng nói lạnh như băng lại lần nữa xuất hiện.


Vô số Băng chùy từ kia bốn phía trong cái gương biến ảo ra, dưới sự phản xạ của Băng gương, lại càng tìm không ra quỹ tích cùng với số lượng, hơn nữa, tốc độ kia và lực sát thương cũng rõ ràng càng thêm cường đại!


Thân giống như nhẹ nhàng, phiêu động, nhưng mỗi một cái đều đánh vào trên băng chùy bắn đến mình, nhìn như nhẹ nhàng mềm mại, thực thì nhanh chóng, không tới một hồi sẽ đem băng chùy kia ngăn cản ở trước mặt mình nghiền nát không còn gì, tiếp theo toàn lực dốc xuống, đập lên cái băng kính kia!


“Cách cách. . . . . .”
Toàn bộ trở thành mảnh nhỏ, rơi ở trên mặt đất.
Nhưng là, còn không có chờ Mặc Hi một lần nữa thấy mặt trời, tiếng nói lạnh như băng lần nữa vang lên, “Kính, mê đồ!”


Giống như ảo giác, cái băng kính kia lại thêm xuất hiện thành tấm, cả thế giới chỉ còn dư lại mình, cùng bị vô số thân ảnh của mình làm hoa mắt, hơn nữa lại càng giống như mê cung!


Liên tục phá vỡ mấy chục băng kính, nhưng không có một chút đột phá, hơn nữa, khi đó thỉnh thoảng xuất hiện công kích lại càng để người phiền muộn!


Dù là Mặc Hi, con ngươi cũng loáng qua một tia kính nể, cô bé này thật sự lợi hại, từ bắt đầu đến bây giờ mới thôi, mình vẫn xuất phát từ bị động bất lợi! Mình vẫn đánh giá cô ấy quá thấp! Từ lúc biểu hiện ra thực lực, cô bé đó hoàn toàn vượt qua Dị Năng Giả cao cấp sơ giai rồi. Nhìn thế giới một mảnh trong suốt trước mắt, chỉ còn mình, đường đều không thấy rõ!


Tay nhỏ bé hướng phía sau vung một cái, lại đánh nát một mũi băng nhọn đột nhiên xuất hiện, đầu bắt đầu thanh tĩnh tự hỏi!


“Hàn, băng hàn!” Giọng nói của cô bé lại một lần nữa xuất hiện, chẳng qua là lại không hề có dấu vết có thể tìm, để Mặc Hi vốn định dựa vào giọng nói tìm chỗ đột phá lại thất vọng, mà sau đó, không khí bao quanh mạnh mẽ lạnh như băng, lạnh thấu xương, lạnh vào tâm khảm!


Có thể khống chế dị năng như vậy, làm cho Mặc Hi không thể không phục!
Nếu chỉ nói khống chế dị năng và chiêu thức, sợ là Lany cũng không cách nào so sánh! Không! Là hoàn toàn không cách nào so sánh được!
Nhưng mà. . . . . .


Trong đôi mắt của Mặc Hi không có một điểm kinh hoảng, có chẳng qua là nụ cười càng thêm đậm, như vậy mới càng thêm thú vị!


Hàn khí lạnh như băng từ dưới đất không ngừng dâng lên, đã đóng băng chân của Mặc Hi, đây kết quả Mặc Hi đã sử dụng tĩnh điện, mặt nhỏ xinh đẹp có chút ít bị đông lạnh .


Mặc Hi tỉnh táo nhìn quanh bốn phía, chỗ này có chút giống Vực như trong sách nói, nhưng lấy năng lực của cô bé căn bản còn không cách nào làm được, vậy cũng chỉ có thể nói là”Loại gì” Vực, mà không phải là Vực thật, vậy tất có chỗ đột phá.


Nhắm mắt lại, linh cảm rõ ràng cảm giác lấy bốn phía.


Bên trong, yên tĩnh, Mặc Hi giống như ngủ, mà phía ngoài lại là một … cảnh tượng khác, không ít người nhìn thế giới băng kính kia, ánh mắt nhìn về phía cô bé cũng là toát ra sợ hãi cùng kính nể, nhìn tới Băng gương sau đó lại là hiện lấy thương tiếc.


“Cô bé kia sợ là đã ch.ết ở bên trong kia a?”
“Đúng a! Một điểm động tĩnh cũng không có.”
“Ai! Đối thủ nhưng lại cường đại như thế cũng là cô ấy xui xẻo!


Từng lời nói thuật lại, nhưng là cô bé đứng ở đó trên mặt không mang theo một chút biểu tình nào, năng lượng cũng không có dừng lại, cô biết, Mặc Hi còn không có ch.ết, ở trong thế giới của cô bố trí cô có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy, nhưng là, cô tin tưởng, nếu là Mặc Hi cứ tiếp tục như vậy đi xuống, cuối cùng cũng sẽ ch.ết ở bên trong.


Trong đôi mắt người phụ nữ nhìn cô bé chớp động kính sợ cùng cảm thán, tiểu thư vẫn cường đại như thế a! Quả nhiên, cái cô bé kia vẫn không thể so sánh với .


Chớp mắt, thấy thiếu nữ đi bên cạnh cô bé kia, nhìn lại cũng chỉ là thiếu nữ có 16, 17 tuổi, lại phát hiện, trên mặt cô mang theo là nụ cười nhẹ nhàng, tựa hồ không nhìn thấy tình huống bi thảm của cô bé kia, trong đôi mắt bình thản tin phục không có một tia khác thường để người phụ nữ hơi sững sờ.


Cô tự tin như thế, cô bé kia sẽ không có chuyện sao? Ha hả, thật là buồn cười, ở trước mặt tiểu thư còn muốn thắng sao? Hơn nữa. . . . . .
Trên mặt người phụ nữ cùng là tự tin cùng ngạo nghễ, tuyệt chiêu của tiểu thư còn chưa có sử dụng ra đâu!


Đang ở sau đó này, khuôn mặt cô bé bên ngoài lạnh như băng mỉm cười nói, nhẹ bộc lộ ra những gì giấu kín, bước chân cũng là hướng sau khẽ đẩy một bước, tay nhỏ bé vừa nhấc, lại là ánh sáng màu cam đậm, “Băng, roi trói chặt!”


Ai cũng không biết vì sao cô bé muốn làm như thế, nhưng tiếp đó là một tiếng vang lớn nói cho mọi người biết đáp án.
Phá thành mảnh nhỏ!
Băng kính hoàn toàn sụp đổ, xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là thân ảnh khá nhỏ của Mặc Hi .


“Ha ha.” Một tiếng cười khẽ, con ngươi Mặc Hi lóe lên, để băng ở bên cạnh chính mình, bắt lấy roi băng chói quanh mình, vẫy tay hướng cô bé quăng qua.
Chẳng qua là mới đến cách cô bé không tới một thước liền hóa thành năng lượng biến mất ở trong không khí.


Mà sau đó, trong nháy mắt, Mặc Hi đã đến trước mặt cô bé, một quyền đầu hướng cô bé lao đi!
Tốc độ thật nhanh.
Người phụ nữ đôi mắt hơi ngơ ngác, thế nào cô cũng không nghĩ đến Mặc Hi thậm chí có tốc độ nhanh như thế!
“Ba !” !


Cột tường băng ở dưới nắm tay của Mặc Hi, vậy mà lại ở dưới nắm tay này bị bể nát, ở lúc Mặc Hi ra quyền thứ hai, trước nắm tay theo đó là đột nhiên xuất hiện tường băng, lần nữa bể tan tành! Quyền thứ ba, Băng tường! Bể tan tành! Quyền thứ tư, Băng tường, bể tan tành! Liên tục không ngừng lặp đi lặp lại, có chẳng qua là không ngừng xuất hiện, biến mất!


Thực lực của hai người làm cho mọi người trấn phục, bây giờ trẻ con đều là như vậy sao? Vậy bọn hắn những người này thì coi là cái gì! ?


Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, hai người tựa hồ cũng là không có một chút mệt mỏi, Mặc Hi vẫn biểu hiện ra chỉ có vũ lực, để cho mọi người biết, cô chỉ là một cái Võ Giả, cô bé biểu hiện ra dị năng cùng lực khống chế, cường đại không thể nghi ngờ, nhưng là Mặc Hi có thể cùng cô bé chiến lâu không bại, cũng rõ ràng chứng minh thực lực của cô.


Khi nào thì, Võ Giả cũng có thể làm được như vậy! ? Hơn nữa còn chỉ là Võ Giả nhỏ như thế. Không chỉ là người ở đây, chính là người phụ nữ quần áo màu lam nhìn Mặc Hi cũng là khẽ kinh ngạc, cô bé này từ lúc mới đầu biểu hiện ra liền tự nhiên làm cho cô giật mình.


Ha ha, lực khống chế như vậy phải nói là, thật sự là cường đại ! Tường băng kia tốc độ ngưng tụ trong nháy mắt, còn có cường độ kia, cũng là tuyệt đối đấy, nhưng là nếu chỉ là như vậy, vẫn nhàm chán . . . . . .


Thân thể Mặc Hi tốc độ đột nhiên nhanh gấp đôi, một quyền đi xuống phá vỡ tường băng, thân chuyển một cái chân phía sau đem tường băng vừa mới ngưng tụ lần nữa phá vỡ, người cũng đã đến bên cạnh cô bé, mà sau đó Mặc Hi cũng rõ ràng cảm giác được, hơi thở của cô bé đột nhiên tăng lên!


Thú vị a!
“Chỉ có một chút thực lực này sao? Mong đợi lần sau chúng ta gặp mặt, cậu sẽ càng thêm cường đại .” Mặc Hi lên tiếng nói, tiếng nói thông qua năng lượng chỉ để một mình cô bé nghe, tiếp theo nhảy một cái liền tới bên cạnh Thiên Nhu, cười nhẹ nói, “Nên trở về thôi.”


“Dạ.” Thiên Nhu gật đầu, cười ứng một tiếng, đi theo bên người cô, tựa hồ từ mới bắt đầu, ánh mắt của cô chỉ đi theo một mình Mặc Hi.
Biến hóa như vậy để cho vẻ mặt mọi người ở đây sửng sốt, như vậy là sao a? Rốt cuộc là ai thắng?


“Là Dị Năng Giả thắng sao! Dù sao Võ Giả không cách nào thắng được Dị Năng Giả, đây là quy luật không thay đổi.” Không biết là ai nói một câu, chẳng qua là khẩu khí lại là có chút do dự cùng với nghi hoặc.


“Tuyệt đối là cô bé thắng, tôi vừa mới cảm giác được lực lượng của cô bé kia tựa hồ đột nhiên tăng lên rồi, Võ Giả lại đột nhiên chạy, nhất định là không đánh được bỏ chạy rồi.” Lại là tiếng nói khác.


“Đúng a! Tuyệt đối là cô gái Dị Năng Giả kia thắng, khống chế kia thật sự là kỳ tích a!”
“Nhưng là, tôi cảm giác được cô bé Võ Giả kia cuối cùng tốc độ có chút tăng thêm hơn gấp đôi a! Chắc cô bé còn chưa có động toàn lực!”


“Nhưng cô bé Dị Năng Giả kia cũng đột nhiên tăng lên nữa ! Hẳn cô ấy cũng không có động toàn lực! Rốt cuộc vẫn là Dị Năng Giả thắng.”
“Ai! Đừng nói! Bây giờ trẻ con đều như vậy, còn để chúng ta những người này sống hay không . . . . . .”


Lời nói này, hình như chiếm được sự yên lặng của mọi người.
Ở bên trong chỗ gặp mặt, cô bé đứng ở bên trong đó không nhúc nhích, khuôn mặt lạnh kia để cho người căn bản không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu thư? Thế nào?” Người phụ nữ đi tới bên cạnh cô bé lên tiếng hỏi.


Cô bé không nhúc nhích, một hồi mới lạnh nhạt nói, ” Mang hắn đi.”
“Dạ.” Người phụ nữ đáp ứng một tiếng, mang cậu bé ở trên mặt đất lên, lần nữa trở lại bên cạnh cô bé.
Cô bé bước đi về phía trước, người phụ nữ khẽ ôm cậu bé đi theo phía sau cô bé một chút.


Dọc theo đường đi, cô bé vô cùng trầm mặc, đối với cô bé tìm hiểu, người phụ nữ cũng nghĩ đến có thể để tiểu thư như vậy cũng chỉ có trận chiến đấu vừa rồi, lên tiếng nói, “Lực khống chế dị năng của tiểu thư càng thêm cường đại , mặc dù thiên phú cô bé kia cũng là tuyệt giai, nhưng vẫn không bằng một nửa của tiểu thư .” Ở trước mặt cô bé, lãnh đạm trên mặt người phụ nữ đã hoàn toàn biến mất, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng.


“Cô ấy là Võ Giả.” Cô bé đột nhiên âm thanh lạnh lùng nói, không có quay đầu.
“Ngạch. . . . . . Dạ.” Đúng a, cô bé là Võ Giả, như vậy mà nói, ở tuổi tác này có thể cùng tiểu thư đấu thành như vậy, ở trong gia tộc cũng không có mấy người có thể so sánh được.


Nhưng là, bất kể nói thế nào, vẫn không cách nào so được với tiểu thư, thiên phú của tiểu thư, cố gắng của tiểu thư, tâm kính của tiểu thư, cũng không phải là có thể so sánh .


Nhưng người phụ nữ không biết, ở trong lòng của cô bé phía trước, thân ảnh của Mặc Hi đã để lại vết tích không thể tẩy sạch, câu nói Mặc Hi vừa mới nói giờ phút này không ngừng hiện lên ở trong trí óc của cô, vang lên.


“Chỉ có chút thực lực này thôi sao? Mong đợi lần sau chúng ta gặp mặt, cậu sẽ càng thêm cường đại a.”
Chỉ có chút thực lực này sao. . . . . .
Mong đợi lần sau chúng ta gặp mặt, cậu sẽ càng thêm cường đại . . . . . .


Lời kia, nói bình thản như vậy, tự nhiên như vậy, để người cảm giác không tới một điểm khoe khoang, ở trong lòng cô gái ấy, thực lực của mình vẫn thấp! Cho dù mình cũng không có sử dụng xuất ra toàn lực, hoặc là nói chẳng qua sử dụng không tới một nửa năng lực, nhưng thực lực của cô bé ấy, tự mình lại nhìn không thấu! Lần đầu tiên, không nhìn không rõ một người như thế, cho dù là Dị năng sư dì Lam cũng không cho mình cảm giác như vậy!


Chỉ có trưởng lão trong gia tộc mới có, không đúng! Như vậy cũng không đúng, rốt cuộc là cái gì! ? Cô cũng nói không rõ ràng lắm, chỉ biết là, hình như cô bé còn chưa có cách nào hoàn toàn nắm giữ được năng lượng của mình, từ năng lượng cô bé mới phát tán ra kia mới để cô cảm giác được cô bé không đơn giản, cũng cảm giác được, sâu không lường được!


Chẳng lẽ! Cô, so với mình càng thêm cường đại! ? Câu nói cuối cùng cách chiến là cảm thấy mình còn không xứng với làm đối thủ của cô! ?
Nghĩ đến như vậy, trong lòng cô bé một mảnh siết chặt, phải! Càng thêm cố gắng! Càng thêm cường đại!


Tựa hồ ở trong nháy mắt, hơi thở của cô bé trở nên thay đổi không ít, đôi mắt người phụ nữ ở phía sau biến đổi, tiếp theo hiện lên kinh hỉ,thiên phú của tiểu thư quả nhiên cường đại! Lần này thế nhưng lại có đột phá mới!


Đích xác, thiên phú của cô bé thật đáng sợ, ở dưới đả kích của Mặc Hi, chẳng những không có bất kỳ tức giận nào, mà là càng thêm tích cực hướng về phía trước, tâm thái như vậy ở tuổi này là vô cùng khó có được !


Hơn nữa, vốn còn một chút kiêu ngạo trong lòng, đã ở cuộc chiến cùng Mặc Hi này thu liễm một chút rồi, cũng càng thêm nhận rõ rồi, đối với cô bé tiếp tục tu luyện chỉ biết càng thêm thuận lợi! Tốc độ tăng nhanh không ít!
Tôi, Kì Trì, lần sau chúng ta gặp mặt!
Lần sau, tôi sẽ không lưu tình.


Trong lòng cô bé yên lặng nói, người đi về phía trước, cô có loại cảm giác, các cô, nhất định sẽ gặp lại.






Truyện liên quan