Chương 44: Trần đạo bi kịch [3]
Mặc dù sau lưng Chu Cầm có chỗ dựa, cũng tuyệt đối không thể làm mất lòng tiểu tổ tông trước mặt này, chỉ có thể cắn răng nuốt máu, trên mặt càng thêm yếu ớt đáng thương, trong lòng cũng đã mắng Tiêu Dật mấy lần.
Tiêu Dật nhìn âm ngoan trong mắt Chu Cầm, hơi hơi nhíu nhíu mày, thì ra không chỉ trong hoàng cung mới có nữ nhân như vậy, cái nơi này thế mà cũng có! Nghĩ tới ngày thường Tần Mộc rất đơn thuần ngu dốt, tất nhiên không phải đối thủ của nữ nhân này, Tiêu Dật lập tức nhìn Tần Mộc hô:“Tần Mộc, chúng ta về nhà đi.” Nhìn thấy Tần Mộc ngoan ngoãn chạy lại, tâm trạng Tiêu Dật không biết sao liền tốt lên, thậm chí nó còn giơ tay phải lên, chờ Tần Mộc đến nắm.
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật rời đi, lại quay đầu, trừng mắt Chu Cầm:“Lời tôi vừa mới nói đều là thật, tôi nói được làm được!”
“Tần Mộc, Khổng Tử viết, Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã. Đây là lão phu tử dạy chúng ta, không cần so đo với nữ nhân âm hiểm. Người làm chuyện lớn, lòng dạ phải rộng lớn, mặc kệ nàng nói đi.” Tiêu Dật từng câu từng chữ nói thật nghiêm túc, giống như đang dạy bảo Tần Mộc, lại giống như đang nói cho chính mình nghe.
Tần Mộc nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có chút không vừa lòng, hừ một tiếng:“Vậy lần này coi như xong, lần sau nếu chị ta còn nói, anh sẽ đánh chị ta! Tiểu Dật, anh nhất định không cho người khác bắt nạt em!”
Tiêu Dật nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tần Mộc, đột nhiên nở nụ cười. Trần Minh vốn đang khó chịu cũng bị hai đứa nhỏ lây vui vẻ, đang muốn đi qua xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, đã có một bóng dáng nhanh hơn một bước.
“A a a! Đây là đứa nhỏ kia đi, thật sự rất đẹp, cười thật đáng yêu thật xinh đẹp, tới, để dì nựng.” Theo tiếng hô khoa trương, một cái bóng người xinh xắn vọt lại, thẳng tắp chạy về phía Tiêu Dật, đang muốn đưa tay ôm nó vào lòng, đã thấy thân thể đứa nhỏ né qua, dời sang bên cạnh, nụ cười đã sớm không còn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảnh giác:
“Cô là ai!”
Còn không chờ người nọ nói chuyện, bên ngoài lại chạy tới một cái bóng dáng nho nhỏ:“Mẹ mẹ, chờ con với! Oa, đẹp quá! Muốn ôm một cái!” Nói xong, mở cánh tay giống như củ sen, nhào về phía Tiêu Dật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật âm u như trời sắp mưa, mắt thấy bé gái kia sẽ nhào lại đây, Tần Mộc từng bước bước lên, chắn trước người Tiêu Dật, đúng lúc bị bé gái kia ôm lấy, bé gái ngẩng đầu, phát hiện ôm không được mỹ nhân, đang muốn nổi bão.
“Nam nữ thụ thụ bất thân! Ban ngày ban mặt, vậy mà các người lại ôm ôm ấp ấp, còn thể thống gì!” Giọng Tiêu Dật khi nói những lời này so với lúc trước nhìn thấy Hứa Phúc Khang giả mạo thái tử còn muốn lớn hơn, mang theo sát khí, đương nhiên, tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật của chúng ta rất tức giận.
Thái tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Nói xong lời nói kia, nó vung cánh tay, chắp ở sau người, cũng không quay đầu lại sải bước rời đi, lúc nhìn thấy Mộ Dung Phong, hơi hơi nâng cằm:“Mộ Dung quản gia, chúng ta đi về trước, để cho Tần Mộc ở trong này cùng người khác từ từ ôm ôm ấp ấp!” Câu nói cuối cùng kia, lại có chút nghiến răng nghiến lợi, Mộ Dung quản gia luôn luôn bình tĩnh nhướng mày, lập tức nhếch khóe miệng một cái, cho Đa Nạp một ánh mắt, lập tức đuổi theo bóng dáng nho nhỏ kia.
Tần Mộc ngây ngẩn cả người, không hiểu sao Tiêu Dật lại đột nhiên tức giận như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nó chặn tiểu Quả Quả lại sao? Chẳng lẽ Tiêu Dật thích tiểu Quả Quả? Cái suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Tần Mộc trực giác cảm thấy đây chính là nguyên nhân tức giận của Tiêu Dật, vì thế, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc tủi thân, tại sao rõ ràng người đầu tiên Tiêu Dật biết là nó, lại luôn đi thích người khác?
Bị mọi người hoàn toàn không để ý cộng thêm lời nói của Tiêu Dật làm nghẹn, bé gái cũng mặc kệ, giẫm chân một cái, bặm môi:“Tần Mộc! Đều tại cậu, em trai mỹ nhân cũng không để ý tôi!”
Trong lòng Tần Mộc đang khó chịu, nghe được lời nói của bé gái, lập tức lớn tiếng đáp trả:“Cậu nhìn cậu lại đi, hở cổ hở chân, tiểu Dật mới sẽ không thích cậu đâu!” Nói xong, vòng qua bé gái đuổi theo Tiêu Dật, Đa Nạp chớp mắt, đây là tình huống gì? Hai đứa nhỏ hiểu lầm mà cãi nhau? Ai nha nha, này thật là thú vị. Sờ sờ cằm, Đa Nạp nhìn hai vị nữ sĩ mà tao nhã hành lễ:“Các tiểu thư tôn quý xinh đẹp, lần sau chúng ta gặp lại.” Nói xong, xoay người đuổi theo bóng dáng nhỏ bé đang nổi giận đùng đùng.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Trần Minh tiến lên, kéo người phụ nữ còn đang ngồi xổm lên, giọng nói có chút bất đắc dĩ, còn mang theo một chút cưng chiều cùng dung túng:“Không phải đã nói với em ở nhà sửa một chút là được rồi sao, sao còn chạy tới?”
Người phụ nữ bĩu môi:“Ai bảo anh có tiểu bảo bối xinh đẹp đáng yêu như vậy cũng không nói cho em biết! Em cũng không phải đi tìm anh đâu.”
“Tiểu bảo bối này không phải của anh.” Trần Minh bất đắc dĩ giải thích, giơ tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của người phụ nữ,
“Hơn nữa, đứa nhỏ đó cũng chỉ vừa đồng ý diễn tiểu Thái Tử hôm nay mà thôi. Đúng rồi, lúc anh điện thoại cho em không phải em nói đang ở nhà sao? Lại gạt anh?”
Người phụ nữ cười khẽ thè lưỡi:“Tiểu bảo bối kia thật sự rất đáng yêu, sớm biết có đứa nhỏ non mềm như vậy, đừng nói là sửa kịch bản, đem toàn bộ viết lại một lần em cũng đồng ý!”
Bị hai người lớn thờ ơ bé gái không hài lòng, lôi kéo áo sơ mi của Trần Minh:“Cha, sao cha cũng không quan tâm tiểu Quả Quả! Cha không thương tiểu Quả Quả!”
Trần Minh lập tức xoay người ôm lấy bé gái, hôn lên mặt một cái thật kêu:“Sao có thể như vậy, cha nhớ tiểu Quả Quả muốn ch.ết!”
Nhìn thấy vợ con, Trần Minh nháy mắt cảm thấy mình trẻ lại, vẫn là một đạo diễn quốc tế nổi tiếng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại đẹp trai, mà không phải là “Trần đại thúc” lúc nào cũng có thể biến thành hói đầu”!
Tiêu Dật từng bước từng bước dùng sức đap lên mặt đất, thậm chí Mộ Dung Phong có thể cảm giác được cơ thể nho nhỏ kia thở hồng hộc. Thẳng đến khi đứa nhỏ ngồi vào trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn thấy Tần Mộc đến, hừ một tiếng, mông nhỏ xê dịch a xê dịch, xê dịch đến bên kia kia, tâm trạng Tần Mộc lúc này cũng không tốt, cũng không sáp qua như bình thường, hai đứa nhỏ mỗi người ngồi một bên, ở giữa còn một khoảng rộng thật lớn. Lúc này, Hứa Phúc Khang mang theo quần áo tắm rửa cũng lại đây, bởi vì lúc trước đã nói muốn ở một đêm, cơ thể bé nhỏ tròn vo của Hứa Phúc Khang ngồi vào trong xe, Tần Mộc liền xê dịch đến bên người Tiêu Dật.
Xe chạy, Hứa Phúc Khang ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt mẹ, Tiêu Dật quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Tần Mộc nhíu đôi mày rậm, khóe miệng luôn động, nhưng một chữ cũng không nói ra, Hứa Phúc Khang ôm túi đựng quần áo, vui tươi hớn hở cười.
Thừa dịp đèn đỏ, Đa Nạp quay đầu, nhìn Mộ Dung Phong, môi khẽ nhúc nhích, Mộ Dung Phong thản nhiên quay đầu, rõ ràng muốn nói: Vô vị! Đa Nạp nói là:“Hai đứa nhỏ đều ăn sai dấm chua.”
Về nhà, Mộ Dung Phong cầm lấy túi trong tay Hứa Phúc Khang, thay ba đứa nhỏ mở cửa, cũng đổi dép lê cho bọn nhỏ, vừa vào cửa, Hứa Phúc Khang xoay cái đầu tròn vo, ánh mắt mở tròn tò mò quan sát bốn phía:“Nhà các cậu thật đẹp!”
Tần Mộc thoạt nhìn ốm yếu, giọng nói cũng hữu khí vô lực:“Ừ, cậu thích thì ở chơi vài ngày.”
Hứa Phúc Khang đơn thuần còn chưa hiểu quan sát sắc mặt người khác, nghe Tần Mộc nói như vậy, lập tức cười tủm tỉm trả lời:“Tần Mộc, cậu thật sự là quá tốt.”
Vẫn im lặng Tiêu Dật đột nhiên mở miệng:“Hứa Phúc Khang, trên lầu còn có trò thú vị, cậu muốn lên chơi không?”
“Hai người đi không? Hai người đi thì tôi cũng đi!” Hứa Phúc Khang cũng là con trai độc nhất trong nhà, bạn bè bình thường chơi đùa cũng không nhiều.
Tiêu Dật gật gật đầu:“Chúng ta đi lên đi.” Nói xong, cũng không nhìn Tần Mộc, xoay người, đạp dép lê xoạch xoạch đi lên lầu.
Hứa Phúc Khang vẫy vẫy tay với Tần Mộc:“Chúng ta cũng đi lên đi.”
Tần Mộc rầu rĩ mà gật đầu, đi theo phía sau Hứa Phúc Khang.
Bởi vì gần đây Tiêu Dật si mê “Hồn đấu la”, cho nên trò chơi đầu tiên bọn họ chơi đó là “Hồn đấu la”. Hứa Phúc Khang là khách, tất nhiên phải cho nó chơi, mà Tiêu Dật một chút cũng không do dự cầm một tay cầm còn lại lên, ánh mắt Tần Mộc càng thêm tủi thân, đôi mắt màu xanh trong veo lộ ra nhàn nhạt đau thương, bộ dáng kia, giống như là con chó nhỏ bị chủ nhân ghét bỏ, đáng yêu lại đáng thương.
Bởi vì Mộ Dung Phong còn chưa có giúp Tiêu Dật tìm bí tịch “Hồn đấu la”, cho nên kỹ thuật của Tiêu Dật vẫn tệ như trước, Hứa Phúc Khang không phải Tần Mộc, không có nhiều tâm địa gian xảo như Tần Mộc, chỉ lo tự mình đi trước, cho nên không bao lâu, Tiêu Dật ch.ết đến một mạng cũng không còn. Tâm trạng vốn dĩ không tốt Tiêu Dật lần này ch.ết thật buồn bực, phong thái gì đó đã sớm bị ném đến chân trời.
Kỹ thạật của Hứa Phúc Khang cũng không có tốt như Tần Mộc, cho nên, không bao lâu, Hứa Phúc Khang cũng không còn mạng để sống lại, nhưng mà nó cũng không có cố chấp chiến thắng như Tiêu Dật, sờ sờ cái đầu tròn vo hỏi Tiêu Dật có muốn chơi lại một lần hay không.
Tiêu Dật gật gật đầu. Qua một lát, Tiêu Dật lại ch.ết ở chỗ cũ, mắt thấy sắp ch.ết lần 2, lúc đang cắn môi ảo não, bên cạnh đột nhiên có một đôi tay đưa lại, đặt lên tay Tiêu Dật:“Chỗ này phải qua như vậy, anh chơi cho em xem.”
Một khắc nghe được giọng nói Tần Mộc, Tiêu Dật cảm thấy phiền muộn trong lòng hình như tốt hơn một chút, nhưng mà kiêu ngạo của hoàng thái tử làm cho nó kiềm chế xúc động muốn quay đầu, chỉ là yên lặng buông tay ra, xê dịch xang bên cạnh, vẫn không nhìn Tần Mộc như cũ.
Tần Mộc tủi thân chu chu miệng, lại sáp tới bên người Tiêu Dật một chút, lần này nó không xê dịch ra, Tần Mộc mới vừa lòng, tay nhỏ bé động động, người nhỏ bé màu xanh sống lại.
Có Tần Mộc gia nhập liên minh, qua cửa trở nên thật dễ dàng, làm nghe thấy tiếng nhạc qua cửa vang lên, cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Dật vểnh vểnh lên, tất nhiên rất vừa lòng, nhưng mà vẫn không nói chuyện với Tần Mộc như cũ. Tần Mộc như ngồi bàn chông, nó sợ nhất chính là Tiêu Dật tức giận không để ý tới nó, nhưng mà lần này nó cũng thực đau lòng, cho nên không muốn chủ động giải thích với Tiêu Dật, huống chi, nó cũng không có làm sai cái gì!
Ba người chỉ chơi một lát, Hứa Phúc Khang đã ngáp, mỗi ngày giữa trưa nó đều phải ngủ trưa, lúc này mệt không chịu được, Mộ Dung Phong đẩy cửa tiến vào,gọi ba đứa nhỏ đi ngủ trưa. Phòng Hứa Phúc Khang ngủ là phòng khách, Tiêu Dật cùng Tần Mộc ngủ trong phòng ngủ.
Mặc áo ngủ giống nhau Tiêu Dật cùng Tần Mộc lần lượt nằm ở trên giường, nhưng đều trợn tròn mắt, cũng không nói gì, trong phòng im ắng. Qua một hồi lâu, Tần Mộc mới nhẹ nhàng mở miệng:“Tiểu Dật, em ngủ chưa?” Tiêu Dật không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng mà hừ một tiếng. Tần Mộc xoay người, nhìn Tiêu Dật, do do dự dự mở miệng, giọng nói không tình nguyện:“Tiểu Dật, nếu em thích tiểu Quả Quả, ngày mai anh nói với nó giúp em.”
Tiêu Dật bật mạnh người ngồi dậy, dọa Tần Mộc nhảy dựng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật bình tĩnh:“Ai nói bản thái tử thích nàng! Nhìn thấy nam nhân liền ôm ôm ấp ấp, bản thái tử mới sẽ không thích loại nữ nhân cử chỉ lỗ mãng này!”
Tần Mộc nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt khôi phục sức sống, nó lôi kéo tay Tiêu Dật cười sáng lạn:“Thì ra em không thích nó, anh thấy em tức giận, còn nghĩ rằng em thích nó!”
Tiêu Dật nhìn thấy Tần Mộc tươi cười, cảm thấy trong lòng rất buồn phiền, nó nhìn chằm chằm Tần Mộc một hồi, há miệng hỏi:“Ngươi thích nàng?”
Tần Mộc lập tức lắc đầu, có chút khinh thường nói:“Anh mới không thích nó đâu, nó là tên hoa si, nhìn thấy mỹ nhân dễ nhìn sẽ nhào qua, trước kia nó đều nói anh đẹp trai nhất, bây giờ lại nói người khác đẹp trai hơn anh! Rất không có mắt!”
“Vậy sao người lại cùng nàng ôm ôm ấp ấp? Lỗ mãng!” vừa nghĩ đến hình ảnh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật lại trầm xuống.
Tần Mộc chu chu miệng:“Nếu anh không đỡ nó, không phải nó sẽ ôm em sao? Chẳng lẽ em muốn cho nó ôm sao?” Rất tủi thân mà hỏi ra lời này.
Tiêu Dật quyết đoán lắc đầu:“Bản thái tử mới sẽ không cùng nữ nhân ôm ôm ấp ấp!”
“Đúng vậy đúng vậy, nhất định không được cùng nữ nhân ôm ôm ấp ấp, bị phụ nữ ôm rất khó chịu, mỗi lần ôm còn muốn nựng má hôn nhẹ, mặt bị nhéo thật đau!” Tần Mộc đáng thương mà làm nũng.
Nhưng không ngờ, Tiêu Dật nghe được câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trầm xuống, nặng nề mà hừ một tiếng, ngã đầu liền ngủ, còn xoay người đưa lưng về phía Tần Mộc, không bao giờ để ý tới Tần Mộc nữa. Trong lòng oán hận nghĩ: Tần Mộc cái tên ăn chơi trác táng phong lưu bại hoại!!!