Chương 7: Biến chứng
Đã qua ba ngày mà cơ thể Ngạo Vũ Băng vẫn rất nóng, nhịp tim ngày một chậm dần, nhìn vào cứ cảm giác như sinh mạng của cô đang dần trôi qua, sắc mặt đỏ hồng khác thường.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành sắp điên đến nơi rồi, rõ ràng là kiếp trước chưa bao giờ có việc này xảy ra cả. Chẳng lẽ do bọn họ trọng sinh nên dẫn đến số phận của Ngạo Vũ Băng thay đổi hay sao? Lúc này đây họ ước gì người nằm ở kia là bản thân họ chứ không phải là bảo bối.
Bác sĩ cứ ra ra vào vào phòng vip nhưng không một ai biết Ngạo Vũ Băng có bệnh gì, mồ hôi họ đổ như mưa, thật ra thì bệnh viện họ đang làm việc là được hai người ngồi bên kia tài trợ, nếu có chuyện gì thì họ thất nghiệp như chơi. Đang lúc các bác sĩ hoảng loạn thì có một người bước vào.
Người này là một cô gái trẻ mặc một bộ váy dạ hội dài màu đỏ rực, hơi xoăn được thả tự nhiên một bên. Cặp kính râm to đùng che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng cái mũi cao và cặp môi đỏ mọng lộ ra bên ngoài cũng đủ để biết đó là một tuyệt sắc.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành nhìn về phía cửa, thấy có người lạ bước vào thì định mở miệng đuổi ra, nhưng cùng lúc đó cô gái này gỡ mắt kính ra làm Ngạo Thiên Khải sững sờ vội ngăn Ngạo Thiên Hoành lại, đuổi mọi người ra ngoài. Ngạo Thiên Khải cung kính đứng lên chào cô gái trẻ, Ngạo Thiên Hoành thấy anh trai như vậy cung kính như vậy cũng nghiêm túc đứng lên nhưng ánh mắt rõ ràng mờ mịt.
Cô gái trẻ nhẹ phất tay với hai người Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành, đi về phía Ngạo Vũ Băng, nhẹ xoa lên mặt của cô, vẻ mặt của Ngạo Vũ Băng lập tức hết đỏ, nhiệt độ hạ xuống mức bình thường, nhịp tim cũng ổn định lại. Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành không hề bỏ lỡ khoảnh khắc, vẻ mặt nhẹ nhỏm hẳn ra, Ngạo Thiên Hoành đang định nói cảm ơn với cô gái lạ mặt thì cô gái ấy lại nhẹ giọng nói.
“Ngạo Thiên Khải, ta không thể ở đây lâu, và càng không thể xuất hiện một lần nữa. Thật ra ta là thần của một thiên hà khác, chỉ có thể xuất hiện ở đây bằng cách đoạt xá. Lần trước, ta đảo ngược thời gian mang ngươi quay về đây đã hao tổn rất nhiều, dù là thần ta cũng rất khó khăn. Quy tắc của thiên hà này đang đào thải ta.”
Ngạo Thiên Khải nghe xong thì sắc mặt cực kỳ ngạc nhiên, hắn không thể ngờ lai lịch của cô gái này lại lớn như vậy, lần trước hắn cũng ít chú tâm tới việc này. Thần? Thế giới này có thần sao?
Cô gái nhìn sắc mặt của Ngạo Thiên Khải thì cười nhẹ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp phòng.
“Thật ra, Vũ Băng là con gái của ta, dại dột phong ấn một tinh cầu mà linh hồn bị tàn phá, nếu không có lực tín ngưỡng cường đại thì con bé đã biến mất giữa trăm ngàn thiên hà rộng lớn này rồi. Ta và cha của nó rất khó khăn mới phá vỡ không gian mang nó đến đây nhưng các ngươi lại tổn thương nó như vậy.”
Cô gái hừ nhẹ rồi nói tiếp. “Lần này, ta tới để nói cho các ngươi biết, mọi việc sẽ không diễn ra như lần trước đâu. Mỗi một lần thời gian đảo ngược, thì số phận con người sẽ bị đảo ngược một lần. Là thần, ta đã bị phạm một điều rất nghiệm trọng, cũng may rằng thế giới này không có thần. Đây là lần cuối cùng ta xuất hiện, bảo vệ con bé cho tốt, nếu con bé có chuyện gì xảy ra thì ta cũng không cứu nổi đâu. Ta nhắc nhở các ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thận.”
Nói xong cô gái lưu luyến nhìn Ngạo Vũ Băng một cái rồi ra khỏi cửa, bỗng dưng bước chân dừng lại. “Ta tên là Nguyệt Thiên Phượng, tạm biệt.”
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành nhìn bóng lưng của cô gái tự xưng là Nguyệt Thiên Phượng mà ngẩn ngơ. Bảo bối có lai lịch lớn như thế sao? Cái gì mà số phận bị đảo ngược? Nhưng rất nhanh hai người không quan tâm đến việc này nữa, vội vàng gọi bác sĩ vào kiểm tr.a cho Ngạo Vũ Băng.
Bác sĩ đứng bên ngoài phòng thương xót nói với hai người. “Thật đáng tiếc, tiểu thư do sốt cao không ngừng dẫn dến biến chứng, cơ thể suy nhược, chỉ có thể tĩnh dưỡng thật tốt bồi dưỡng đầy đủ mà thôi, tốt nhất là không nên quá mức xúc động hay vui sướng. Nói chung là chỉ có một chữ dưỡng, dưỡng thật tốt thì mới có thể khá hơn, nhưng có lẽ cả đời đều như vậy, nếu sợ xuất thì sẽ bệnh tật triền miên.”
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành nghe xong thì cảm thấy trời đất chao đảo, rốt cuộc số phận thay đổi tới mức nào mà làm cho bảo bối của họ phải bệnh tật triển miên, cơ thể suy nhược chứ? Mạt thế đến rồi bảo bối sẽ ra sao? Khí hậu khắc nghiệt như vậy, cơ sở vật chất lại thiếu thốn.
Ngạo Thiên Khải ôm lấy đầu ngồi xuống sô pha, Ngạo Thiên Hoành thì đuổi đám bác sĩ đi, họ cần yên tĩnh. Tại sao? Họ ngỡ rằng sau khi trọng sinh họ có thể sống một cuộc sống thật tốt, cho dù có ra sao cũng nắm tay nhau đi suốt cuộc đời mà. Vì sao chỉ mới được nửa tháng mà tai họa lại ập đến như thế này?
Ngạo Thiên Hoành đau khổ nắm lấy tay của Ngạo Vũ Băng, thì thào. “Tại sao lại như vậy?”
Giọt nước mắt của hắn rơi lên tay của Ngạo Vũ Băng, nóng hổi và mặn đắng. Ai nói nam nhi không rơi lệ? Chỉ vì chưa gặp phải cảm giác đau lòng mà thôi. Một khi nam nhi rơi lệ, không gì có thể ngăn cản được, đau xót tới tận tâm can.
* váy dạ hội dài đỏ rực
Ngạo Vũ Băng cảm nhận được dị biến liền cấp tốc quay lại thân thể, nhưng tốc độ quá chậm, khi cô sắp cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa thì một luồng lực lượng ấm áp bao trùm lấy cô kéo nhanh về phía thân thể. Thoắt cái biến mất tại chỗ.
Ngạo Vũ Băng mở mắt ra thì thấy Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành một ngồi trên salon, một tựa lưng vào góc tường, vẻ mặt trầm trọng, vừa định mở miệng hỏi xem sao thì cảm giác cả cơ thể nặng trịch, miệng cũng đắng chát. Cũng may hai người Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành tinh ý, Ngạo Vũ Băng vừa động thì họ đã nhìn thấy, vội mang đến cho cô một ly nước ấm.
Ngạo Vũ Băng được đỡ dậy, khó khăn uống một ngụm nước. Uống xong Ngạo Vũ Băng nhìn về phía Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành. Thật ra tình trạng của cơ thể Ngạo Vũ Băng hoàn toàn biết trước, dù sao rời xa thân thể lâu như vậy không thoát lực mới lạ. Nhưng nhìn biểu hiện trầm trọng của Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành thì lòng Ngạo Vũ Băng trầm lại. Có chuyện gì xảy ra sao?
Ngạo Thiên Khải nhìn ánh mắt Ngạo Vũ Băng mờ mịt thì vỗ vỗ lưng cô, ánh mắt hắn lóe qua một tia sáng rồi vụt tắt. Phủi phủi gối đầu, Ngạo Thiên Khải đỡ Ngạo Vũ Băng nằm xuống, nghiêm túc nhìn Ngạo Vũ Băng.
“Băng Nhi, mấy hôm nay là chuyện gì xảy ra? Tại sao bỗng dưng sốt cao không ngừng, nhịp tim càng ngày càng chậm?”
Ngạo Vũ Băng nghe vậy thì sửng sốt, mấy ngày nay? Vậy tức là cô đã rời thân thể mấy ngày rồi. Vậy mà vẫn nhập lại được? Nhưng mà sốt cao không ngừng và nhịp tim đập chậm, đó rõ ràng là triệu chứng của việc bài xích linh hồn, vậy tại sao lại có một luồng lực lượng chủ động lôi kéo cô trở về?
Ngạo Vũ Băng rối thành một đoàn, lại nhìn Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành không biết có nên nói hay không. Đương nhiên Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành cũng cảm nhận được. Ngạo Thiên Hoành thở dài xoa đầu Ngạo Vũ Băng.
“Nếu em không muốn nói cũng được, nhưng có một chuyện này anh nghĩ nên nói cho em biết. Cơ thể em sẽ mãi mãi như vầy, và mạt thế đã đến gần. Có lẽ em cũng không tin. Nhưng đây là sự thật! Anh muốn biết Linh Phủ của em khi nào có thể mở ra, à không hiện tại có thể mở ra hay không? Hay cần một luồng năng lượng để mở nó ra. Em nên biết chúng ta cần dự trữ vật tư, đặc biệt là thuốc men và các thiết bị y tế. Nó sẽ là thứ dùng để bảo mệnh cho em đó.”
Ngạo Vũ Băng nghe xong thì hiểu ra, thì ra di chứng để lại không nhẹ như cô tưởng. Ngạo Vũ Băng thở dài nhìn Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành, thấy họ buồn làm cô cảm thấy khó chịu.
“Không sao! Không có gì là hoàn toàn định trước cả, cái gì cũng có cái giá của nó cả. Xem này.”
Ngạo Vũ Băng nhẹ nâng cao tay hướng về phía những thùng hàng chất trong phòng, thoắt cái đã trống rỗng. Ngạo Vũ Băng mỉm cười nhìn về phía hai người họ.
“Thấy chưa! Không cần năng lượng gì cả, dù là tinh thần lực hay linh lực đều không cần. Nhân họa đắc phúc. Nhưng mà...”
Ngạo Vũ Băng nheo mắt lại nguy hiểm nhìn về phía Ngạo Thiên Hoành. “Nhưng mà làm sao hai anh biết em có Linh Phủ? Thêm nữa, lúc đầu thì em không để ý lắm, nhưng làm sao anh biết em là Nguyệt Vũ Băng chứ không phải Ngạo Vũ Băng?”
Ngạo Thiên Hoành nghe vậy thì lấy tay gãi đầu, bộ dạng ngốc nghếch không chịu được, nào còn bộ dáng phong lưu trước màn ảnh, dẫm nát trái tim thiếu nữ. Ngạo Thiên Khải thì cười khổ, cái này phải nói sao đây? Không lẽ nói rằng họ trọng sinh, có thể tin không? À mà bảo bối cũng xuyên không đến đây thì lý gì mà nói họ không trọng sinh được?
Ngạo Thiên Khải sờ sờ đầu Ngạo Vũ Băng, nhẹ giọng kể. “Kiếp trước em che chở bọn anh năm năm rồi tự bạo, không lâu sao bọn anh cũng ch.ết. Trước khi ch.ết anh đã gặp một người tự xưng là mẹ em - Nguyệt Thiên Phượng, chính người đã đảo ngược thời gian mang bọn anh quay lại thời điểm em vừa xuyên qua. Ban đầu anh không tin nhưng khi nghe tiếng thét thất thường của em, và khi Nguyệt Thiên Phượng một lần nữa xác định, anh chắc chắn rằng, anh trọng sinh, hoàn toàn không phải là mơ.”
Ngạo Vũ Băng nghe vậy thì ánh mắt ươn ướt, thì ra mẹ đã đến thế giới này, chỉ là cô không được gặp mà thôi. Dù không biết vì sao mẹ có thể đến đây, quay ngược thời gian của hai người họ, cô cũng không quan tâm, cô biết mẹ vẫn còn đâu đó ở quanh đây quan sát cô, có lẽ ba ba cũng ở bên cạnh an ủi mẹ cô mỗi ngày.
Nghĩ đến đây Ngạo Vũ Băng bất giác mỉm cười, nụ cười hạnh phúc và yên tĩnh, lòng của Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành cũng cảm thấy mềm mại hơn.