Chương 66: Phải đi học [1]

“Bảo bối, mau tới cho mẹ ôm một cái.” Lam Kỳ đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên thảm xem truyện tranh đồng loạt quay đầu lại, hai đôi mắt to xinh đẹp một xanh một đen chớp chớp, rất nhanh, Tần Mộc lấy lại tinh thần, từ dưới thảm đứng lên:“Mẹ!”


Lam Kỳ cười bước vài bước đi qua, xoay người ôm lấy Tần Mộc, ở trên má nó hôn một cái thật kêu:“Bảo bối, mẹ rất nhớ con.”
“Con cũng nhớ mẹ.” Tần Mộc ôm cổ Lam Kỳ, cười khanh khách,“Mẹ, đó là tiểu Dật, là bạn tốt của con!”


Lam Kỳ buông Tần Mộc ra, đi đến trước mặt Tiêu Dật, nhìn thấy đứa nhỏ có một đôi mắt to đen nhánh, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, trên hai má còn có một ít chấm nhỏ, đó là sẹo thuỷ đậu còn chưa có lặn, cô nhịn không được ôm cổ đứa nhỏ, hôn một cái lên má nó:“Tiểu Dật thật sự rất đáng yêu.”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật lập tức đỏ bừng, mẹ của Tần Mộc lớn lên thật xinh đẹp, tuy vẫn kém mẫu phi một chút, nhưng mà vẫn xinh đẹp hơn những nữ nhân nó từng nhìn thấy trước đây, đặc biệt đôi mắt kia, cũng là màu xanh giống Tần Mộc, cực kỳ xinh, nhưng mà, sao nàng có thể nhìn thấy ai cũng ôm hôn chứ!


Lúc Tần Mạch Nhiên bước vào phòng, chợt nghe được một giọng nói non nớt có nề nếp nói:“Mẹ Tần, nam nữ thụ thụ bất thân, sao dì lại ôm tôi! Nếu như người khác thấy, sẽ tổn hại đến danh dự của dì.” Tần Mạch Nhiên bật cười, đây là tiểu Thái tử đáng yêu kia đi, quả thật rất thú vị. Hắn bước tới vài bước, nhìn thấy đứa nhỏ bị Lam Kỳ ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không phải đang xấu hổ đi?


Lam Kỳ bị lời đứa nhỏ nói chọc cười, lại cúi đầu hôn má bên kia của Tiêu Dật một cái:“Tiểu Dật, con thật sự rất đáng yêu, còn đáng yêu hơn bảo bối nhà dì!”


available on google playdownload on app store


Tiêu Dật mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhăn nhó hơn, người mẹ này của Tần Mộc đẹp như vậy, sao cũng không biết lễ nghi giống như Tần Mộc? Muốn răn dạy thêm vài câu, lại sợ làm Tần Mộc tổn thương, lúc này, một giọng nói ấm áp vang lên.


“Ở nơi này của chúng ta, hôn hai má là một loại lễ nghi, huống chi, con chỉ là một đứa nhỏ còn chưa có lớn lên, Lam Kỳ ôm con hôn con, đều là bởi vì cô ấy là trưởng bối rất yêu thích vãn bối là con, không xem là thụ thụ bất thân, lại càng không ảnh hưởng đến danh dự.” Tần Mạch Nhiên mỉm cười giải thích, lúc đi đến cạnh Tần Mộc, thuận tay bế Tần Mộc lên ôm vào trong ngực.


Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn Tần Mạch Nhiên, cái người này chính là phụ thân của Tần Mộc đi? Có chút giống Tần Thái Nhiên, nhưng mà nghiêm túc hơn một chút. Nghĩ đến lời hắn vừa nói, lại nghĩ tới lúc trước từng đọc lễ nghi phương Tây, hình như thật sự có chuyện này. Nó nghĩ nghĩ, giơ tay ôm cổ Lam Kỳ, hôn lên mặt cô một cái, vốn dĩ muốn hôn môi, nhưng mà cảm thấy rất xấu hổ, cuối cùng vẫn bỏ qua.


Lam Kỳ nhịn không được lại nhéo nhéo hai má Tiêu Dật, đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như vậy! Lúc Tần Mộc bằng tuổi nó, cả ngày bướng bỉnh làm cho người ta đau đầu, nhưng đứa nhỏ này lại giống như người lớn, thế mà còn có thể nghiêm mặt dạy bảo cô, thật sự là rất đáng yêu!


“Ba ba, ông nội vừa mới nói muốn thu dưỡng tiểu Dật! Nhưng mà tiểu Dật không chịu, ba giúp con khuyên nhủ em ấy đi!” Tần Mộc ghé vào bên tai Tần Mạch Nhiên, nhỏ giọng cầu cứu, giống như tất cả những đứa trẻ khác, ở trong mắt Tần Mộc, ba ba Tần Mạch Nhiên của nó không có gì làm không được!


Tần Mạch Nhiên xoa xoa đầu nó:“Chuyện này tối nay nói sau.”


Tần Mộc gật gật đầu, từ trên người Tần Mạch Nhiên giãy dụa đòi xuống, chạy đến bên cạnh Tiêu Dật, lôi kéo tay nó, còn thật sự nghiêm túc nói:“Tiểu Dật, đây là ba mẹ của anh, bây giờ anh đem bọn họ cho em mượn, về sau nếu em nhớ phụ hoàng mẫu phi, sẽ để ba mẹ đến chơi với em, em sẽ không buồn như vậy nữa.”


Tần Mạch Nhiên cùng Lam Kỳ không nói gì nhìn trời, nhóc con này, thế mà đem bọn họ bán đi như vậy! Thật sự là nhi đại bất do nương mà. (Nhi đại bất do nương (điển cố): Con cái trưởng thành, không nghe theo lời cha mẹ. —>Tỉnh thế nhân duyên truyện
Tiêu Dật gật gật đầu:“Cám ơn ngươi, Tần Mộc.”


“Chúng ta là bạn tốt nhất, giữa bạn bè không cần nói cám ơn!” Tần Mộc mạnh mẽ nói.


Tiêu Dật nhếch môi nở nụ cười:“Ừ.” Lam Kỳ nhìn mà nhịn không được, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật, răng khểnh thần mã, lúm đồng tiền thần mã, rất manh nha!!! (thần mã /shénmǎ/ phát âm giống cái gì /shénme/)


Có lẽ là bởi vì Tần Mộc, cũng có lẽ vì nụ cười của Lam Kỳ quá mức chân thành, Tiêu Dật thế mà dễ dàng tha thứ việc nàng lặp đi lặp lại hành vi vô lễ nhiều lần, mặc kệ nàng bế thật lâu, còn bị nhéo thật nhiều cái, trong lúc nói nói cười cười, lại đến lúc ăn cơm, Lam Kỳ muốn ôm Tiêu Dật xuống dưới lầu, lại bị đứa nhỏ kiên quyết từ chối, cuối cùng Lam Kỳ chỉ đành tiếc nuối thả đứa nhỏ xuống, lập tức ôm Tần Mộc để an ủi, Tiêu Dật vừa đứng xuống, lập tức kéo vạt áo cùng ống tay áo, Tần Mạch Nhiên nhìn mà bật cười, trong lòng muốn trêu chọc đứa nhỏ, đi lên phía trước ôm đứa nhỏ vào trong lòng.


Tiêu Dật mím môi, yên lặng nhìn Tần Mạch Nhiên, ý muốn hắn thả mình xuống. Tần Mạch Nhiên lại làm như không thấy, xoay người đi xuống dưới lầu, thản nhiên nói:“Lát nữa ăn nhiều một chút, rất gầy.” Tiêu Dật mím môi, dùng sức xoay đầu sang chỗ khác, trong lòng căm giận nghĩ, thảo nào Tần Mộc không biết lễ nghi như vậy, thì ra là di truyền!


Lúc cơm chiều, trên bàn có thêm vài người, ngoài Tần Mạch Nhiên cùng Lam Kỳ, còn có hai người, là cháu cùng với vợ của Tần lão gia. Tiêu Dật được Tần Mạch Nhiên đặt ngồi lên ghế, Tần Mạch Nhiên theo thói quen tính cầm lấy khăn ăn đeo lên cho nó, Tần Thái Nhiên ngồi một bên thấy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng:”Anh cả, tiểu Dật không thích đeo khăn ăn, anh không cần đeo cho nó.”


Tần Mộc ngồi bên kia lớn tiếng nói:“Sau này con cũng không đeo khăn ăn!” Lam Kỳ cầm khăn ăn có chút buồn bực, đứa nhỏ Tần Mộc này sao đột nhiên không muốn đeo khăn, chẳng lẽ là bởi vì Tiêu Dật?
Tần lão gia nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn:“Ngồi xuống ăn cơm.”


Tần Mạch Nhiên ngồi ở cạnh Tần lão gia, lúc này mới phát hiện ông cùng Tần Thái Nhiên thế mà cũng không đeo khăn ăn, hắn âm thầm nhíu mày, yên lặng buông khăn ăn đang cầm trong tay xuống.
“Tiểu Mộc cũng không nhỏ, sắp xếp cho nó đến trường đi.” Tần lão gia đột nhiên lên tiếng.


Lam Kỳ có chút buồn bực:“Cha, không phải lúc trước cha nói, mời giáo viên riêng cho tiểu Mộc sao? Tiểu Mộc còn phải đóng phim, đến trường học sẽ rất phiền phức?”


Tần lão gia nghe xong, nhìn Tiêu Dật đang chuyên tâm ăn cơm, lúc này mới nói:“Đến trường học có thể tiếp xúc với nhiều bạn cùng lứa tuổi, kết bạn nhiều một chút là chuyện tốt, về phần đóng phim, xin phép là được rồi, cũng không quá phiền phức.”


Tần Mạch Nhiên lau miệng:“Con cũng thấy đến trường học rất tốt, Tiểu Phong, Đa Nạp, phiền hai cậu bận rộn một chuyến, tài liệu liên quan, tôi sẽ cho trợ lý chuẩn bị, đến lúc đó hai cậu đưa tiểu Mộc đến trường học nhìn xem.”
“Được.”


Tần lão gia chậm rì rì nói thêm một câu:“Thuận tiện cũng đưa tiểu Dật theo.”
Lam Kỳ kinh ngạc:“Cha, tiểu Dật còn nhỏ, có đi học được không? Bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?”


Tần Mạch Nhiên, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đồng loạt nhìn trời, bị bắt nạt? Đứa nhỏ này rất lợi hại, giống như Tần Mộc, không bắt nạt người khác là tốt rồi……


“Để nó học cùng lớp với tiểu Mộc, ai dám bắt nạt nó? Huống chi, ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.” Không hổ là Tần lão gia, mắt nhìn người chuẩn hơn người khác nhiều nha.


“Cha, tiểu Dật còn nhỏ như vậy! Đi học tiểu học có quá sớm hay không?” Ở trong mắt Lam Kỳ, Tiêu Dật vẫn là một đứa trẻ đáng yêu, nào có đứa trẻ nào nhỏ như vậy lại đi học tiểu học!
Tần lão gia nhìn Tiêu Dật bát phong bất động:“Con hỏi nó đi.”


Tiêu Dật không nhanh không chậm nuốt thức ăn trong miệng, lúc này mới ngẩng đầu, đối mặt với tầm mắt của nhóm người lớn, nó thản nhiên nói:“Chỉ là tiểu học mà thôi, tôi sẽ cùng Tần Mộc đi xem một chút.”


Tần Mộc cười cong mặt mày:“Tiểu Dật, em thật sự là bạn tốt của anh! Sau này chúng ta sẽ cùng đi đến trường đi!”
“Ừ.”
“……” Hàng này chính là sâu sắc thắm thiết thể hiện tâm trạng của nhóm người lớn giờ phút này.


Chuyện đưa Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi đến trường đã quyết định như vậy. Về vấn đề thân phận của Tiêu Dật, sau khi Tần Mạch Nhiên Tần Thái Nhiên cùng Tần lão gia thương lượng, quyết định tự mình đi xử lý.


Ăn cơm xong, Lam Kỳ đưa hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo, mĩ kỳ danh viết tiêu thực, nhưng kết quả lại trực tiếp chở bọn nhỏ đến khu trung tâm. Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật đi vào nơi phồn hoa như vậy, trên đường người đến người đi, khắp nơi lầu cao chót vót, nó cố gắng ngẩng cổ, cũng không đếm được tòa nhà này rốt cuộc có bao nhiêu tầng, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc tán thán, người nơi này, quả thật là có một đôi tay khéo léo!


Mỗi tay Lam Kỳ dắt một đứa nhỏ, bước vào trung tâm mua sắm, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, đương nhiên phải cho nó ăn mặc càng dễ thương mới được.


Thời trang trẻ em ở tầng thứ sáu, Lam Kỳ dẫn bọn nhỏ đi đến thang máy, một mỹ nữ nước ngoài cộng thêm hai tiểu shota đáng yêu, dọc đường đi hấp dẫn không ít tầm mắt.
Đứng ở trong thang máy, Tiêu Dật hỏi:“Chúng ta sẽ đi đâu?”


Lam Kỳ cười vuốt mũi nó:“Bây giờ mới hỏi hỏi muốn đi đâu, có quá trễ hay không?”
Tần Mộc thăm dò:“Mẹ dẫn chúng ta đi mua quần áo.”
“Ừ.” Tiêu Dật gật gật đầu, không nói gì, ấn tượng với mẹ Tần lại tốt hơn một chút.


Nhưng mà, một lát sau, ấn tượng vừa mới tốt lên một chút, lại giảm xuống, Tiêu Dật nhìn cái quần bị đâm không ít lỗ thủng, ngạo kiều quay đầu:“Tôi mới không cần mặc y phục của khất cái!”
Tần Mộc lập tức nói theo:“Con cũng không cần!”


Nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi một cái khác:“Em trai, cái này thế nào? Là trang phục hải quân lưu hành nhất năm nay, mặc vào sẽ rất đẹp trai nha.”
Tiêu Dật chỉ liếc mắt nhìn một cái:“Tôi mới không cần mặc loại quần áo không che hết cơ thể này!”
“Vây cái này thì sao?”


“Tối như mực khó coi ch.ết đi được!”
“Cái áo sơ mi màu đỏ này?”
“Tôi cũng không phải nữ! Mặc sặc sỡ như vậy để làm gì?”
Cô nhân viên cửa hàng nghẹn lời, tiểu tổ tông này rõ ràng nhìn dễ thương như vậy manh như vậy, sao lại kén chọn như vậy chứ?


Lam Kỳ cười cười xin lỗi nhân viên cửa hàng:“Thật xin lỗi, xem ra tiểu bảo bối nhà tôi không quá thích phong cách cửa hàng này, tôi đi cửa hàng khác nhìn xem, làm phiền cô.”
“Không phiền, hoan nghênh chị lần sau lại đến.” Nhân viên cửa hàng tươi cười ngọt ngào tiễn bước bọn họ.


Một lần đổi chính là vài cửa hàng, cho đến khi đứa nhỏ nhìn thấy một bộ quần áo trên poster người mẫu trong tủ âm tường:“Tôi muốn bộ đó!” Lam Kỳ nhìn theo tay đứa nhỏ, thì ra là cửa hàng chuyên kinh doanh Disney, người mẫu trên poster mặc một áo chữ T in hình chuột mickey, lúc này Lam Kỳ mới nhớ tới, lúc chiều, hình như đứa nhỏ xem hoạt hình chuột Mickey cùng vịt Donald.


Lần này, đứa nhỏ không soi mói nữa, chỉ một lát, đã chọn vài bộ, lúc này, cũng không ghét bỏ màu đỏ chỉ có nữ mới mặc, Lam Kỳ nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ vẫn xoay tròn nhìn xung quanh, không khỏi bật cười, xoa xoa tóc của nó:“Tiểu bảo bối, thích cái gì cứ việc nói, dì mua cho con.”


Tiêu Dật thu ánh mắt:“Những thứ này có phải tốn rất nhiều tiền hay không?”
Nghe được đứa nhỏ nói những lời này, Lam Kỳ cảm thấy đau lòng, cô cúi đầu hôn cái trán Tiêu Dật, giọng nói dịu dàng mà từ ái:“Không bao nhiêu tiền, con cứ việc mua đừng ngại.”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật lại phiếm đỏ, tay nhỏ bé vói vào túi tiền, lấy ra một mảnh vàng lá, đặt vào tay Lam Kỳ:“Đây là tôi thưởng…ừ,, là tặng cho dì.”
“Vật này thật xinh đẹp, cám ơn!” Lam Kỳ khen ngợi, cẩn thận đem vàng lá bỏ vào ví da.


“Tiểu Dật, mau tới mau tới, đôi giày này thật dễ nhìn, chúng ta mỗi người mang một đôi đi.” Tần Mộc ở bên kia lớn tiếng gọi Tiêu Dật.
Tiêu Dật quay đầu, bịch bịch bịch vài bước chạy qua, nhìn giày trong tay Tần Mộc, mắt nó sáng rực lên:“Được.”


Một giờ sau, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng chọn xong, từ trên xuống dưới, thậm chí ngay cả quần nhỏ cùng cùng tất nhỏ cũng không bỏ sót, cuối cùng, cảm thấy hài lòng ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Lam Kỳ cà thẻ, nhờ nhân viên cửa hàng giúp cô mang xuống xe dưới lầu.


Ngồi ở trên xe, Tiêu Dật đột nhiên nhớ tới hôm nay hình như quên ở nhà chờ điện thoại của Tiêu Thần, cũng không biết hắn có lo lắng hay không. Vừa về tới nhà, Tiêu Dật lập tức đi tìm Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, lúc Mộ Dung Phong vừa nhìn thấy nó, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm một cái dãy số, sau đó đưa cho Tiêu Dật.


Tần Mộc theo ở phía sau, lập tức chu miệng, Lam Kỳ không rõ cho nên, hỏi:“Bảo bối làm sao vậy?”
Rốt cục có đối tượng để dốc bầu tâm sự, Tần Mộc tủi thân vô cùng:“Mẹ ơi, có một tên khốn nạn muốn cướp tiểu Dật của con!”
Lam Kỳ:“……”
Mộ Dung Phong:“……”






Truyện liên quan