Chương 68: Phải đi học [3]
Nhìn thấy người tới, Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, cảm thấy lần này mình không cần làm người xấu.
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Bạch Ức Hàn một cái, thấy hai tay hắn trống trơn, lập tức mím môi, quay đầu không để ý tới. Bạch Ức Hàn thấy nhưng không thể trách, tự nhiên đi tới. Tần Mộc ngồi một bên cười nịnh nói:“Anh Bạch, anh tới rồi!”
“Ừ.” Bạch Ức Hàn sờ sờ đầu nó, nhàn nhạt trả lời, ánh mắt lại nhìn lên sách vở trước mặt Tiêu Dật, nhìn nội dung có lẽ là sách tiếng Anh,“Đang học tiếng Anh?”
Tiêu Dật mắt nhìn mũi, cơ thể nho nhỏ ngồi rất ngay ngắn, xem như không thấy Bạch Ức Hàn, không có nghe được lời hắn nói……
“Bọn em đang xem sách giáo khoa tiểu học, một tháng nữa em cùng tiểu Dật sẽ đi học năm ba tiểu học! Tiểu Dật không muốn học tiếng Anh.” Tần Mộc biết Tiêu Dật cùng Bạch Ức Hàn không hợp, lúc này nhìn thấy Tiêu Dật lại không quan tâm Bạch Ức Hàn, lập tức tích cực trả lời.
Bạch Ức Hàn gật gật đầu, ra vẻ thân thiết hỏi:“Một tháng có đủ không? Đối với nhiều người, Tiếng Anh thật sự có chút khó, không bằng trực tiếp học năm nhất tiểu học thì tốt hơn.”
Tiêu Dật nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt hơn, Bạch Ức Hàn này là đang xem thường nó sao! Nó hừ một tiếng:“Anh cho rằng ai cũng có tư chất ngu dốt giống như anh sao?”
“Hello! My name is Bai yihan,nice to meet you!” Bạch Ức Hàn đột nhiên đọc lên một chuỗi tiếng Anh, giọng nói hắn ngày thường tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng thanh tuyến cũng cực kỳ dễ nghe, lần này hắn cố tình nhẹ giọng, nói câu tiếng anh này ra, lại có loại cảm giác thoải mái dễ nghe. Tiêu Dật mím môi, âm thầm quyết định tuyệt đối không được nói cho Bạch Ức Hàn hắn đọc chữ man di này nghe vào tai thật sự không tệ.
Bạch Ức Hàn đọc xong, hơi hơi khom người, ngón tay thon dài gõ lên quyển sách, không nhanh không chậm nói:“Những từ đơn giản này, em biết không?” Lúc nói hai chữ “Đơn giản”, còn nhấn mạnh một chút.
Tiêu Dật ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thản nhiên nhìn Bạch Ức Hàn:“Còn chưa có học, làm sao biết được?”
“Còn chưa có học đã nói anh tư chất ngu dốt, em không sợ mình càng ngu dốt hơn sao.”
Tiêu Dật kiêu ngạo mà nâng nâng cằm nhỏ:“Chỉ là chữ man di, nếu tôi muốn học, một tháng là đủ.”
“Lúc nãy hình như anh nghe thấy em không chịu học, một tháng thật sự đủ sao?” Nói xong, chậm rì rì bổ sung một câu,“Nếu không đủ, hai tháng cũng không sao.”
“Phép khích tướng của anh quả thật rất tệ!” Lần này Tiêu Dật không bị trúng kế, nó nhìn Bạch Ức Hàn, khinh thường nói:“Đường đường con cháu Viêm Hoàng, học chữ man di này làm cái gì! Quả thật là cực kỳ vô vị!”
Bạch Ức Hàn cũng không giận, tùy ý ngồi lên ghế của Tần Mộc, tùy ý nhìn Tiêu Dật:“Bởi vì rất đơn giản, cho nên các quốc gia đều học ngôn ngữ này, thuận tiện giao lưu, đứa trẻ như em sẽ không hiểu được.” Nói xong, liền nhìn phía Mộ Dung Phong, nhìn hắn gật gật đầu:“Cậu thật sự rất vất vả.”
Mộ Dung Phong liếc nhìn Tiêu Dật hơi tức giận, khóe môi cong cong, thản nhiên nói:“Khá tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật rất bình tĩnh, tốn thật nhiều hơi sức mới nhịn xuống không phát hỏa, chỉ là một đào kép mà dám nói nó không hiểu! Cùng loại người thiếu hiểu biết này chấp nhặt rất không có phẩm cấp! Không nhìn hắn! Kiên quyết không nhìn hắn! Nhưng mà lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng liên tục bùng lên.
Bạch Ức Hàn nhìn nhìn ánh lửa càng cháy càng sáng trong đáy mắt xinh đẹp của đứa nhỏ, cảm thấy thời tiết hôm nay thật sự rất tốt, tâm trạng cũng cực kỳ tốt……
Tần Mộc nhận ra được Tiêu Dật đang tức giận, lập tức nhẹ nhàng sáp đến cạnh nó, lôi kéo tay nhỏ bé của nó, im lặng an ủi, trong lòng lại không hiểu vì sao Bạch Ức Hàn luôn luôn lạnh lùng ít lời lại nói với Tiêu Dật nhiều như vậy, còn luôn chọc ghẹo làm em ấy tức giận, dù Tiêu Dật thường xuyên không quan tâm tới anh ta.
Lúc này, Tần Thái Nhiên tự mình mang trà xanh vào, đặt ở trước mặt Bạch Ức Hàn, Bạch Ức Hàn nâng ly trà lên uống một ngụm, giống như lơ đãng hỏi:“Nó có người giám hộ không?”
Tần Thái Nhiên lắc đầu, hình như có chút khó xử:“Lão gia muốn nhận tiểu Dật làm cháu nội, nhưng nó không muốn, người giám hộ còn chưa có xác định.”
Nghe đến đó, ánh mắt Tiêu Dật lóe lóe, mím môi không nói chuyện, bây giờ nó đã biết người giám hộ cũng không phải dùng để giám thị, chỉ ở nơi này mới có, hình như là người chuyên môn chăm sóc giám sát trẻ em chưa trưởng thành.
Bạch Ức Hàn nói:“Thì ra nó không muốn đi học.”
Tần Mộc sốt ruột, lôi kéo tay Tiêu Dật nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Dật, em không muốn cùng anh đến trường học sao?”
“Ngươi đừng nghe hắn chia rẽ!” Tiêu Dật tức giận, quay đầu nói:“Bạch Ức Hàn, vô duyên vô cớ anh nói bậy bạ gì đó!”
Bạch Ức Hàn nhướng mi:“Nếu không phải không muốn đi học, sao lại không muốn có người giám hộ?”
“Ai nói bản thái tử không cần người giám hộ!”
“Tần Thái Nhiên vừa mới nói em không chịu làm cháu Tần lão gia.”
Tiêu Dật hừ lạnh:“Tần lão gia là cáo già, bản thái tử mới không làm cháu ông ấy!”
“Em vẫn là không muốn đi học.” Bạch Ức Hàn lão thần khắp nơi.
Tiêu Dật khó thở, mắt mở to nhìn mọi người ở trong phòng một vòng:“Mộ Dung quản gia, anh có đồng ý làm người giám hộ của bản thái tử không?”
Mộ Dung Phong hơi sửng sốt, ánh mắt dần dần nhu hòa, một lát sau, hắn mỉm cười lắc đầu:“Tiểu Dật, em có thể chọn anh anh rất vinh hạnh cũng rất vui vẻ, nhưng anh đã là người giám hộ của Tần Mộc.” Đa Nạp ngồi một bên nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng có chút đau lòng, hắn đương nhiên hiểu vì sao Mộ Dung Phong rõ ràng rất thích đứa nhỏ này lại từ chối nó, thật ra hoàn toàn có thể đồng ý, chỉ cần Mộ Dung Phong đồng ý, tương lai Tiêu Dật chính là thành viên hoàng thất Anh quốc, tuy rằng không tôn quý bằng thân phận hoàng thái tử của nó, nhưng chắc chắn sẽ không ủy khuất nó.
Lúc ánh mắt đứa nhỏ nhìn về phía mình, Đa Nạp âm thầm quyết định, nếu Mộ Dung Phong không muốn, vậy mình sẽ quyết định giúp em ấy, nếu Tiêu Dật là con nuôi của mình, dựa theo sự yêu thích của Mộ Dung Phong với đứa nhỏ, sau này nhất định sẽ có nhiều cơ hội thân mật với em ấy hơn.
Nhưng mà, lúc Tiêu Dật nhìn thấy đôi mắt nâu cùng tóc xoăn vàng óng ánh của Đa Nạp, còn có nụ cười lỗ mãng, đứa nhỏ không chút do dự dời tầm mắt, chỉ để lại Đa Nạp yên lặng rơi lệ, âm thầm đau lòng, mình lại bị khinh bỉ!
Cuối cùng, ánh mắt trong suốt của Tiêu Dật dừng trên người Tần Thái Nhiên:“Tần tiểu thúc, thúc có bằng lòng làm người giám hộ của tôi không?”
Tần Thái Nhiên đè ép kích động trong lòng, mỉm cười gật đầu:“Anh đương nhiên bằng lòng, cầu còn không được.”
Bạch Ức Hàn yên lặng uống một ngụm trà xanh, giấu đi khóe miệng đang cong lên, mọi chuyện trở nên thú vị, không phải sao?
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, do dự có nên nhắc nhở đứa nhỏ về quan hệ của Tần Thái Nhiên cùng Bạch Ức Hàn hay không, nghĩ đến vẻ mặt của đứa nhỏ sau khi biết chân tướng, liền đè phần do dự đó xuống dưới, như vậy rất tốt.
“Cám ơn Tần tiểu thúc!” Tiêu Dật nói xong, liền kiêu ngạo mà nâng cằm, nhìn Bạch Ức Hàn:“Bản thái tử có người giám hộ!”
Bạch Ức Hàn chậm rì rì nói mấy câu lại làm đứa nhỏ tức giận đến giơ chân:“Nhưng em không học tiếng Anh, bây giờ ngay cả trẻ em trong nhà trẻ đều đã hát nhạc tiếng anh, ngay cả chữ cái em cũng không biết, làm sao học tiểu học? Nhưng mà, đến đó làm nền cho mọi người cũng không tệ.”
“Làm càn! Bản thái tử sao có thể làm nền cho người khác!”
“Phải không?” Trên mặt Bạch Ức Hàn tràn đầy sự không tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật rất bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:“Bản thái tử sẽ để cho ngươi nhìn xem, cái gì gọi là thiên tư thông minh!”
“Anh mỏi mắt mong chờ.” Thấy mục đích đã đạt được, Bạch Ức Hàn tao nhã đứng dậy, cầm ly trà xanh đi ra ngoài, lúc gần đến cửa, hắn đột nhiên xoay người,“Anh có đem theo kẹo các em thích ăn, học mệt mỏi có thể ăn một chút.”
Thấy Bạch Ức Hàn đi rồi, Tần Thái Nhiên ngồi xổm trước mặt Tiêu Dật, xoa xoa tóc của nó, cười hỏi:“Tiểu Dật, em vừa nói muốn anh làm người giám hộ, có thể xem như, em đồng ý làm con nuôi của anh?”
Trong mắt Tiêu Dật có chút do dự.
Tần Thái Nhiên nhìn, lập tức nói:“Tiểu Dật, anh rất thích em, làm con nuôi của anh, em vẫn có thể tiếp tục gọi anh là tiểu thúc, anh sẽ không trói buộc em, cũng sẽ không bắt buộc em làm chuyện em không muốn làm, nếu em có chuyện gì, anh cũng sẽ toàn lực giúp đỡ em. Như vậy, em có bằng lòng không?”
Đôi mắt Tiêu Dật có chút thả lỏng, nhỏ giọng hỏi:“Tôi thật sự có thể không cần gọi anh là cha nuôi sao?”
“Anh không thèm để ý chuyện này, anh chỉ hy vọng em có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên.” Tần Thái Nhiên biết Tiêu Dật rất cố chấp, cũng rất hiếu thuận, để nó gọi người khác là cha là chuyện không có khả năng, hắn cũng không muốn ép buộc đứa nhỏ dễ thương hiếu thuận như vậy.
Tiêu Dật mím môi, ôm cổ Tần Thái Nhiên, ở trên mặt hắn hôn một cái:“Tần tiểu thúc, tôi bằng lòng làm con nuôi của thúc.”
Mộ Dung Phong nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, nụ cười kia xuất phát từ nội tâm, Đa Nạp ngồi một bên nhìn thấy hắn như vậy, cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Mộ Dung Phong không có cảm thấy buồn là tốt rồi.
Tần Mộc đương nhiên cũng rất vui vẻ, Tiêu Dật làm con nuôi của Tần Thái Nhiên, vậy sau này chính là người một nhà!
Sau đó, lúc Lam Kỳ nghe được toàn bộ mọi chuyện, lập tức lôi kéo Tần Mạch Nhiên nói thật lâu, âm thầm buồn bực vì sao lúc đó mình có có ở hiện trường, nếu có ở đó, không chừng cục cưng đáng yêu Tiêu Dật có thể làm con nuôi của bọn họ! Tần Mạch Nhiên bất đắc dĩ dỗ dành vợ yêu của mình:“Làm con nuôi của Thái Nhiên cũng vậy thôi, mọi người đều ở cùng một chỗ, đều là người một nhà, nếu như bị Bạch Ức Hàn bắt đi, lúc đó mới cần buồn bực.” Lam Kỳ nghe xong, cảm thấy có lý, vì thế cũng không còn buồn bã. Đương nhiên, những chuyện này sau này hãy nói.
Từ trong phòng đi ra, Tần Thái Nhiên lúc này mới nhịn không được cười to hai tiếng, vốn dĩ chỉ nghĩ để Bạch Ức Hàn đến kích thích kích thích đứa nhỏ, để cho nó học tiếng Anh là được rồi, lại không nghĩ tới, thế mà ngoài ý muốn nhận được đứa nhỏ làm con nuôi, thật là có chút không chân thật. Nhưng mà, nhớ tới bộ dáng nghiêm túc của đứa nhỏ lúc khẳng định không gọi Tần lão gia là ông nội, hắn cảm thấy cuộc sống trong tương lai, ngôi nhà này sẽ càng náo nhiệt hơn trước kia.
Bạch Ức Hàn nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Tần Thái Nhiên, cũng nhếch khóe miệng một cái, hắn có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn lúc đứa nhỏ biết được mình chính là “Một nửa kia” của cha nuôi nó, sẽ có phản ứng gì, nhất định sẽ rất thú vị.
Lúc rời khỏi Tần gia, Bạch Ức Hàn lấy di động ra gọi cho trợ lý.
“Giúp tôi chuẩn bị một bộ sách giáo khoa tiếng Anh, còn có sách báo, thích hợp với người mới học, nhưng cũng không được quá đơn giản.”
“Được, là muốn đưa cho Tần Mộc cùng Tiêu Dật sao?”
“Không, là tôi dùng. Cậu xem rồi lo liệu.” Nói xong, Bạch Ức Hàn liền tắt điện thoại, từ trong túi tiền lấy ra một hộp kẹo, cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, thích ý híp mắt: Nếu tương lai còn có thời gian dài ở chung, dù sao cũng không thể thua kém đứa nhỏ.
Đầu kia điện thoại trợ lý buồn bực nhìn di động, không phải Bạch đại thần luôn luôn ghét nhất là tiếng Anh sao? Mỗi lần ra nước ngoài quay phim hắn đều phải đứng một bên phiên dịch, sao đột nhiên lại muốn học tiếng Anh?
———————-
Bữa giờ thi bằng lái. Trễ 1 tuần, sẽ post như cũ nhé. Ngày nào cũng có chương ^^