Chương 7: Vùng đất mới [4]

Lại tiếp tục ăn cơm, tiểu Thái Tử Tiêu Dật ăn thực vừa lòng, hương vị thật không tệ, có chút giống những món mình ăn trước kia, lại có chút không giống. Tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc ăn thực ai oán, lần đầu tiên nó lột xác tôm cho người khác, kết quả lại bị nói là lai lịch không rõ!


Trần Minh ăn thực vui vẻ, hai đứa nhỏ thực thú vị, dù trước mặt là tiểu ma vương Tần Mộc, hay là đứa nhỏ nghiêm mặt tự xưng thái tử Tiêu Dật. Quản gia đại nhân ăn thực bình tĩnh, chỉ là trong lòng yên lặng suy nghĩ, thì ra tiểu thiếu gia còn có thể lột tôm……


Ăn cơm xong đi ra đã đến 5 giờ chiều, trời còn chưa tối, Trần Minh lắc lắc cây quạt trong tay:“Tôi cùng tổ kịch đến quán rượu, mấy người đi đâu?”


Nghe được câu hỏi của Trần Minh, Tiêu Dật mím môi, ánh mắt đen như mực nhìn xa xa, trong lòng có chút mờ mịt, còn có chút bối rối, đối với nó nơi này vô cùng xa lạ, màn đêm sắp buông xuống, một mình nó muốn đi đâu cũng là một vấn đề, nghĩ đến bản thân có thể sẽ ngủ đầu đường, Tiêu Dật mím môi càng chặt hơn, đáy mắt hiện lên một tia yếu ớt.


Cánh tay bị người lắc lắc, Tiêu Dật thu ánh mắt, quay đầu khó hiểu nhìn về phía Tần Mộc, Tần Mộc lôi kéo tay nó, hơi hơi cúi đầu nhìn Tiêu Dật:“Tiêu Dật, em có muốn về nhà với anh không?”
Tiêu Dật ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi:“Có thể chứ?”


Tần Mộc dùng sức mà gật đầu, cười sáng lạn:“Đương nhiên có thể! Nếu em cùng anh về nhà, chúng ta có thể cùng nhau chơi, cùng nhau ăn vặt, rồi cùng nhau ngủ!”


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Tiêu Dật dần dần sáng lên, khóe miệng nhếch lên một chút, lập tức bị ép xuống, nó lắc đầu:“Bản thái tử mới không ngủ với ngươi.”


Nhiệt tình của Tần Mộc một chút cũng không bị hành động ghét bỏ của Tiêu Dật đè xuống, ngược lại càng tăng vọt:“Vậy em ngủ trên giường anh ngủ dưới sàn là được rồi. Sàn trải thảm, cũng thực thoải mái. Theo anh cùng nhau về nhà đi!”
“Được, bản thái tử về nhà với ngươi.”


Trần Minh nhìn hai đứa nhỏ nói chuyện, im lặng không nói gì, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tiểu phách vương Tần Mộc có thể làm mọi người đau đầu vậy mà trước mặt Tiêu Dật lại phục tùng như vậy.


Quản gia đại nhân bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, cháu trai của Tần gia buôn bán đồ cổ Tần gia cùng tiểu ngôi sao nhỏ tuổi giới giái trí- hai thân phận nặng nề này làm cho Tần Mộc hầu như không có bạn bè, mà đứa nhỏ tuổi này đều khát vọng có bạn cùng chơi đùa, đứa nhỏ xinh đẹp Tiêu Dật đột nhiên xuất hiện này hiển nhiên gợi lên toàn bộ hứng thú của Tần Mộc. Quản gia đại nhân cúi đầu, nhìn Tần Mộc vẻ mặt hưng phấn cùng Tiêu Dật cực lực muốn che dấu tâm trạng hưng phấn, đáy mắt hiện lên ý cười, chuyện này với hai đứa nhỏ không hẳn không là một chuyện tốt.


“Quản gia! Tiêu Dật đã đồng ý về nhà với tôi, còn không mau đi gọi lái xe lái xe lại đây!” Tần Mộc vội vàng thúc giục.
Mộ Dung Phong tao nhã cúi người:“Được, tiểu thiếu gia.”


Lúc nhìn thấy cái vật thể màu đen không biết là vật gì đang chạy về phía mình, Tiêu Dật theo bản năng lui một bước nhỏ, ánh mắt sáng ngời không nháy mắt mà nhìn vật kia, thẳng đến khi nó dừng ở trước mặt, sau đó, nó nhìn thấy Mộ Dung quản gia tiến lên từng bước, giơ tay kéo, vật nọ vậy mà lại mở ra một cái cửa nhỏ. Tần Mộc nhanh chóng chui vào xe hơi, sau đó ngồi ở bên trong nhìn về phía Tiêu Dật ngoắc:“Tiêu Dật, mau lên đây.”


Tiêu Dật chậm chậm đi đến cửa nhỏ kia, ánh mắt nhìn xung quanh, phát giác thứ này giống như long liễn, chính là nhỏ hẹp hơn long liễn một ít, còn có thể tự mình chạy, thật sự ngạc nhiên. Một bên nghĩ, một bên học bộ dáng của Tần Mộc cúi eo tiến vào trong xe. Ngồi ở trong xe, Tiêu Dật không dấu vết xê dịch mông, cổ, cản giác khi ngồi lên vẫn có chút khác long liễn.


Xe hơi vững vàng chạy trên đường, Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật, vui vẻ hưng phấn nhìn về phía Tiêu Dật đẩy mạnh “giá trị” tiêu thụ bản thân mình, có máy chơi game mới nhất, có đủ bộ truyện cùng đĩa anime, còn có đồ chơi số lượng có hạng, miệng nói không ngừng. Tiêu Dật đoan đoan chính chính ngồi tại chỗ, còn nghiêm túc nghe Tần Mộc nói chuyện, tuy đa số những chuyện Tần Mộc nói nó đều nghe không hiểu, nhưng mà, nó cũng không muốn đánh gãy lời Tần Mộc, từ nhỏ đến lớn, ngoài phụ hoàng mẫu phi, những người khác nếu cùng hắn nói chuyện, mở miệng chính là một câu cung kính “Thái tử điện hạ”, chưa từng có ai giống như Tần Mộc vậy, lôi kéo tay nó, ngồi bên cạnh nó, nhìn vào mắt nó, liên tiếp nói không ngừng, còn cười thật dễ nhìn. Nhìn Tần Mộc, trong đầu Tiêu Dật đột nhiên hiện ra một cái từ: Bằng hữu. Tiêu Dật nhịn không được nghĩ, bằng hữu có phải hay không giống như Tần Mộc vậy?


Nói nửa ngày lại không được trả lời, bạn nhỏ Tần Mộc nhịn không được hỏi người vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh:“Tiêu Dật, em muốn chơi cái gì?”
Tiêu Dật hơi hơi nhăn mi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm, muốn chơi cái gì? Những thứ Tần Mộc nói nó chưa từng nghe qua, chơi cái gì mới tốt?


Một lát sau, Tiêu Dật thử thăm dò mở miệng:“Đọc sách đi.”
Tần Mộc liền đồng ý:“Được, chúng ta cùng xem truyện tranh, mấy ngày hôm trước vừa ra mấy quyển mới, anh còn chưa kịp xem đâu, để cho em xem trước!”


Tiêu Dật gật gật đầu, không biết truyện tranh là sách gì, có lẽ là thứ mà nơi này mới có đi!


Nói chuyện một lát, xe đã chạy vào trong một căn biệt thự, ngừng lại, Mộ Dung Phong thay bọn họ mở cửa xe, hai đứa nhỏ lục tục xuống xe. Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn phòng ở trước mặt, trong lòng thấy ngạc nhiên, phòng ở này thật xinh đẹp, còn không chờ nó nhìn rõ ràng, đã bị Tần Mộc kéo tay dẫn vào trong.


Tiêu Dật đi theo phía sau Tần Mộc, ánh mắt lóe tò mò, phòng ở này thật mới mẻ, nó chưa từng thấy qua. Trừ bỏ cái khối màu bạc kia, hình như giống với khối màu đen ở tửu lâu.


Tần Mộc đang muốn lôi kéo Tiêu Dật đi lên lầu tìm truyện tranh xem, đã bị Mộ Dung Phong ngăn cản:“Tiểu thiếu gia, Tiêu Dật tiểu Thái Tử, đi tắm rửa trước, tắm xong rồi lại chơi đi.”
Tần Mộc trừng mắt kháng nghị:“Không cần, tôi muốn cùng Tiêu Dật một lát.”


Tắm rửa? Ánh mắt Tiêu Dật có chút hoang mang, đây là cái gì?


Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, cũng không có thỏa hiệp, mà là bắt đầu giảng đạo lý cộng thêm một viên kẹo:“Hai người ở bên ngoài chạy một ngày, trên người có rất nhiều vi khuẩn, trước tắm rửa rồi lại chơi, tôi làm điểm tâm cho hai người.”


Tần Mộc chu môi, không tình nguyện mà gật đầu:“Tiêu Dật, chúng ta đi tắm trước rồi chơi?”
Tiêu Dật gật đầu:“Được.”
Mộ Dung Phong đưa bọn họ đến phòng tắm lầu 1, bên trong là một bồn tắm không nhỏ, hắn mở nước ấm, chọn độ ấm vừa phải, tùy ý nước ấm chảy vào bồn tắm.


Tiêu Dật đang quan sát cái ao nhỏ kia, nguyên lai tắm rửa là ý này. Nhưng mà, ao này cũng quá nhỏ, còn không bằng một nửa cái trong cung.


Bên kia Tần Mộc đã bắt đầu tự giác cởi quần áo, chỉ mất ít công sức, liền lột đến sạch sẽ, quay đầu nhìn thấy Tiêu Dật còn đứng ở đó, Tần Mộc thúc giục:“Tiêu Dật, cởi quần áo ra, chúng ta cùng nhau tắm rửa.”


Tiêu Dật có một chút do dự, trừ bỏ hoàng gia gia cùng phụ hoàng, nó còn chưa cùng ai khác dục (浴 = tắm) qua, nhưng mà cũng không do dự lâu lắm, nơi này cũng không phải hoàng cung, cho nên cũng có thể cùng người khác tắm rửa đi? Nghĩ như vậy, Tiêu Dật nhẹ nhàng trả lời:“Ừ.”


Mộ Dung Phong nghe được giọng nói Tiêu Dật, đi đến trước mặt nó, bắt đầu giúp nó cởi bộ áo vân cẩm chức thành kia, lúc cởi ra, thân hình trắng nõn nhỏ gầy của Tiêu Dật lộ ra, trên cổ còn mang theo một khối ngọc, ánh mắt Mộ Dung Phong dừng ở vết thương trên người Tiêu Dật, đó là vết thương bị roi quật, màu sắc mờ nhạt, cũng không phải vừa mới bị, chính là vết thương này xuất hiện ở trên người đứa nhỏ bảy tám tuổi, nhìn có chút ghê người.


Tần Mộc đứng ở bên cạnh Tiêu Dật, quan sát vết thương sau lưng Tiêu Dật một cách rõ ràng rành mạch, nó trợn tròn mắt, nghiêm túc hỏi:“Tiêu Dật, có người đánh em sao?”


Tiêu Dật hơi hơi giật mình, theo ánh mắt nó nhìn đến phía sau lưng mình, lập tức hiểu được nó đã thấy vết thương trên lưng mình, lắc đầu, không để ý nói:“Đó là chuyện hai năm trước, bản thái tử không cẩn thận, bị tiểu nhân ám hại.”






Truyện liên quan