Chương 51: Thủ đoạn của tiểu thúc [4]
Bốn phía lặng ngắt như tờ, yên lặng đến nỗi cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, tầm mắt mọi người yên lặng xoay quanh một lớn một nhỏ.
Đôi mắt đào hoa của Bạch Ức Hàn chỉ khi đóng phim hay ca hát mới lộ ra cảm xúc, giờ phút này cũng không còn có sự lười biếng không xem ai ra gì, mà là hơi kinh ngạc cùng ý cười thản nhiên.
“Thực đáng tiếc anh không phải khất cái ven đường, nếu em nói cho anh biết tên của em, hộp kẹo sẽ đưa cho em.” Bạch Ức Hàn vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ hình trái tim đóng gói tinh xảo xinh đẹp.
Nhìn đại thần vẻ mặt lạnh lùng xa cách bình tĩnh lấy từ trong túi ra hộp kẹo mà chỉ có nữ sinh mới thích, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dụ dỗ đứa nhỏ, mọi người cười ngất! Hình ảnh quỷ dị như thế này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh ch.ết bọn họ cũng sẽ không tin tưởng!!!
Đồ ăn vặt gì mà Tần Mộc chưa nếm qua? Cho nên bây giờ cũng không có quá nhiều hứng thú với hộp kẹo kia, mà bạn nhỏ Hứa Phúc Khang lại chưa thấy qua, đôi mắt nhỏ tròn vo nhìn chằm chằm hộp kẹo, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói:“Hình như ăn ngon lắm.”
Mọi người ở đây cảm thấy Tiêu Dật nhất định sẽ nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, nhưng đôi mày của đứa nhỏ lại xoắn xuýt, nó mím môi, mắt to chớp vài cái, một lát sau, giọng trẻ con trong trẻo vang lên trong tai mọi người:“Tần Mộc. Lấy kẹo cho ta.”
Trợ lý đứng ở bên cạnh Bạch Ức Hàn lập tức khom lưng, đang định cầm lấy hộp kẹo trong tay hắn, lại bị đẩy ra, Bạch Ức Hàn đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt Tiêu Dật, cánh tay dài duỗi ra, chờ đứa nhỏ nhận lấy kẹo, lúc này mới từ trên cao nhìn xuống nó:“Bạch Ức Hàn, tên của anh.”
Tiêu Dật cũng không có nhìn Bạch Ức Hàn nữa, mà là đưa kẹo trong tay sang bên cạnh:“Mở ra.” Tần Mộc đoạt hộp kẹo trước khi Mộ Dung Phong lấy đi, thuần thục mở bao bì, ân cần cầm lấy một viên kẹo đưa tới bên miệng Tiêu Dật:“Tiểu Dật, vị này tương đối ngon, em nếm thử xem.” Tiêu Dật gật đầu, há mồm ngậm viên kẹo kia, chép chép miệng, nhìn vẻ mặt có lẽ rất hài lòng.
Hứa Phúc Khang rướn cổ lên nhìn kẹo trong tay Tần Mộc, đủ mọi màu sắc, đủ loại hình dạng, có lẽ ăn rất ngon, cái miệng nhỏ nhắn động động, đang do dự có nên mở miệng nói muốn hay không, chỉ thấy Tần Mộc đưa hộp kẹo qua, Hứa Phúc Khang lập tức cười cong mặt mày, vô cùng vui vẻ nói:“Cám ơn.” Nói xong, chọn một viên bỏ vào miệng.
Ba đứa nhỏ không quan tâm tới Bạch Ức Hàn rốp rốp chia nhau ăn hết hộp kẹo, cuối cùng, Tiêu Dật mới ngẩng đầu, ban ơn mà mở miệng:“Bạch đại thúc, kẹo này cũng không tệ lắm, tôi sẽ không so đo sự vô lễ của thúc lúc nãy.”
Tiêu Dật gọi một tiếng Bạch đại thúc, tiếng gọi này làm mọi người ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả Tần Thái Nhiên cũng yên lặng nhìn trời, đứa nhỏ này thật đúng là giết người không thấy máu.
Bạch Ức Hàn thong dong xoay người, mắt phượng đảo qua, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Trần Minh:“Trần đạo, khi nào thì có thể quay?”
Trong lòng Trần Minh nháy mắt dâng lên một cảm giác không tốt, hắn cảm thấy hôm nay sẽ quay không thuận lợi.
Một lát sau, dự cảm của Trần Minh được chứng thực.
Sau khi Tiêu Dật nhìn thấy Bạch Ức Hàn đổi phục trang xong, lập tức quay đầu hỏi Trần Minh:“Trần đại thúc, hắn diễn hoàng đế?”
Bạch Ức Hàn thản nhiên hỏi:“Không được?”
Tiêu Dật quay đầu, ánh mắt mang theo xoi mói, nhìn Bạch Ức Hàn từ trên xuống dưới quét qua quét lại vài cái:“Làm vua một nước, trong lòng có giang sơn, lấy bách tính xã tắc làm đầu, mà mặt anh hàn sương, tự cao tự đại, vừa nhìn là biết không phải một hoàng đế tốt!” Kém quá xa phụ hoàng của nó!
Tần Mộc đứng một bên nhịn không được lôi kéo tay Tiêu Dật, tiến đến bên tai nó nhỏ giọng nói:“Tiểu Dật, em đừng nhìn bộ dáng lạnh băng của anh ấy bây giờ, đợi tới lúc đóng phim sẽ biết anh ấy thật lợi hại.”
Tiêu Dật hừ nhẹ:“Hai mặt.”
“Trần đạo, tiểu Thái tử này anh phải đổi người rồi, nó không được.” Trên mặt Bạch Ức Hàn nhìn không ra một tia cảm xúc.
Tiêu Dật ngẩng mạnh đầu, ánh mắt sắc bén:“Bản thái tử còn không có ghét bỏ anh, anh dám nói bản thái tử không được!”
Bạch ức hàn cúi đầu, vẻ mặt không còn lạnh lừng như lúc nãy, mà là mang theo uy nghiêm, giọng nói cũng không còn trong trẻo lạnh lùng như lúc nãy, mà là vừa trầm ổn vừa tức giận:“Ở trước mặt trẫm mà dám làm càn như vậy! Thái Phó ở đâu? Kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng.”
Trong mắt Tiêu Dật mang theo khiếp sợ, người này, người này sao đột nhiên biến thành một người khác! Bộ dáng vừa rồi, vậy mà lại có bóng dáng phụ hoàng!
Hình như vẻ mặt của đứa nhỏ đã lấy lòng Bạch Ức Hàn, hắn chắp tay sau lưng, lui về phía sau từng bước, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu:“Thế nào?”
Tiêu Dật phục hồi tinh thần lại, mới nhận ra mình vừa bị trấn áp! Trong lòng bùng lên ngọn lửa, vì tên điêu dân vô lễ này, cũng vì thất vọng bản thân mình!
Diệp Thanh Mộc hơi hơi sững sờ, giống như có chút khó mà tin được, người đàn ông này, vậy mà lộ ra nhiều biểu cảm với đứa nhỏ này như vậy, một người luôn luôn tích tự như vàng lại đi chọc ghẹo một đứa nhỏ!
Ánh mắt Tần Thái Nhiên nhìn về phía Tiêu Dật mang theo khen ngợi không chút nào che dấu, đứa nhỏ này, tiền đồ vô lượng.
“Trần đại thúc, quay phim!” Tiêu Dật gằn từng tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bạch Ức Hàn, nó đường đường là hoàng thái tử kiêu ngạo, há lại bị nam nhân này chà đạp!
Sắp bắt đầu quay, xung quanh phim trường đầy người, nhưng không ai lớn giọng ồn ào, chỉ có nhân viên qua lại vội vàng chuẩn bị bối cảnh, có nói chuyện với nhau cũng là thấp giọng. Ở giữa sân, một lớn một nhỏ đang đứng đối diện, động tác cũng cực kì giống nhau, đều là chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng.
Phân đoạn này, chính là Hoàng Thượng ở sau hoa viên mở tiệc chiêu đãi quần thần, tiểu Thái Tử tấu nhạc trợ hứng, Hoàng Thượng nhất thời vui vẻ, đứng dậy múa kiếm.
Phân đoạn này thể hiện cảnh quân thần hòa thuận, đối lập với cảnh quân thần phản bội sau đó.
Dựa theo kịch bản, lúc ấy tiểu Thái Tử thổi là tiêu, đương nhiên, này không phải thổi thật, hậu kỳ sẽ phối âm, chỗ này chẳng qua chỉ là làm bộ. Nhưng mà, lúc Tiêu Dật nhìn thấy nhân viên hậu trường đem đàn tranh lên, tay nhỏ bé chỉ ra:“Tôi gảy cái này là được rồi.”
Từ Khang kinh ngạc hỏi:“Tiêu Dật, em biết gảy cái này?”
Tiêu Dật nâng nâng cằm:“Đàn tranh có gì khó!” Bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thừa nhận mấy tháng trước mình chỉ mới vừa học xong một phần, cho tới bây giờ chỉ mới học được có ba phần mà thôi.
Bạch Ức Hàn bên kia cũng thản nhiên mở miệng:“Múa kiếm mà thôi, không cần thế thân.”
Mọi người kích động, chưa bao giờ biết Bạch Ức Hàn thế mà cũng có thể múa kiếm! Trần Minh 囧, hai người này đang gây chuyện đúng không!
Bố trí xong, diễn viên vào chỗ, bắt đầu quay.
Tiêu Dật đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới giữa sân, quỳ gối hành lễ, cất cao giọng nói:“Hoàng chất gần đây cùng Thái Phó học một khúc mới, muốn nhân cơ hội này tặng Hoàng Thượng.”
Bạch Ức Hàn nhướng mi mi, trên khuôn mặt bạch ngọc có chút men say, khóe miệng mỉm cười:“Được, các vị ái khanh cùng ta nghe Phàn nhi đạn từ khúc mới, xem xem Thái Phó dạy như thế nào.”
Tiêu Dật tạ ơn xong, đi đến ngồi trước đàn tranh, ngồi vào chỗ của mình, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nâng cánh tay lên, đặt lên cổ cầm. Chốc lát, ngón tay động, tiếng nhạc vang lên.
Bạch Ức Hàn ngồi trên ghế, cặp mắt phượng kia nửa mở nửa khép, khẽ gật đầu theo làn điệu của Tiêu Dật, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, giống như hòa vào cảnh tượng vui vẻ thản nhiên mà từ khúc kia miêu tả.
Xong một khúc, các đại thần dần dần lấy lại tinh thần, không ngừng vỗ tay, đều khen ngợi, Tiêu Dật hơi hơi nâng cằm, nhìn về phía người ngồi ở chủ vị, ánh mắt sáng quắc.
Bạch Ức Hàn khoát tay áo, mở mắt ra, giống như lơ đãng nói:“Khúc Ngư Châu này gảy không tệ, chỉ sai hai chỗ, ban thưởng, Thái Phó đại nhân cũng được thưởng.” Dưới đài lại là một trận hô to vạn tuế. Bạch Ức Hàn tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt lộ ra lười biếng nghễ thị chúng sinh, nhìn thấy đứa nhỏ kia ủ rũ cắn môi, hắn vô thức nhếch miệng.
Bởi vì Tiêu Dật đột nhiên đổi sang đàn, kịch bản đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, nhưng Trần Minh giống như không để ý tới, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm giữa sân, cũng không có kêu ngừng.
“Phiền nhi, ngươi theo Tào tướng quân tập võ cũng vài ngày rồi, có thể múa kiếm?” Bạch Ức Hàn lại đưa ra một nan đề.
Tiêu Dật khom người:“Hồi Hoàng Thượng, hoàng chất cũng biết một ít.”
Bạch Ức Hàn vỗ tay cười to:“Tốt lắm, lấy bảo kiếm cùng tiêu của trẫm đến, trẫm tự mình đệm nhạc cho Phiền nhi.”
Tiêu Dật cầm lấy kiếm người khác đưa qua, cũng không nặng, nhưng mà có chút dài so với nó, Tiêu Dật không khỏi nhớ tới mẫu phi cố tình vì hắn làm ra một chuôi bảo kiếm, mím môi, nó nắm chặt chuôi kiếm, rút kiếm ra.
Mọi người yên lặng nhìn Bạch Ức Hàn thổi tiêu, bóng dáng nhỏ bé của Tiêu Dật múa kiếm, thoạt nhìn cũng có khuông có dạng, nhưng mà kiếm kia quá dài, chạm đất vài lần, không khỏi có chút buồn cười. Bạch Ức Hàn chỉ thổi một đoản khúc, Lúc Tiêu Dật thu kiếm tay nhỏ bé có chút phát run.
Trần Minh đúng lúc hô “Cắt”, phân đoạn này thật sự là làm người ta vừa lòng!
Tần Mộc lập tức chạy qua chỗ Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em thật lợi hại! Vừa biết đàn tranh, còn có thể múa kiếm! Anh cũng muốn bắt chước!”
Hứa Phúc Khang cũng kéo thân mình tròn vo, ánh mắt lóe sao:“Tiêu Dật cậu thật lợi hại!”
Tiêu Dật khốc khốc mà gật đầu, nhìn thấy Mộ Dung Phong lại, lập tức đưa kiếm trong tay cho hắn, khóe mắt liếc thấy Bạch Ức Hàn đã đi tới, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Lúc nãy anh có ba chỗ chậm nửa nhịp.”
Bạch Ức Hàn cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đứa nhỏ, lộ ra một nụ cười yếu ớt:“Đúng vậy, em thắng, hộp kẹo này thưởng cho em ăn.” Nói xong, cũng không biết từ nơi nào lại biến ra một hộp kẹo, đưa tới trước mặt Tiêu Dật. Tần Mộc lập tức chân chó giúp Tiêu Dật nhận lấy.
Mấy cô gái xung quanh đem tiếng thét chói tai nuốt ngược vào trong, đại thần lại có thể nở nụ cười!!! Lại có thể cười ngoài lúc quay phim!! Còn cười đến dịu dàng như vậy!!! A ~~~~~
Lúc Bạch Ức Hàn đi ngang qua, Diệp Thanh Mộc cười khẽ:“Đứa nhỏ dễ thương kia thật sự rất cố chấp.”
Bạch Ức Hàn dừng chân, giọng nói lại trở về trong trẻo lạnh lùng:“Tuổi còn nhỏ quá cố chấp cũng không phải chuyện tốt.”
“Cũng không đúng, ít nhất có thể làm cho Bạch ca mặt lạnh cũng nhịn không được chậm nửa nhịp vài lần chờ nó múa xong mấy chiêu kia.”
Bạch Ức Hàn từ chối cho ý kiến, thản nhiên hỏi:“Nó cũng gọi cậu Diệp đại thúc?”
Tươi cười của Diệp Thanh Mộc có thêm một chút vui vẻ khi người gặp họa:“Nó còn chưa có có mở miệng gọi tên tôi, có lẽ chỉ có cho nó ăn kẹo mới có thể được nó gọi đại thúc. Nói cho cùng chỉ có đại thúc quái dị mới luôn luôn dùng kẹo que dụ dỗ bé dễ thương.”