Chương 127
So với Tần Mộc, Tiêu Dật bên này quay phim thuận lợi hơn nhiều lắm, ngày mai có thể hoàn thành toàn bộ công việc, Tiêu Dật ấn nút thoát nước, lấy di động ra, suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Tần Mộc hay không, hai ngày nay hắn sắp bị hai người phụ nữ kia giày vò sắp điên rồi, một người chẳng phân biệt được thời gian trường hợp ra vẻ hoa si, một người lúc quay phim vẫn tốt, nhưng mà những lúc còn lại đều là dáng vẻ cô vợ nhỏ mà ở bên cạnh Tần Mộc, các cô ấy biểu hiện hoàn toàn khác trước kia, Tiêu Dật chống cằm suy tư, hai người kia nhìn thế nào cũng giống như cố ý, nhưng mà làm như vậy, ngoại trừ việc làm cho bản thân trông có vẻ ngu ngốc còn có tác dụng gì? Đoàn phim lúc quay đều có công tác giữ bí mật, nhưng sớm hay muộn phóng viên cũng sẽ biết hành động của các cô ấy, chẳng lẽ không sợ bị nhóm fan xem thường?
Đang nghĩ, bên ngoài đã trở nên ồn ào, giọng nói cũng rất quen thuộc.
“Anh cuối cùng muốn làm gì! Nơi này là đoàn phim, người ngoài không được vào!” Đây không phải Nhiêu Thiến sao? Giọng nói đè ép khá nhỏ, có chút bối rối.
“Anh cũng không phải là người ngoài, bây giờ anh cũng là diễn viên, sao, thấy anh không vui sao? Nhưng mà anh rất nhớ em.” Nghe giọng cũng có thế đoán được người nọ đáng khinh không chịu nổi.
“Lát nữa tôi còn phải quay phim, anh đừng làm loạn! Anh muốn thế nào nói thẳng! Tôi không có thời gian quanh co với anh.”
“Chậc chậc, vài ngày không gặp, em thật sự là càng ngày càng bạc tình. Thật ra cũng không có chuyện gì, anh sắp đi Ma Cao một chuyến, cho nên muốn mượn em ít tiền xài.”
“Tôi không có tiền!” Nhiêu Thiến dứt khoát từ chối.
“Không có tiền? Không có tiền vậy đi tìm tiểu tình nhân của cô mượn, hắn chính là đại kim chủ.”
“Tiểu tình nhân gì, tôi lúc nào thì có tiểu tình nhân?”
“Còn giả bộ với tôi? Bây giờ ai chẳng biết cô cùng ‘Thái tử’ kia có quan hệ thân mật, chậc chậc, thực nhìn không ra, ngay cả đứa nhỏ còn hôi sữa thế mà cô cũng câu được.”
“Anh nói bậy bạ gì đó, đó là phóng viên nói bừa.”
“Tôi nói bậy bạ? Được rồi, cô không chịu nhận thì tùy cô, không tìm hắn thì tìm người khác cũng như nhau thôi, tôi nhớ rõ cô còn có vài vị kim chủ. Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều, cho cô hai ngày, buổi tối ngày mai tôi ở nhà chờ cô, nếu cô không đến……”
Tiêu Dật đẩy cánh cửa ra, lạnh lùng cắt đứt lời nói của người nọ:“Không đến thì sao?”
Người nọ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dật, trên mặt hoàn toàn không có lúng túng khi bị bắt quả tang, ngược lại nheo hai mắt, dáng vẻ lưu manh, từ trên xuống dưới quan sát Tiêu Dật, miệng còn phát ra âm thanh chậc chậc đáng khinh, chỉ là, lúc ánh mắt dừng lại trên mặt Tiêu Dật, nhìn vào hai mắt cậu, âm thanh dần dần biến mất, loại lưu manh như hắn trước giờ không sợ kẻ có tiền làm dáng, nhưng lúc đối mặt Tiêu Dật, lại cảm thấy bả vai có chút nặng, thế mà lại sinh ra cảm giác bản thân thấp hơn đối phương một khoảng lớn, hắn phi một tiếng phun điếu thuốc trong miệng ra, cảnh cáo trừng mắt nhìn Nhiêu Thiến một cái, xoay người mở cửa WC liền đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi, đã bị Mộ Dung Phong không biết vào từ lúc nào vặn ngược tay, lập tức đau đến nhếch miệng.
Tiêu Dật quay đầu nhìn về phía Nhiêu Thiến:“Chị Nhiêu, cần đưa hắn đến sở cảnh sát không? Uy hϊế͙p͙ đe dọa lường gạt vơ vét tài sản, có lẽ đủ để hắn ở trong tù vài năm.”
Nghe Tiêu Dật nói xong, trong chốc lát Nhiêu Thiến có chút muốn, cô thật sự muốn người này có thể biến mất khỏi thế giới của cô, nhưng mà, cũng chỉ trong chốc lát, nghĩ đến nhược điểm của mình bị hắn nắm trong tay, Nhiêu Thiến cắn môi thong thả lắc đầu:“Không cần, để cho hắn đi đi.”
Tiêu Dật không hỏi nữa, nhìn Mộ Dung Phong gật gật đầu, Mộ Dung Phong buông tay ra, người nọ tức giận quay đầu, muốn cảnh cáo Mộ Dung Phong một chút, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Phong liền lùi bước, không cam lòng mà chạy. Tiêu Dật không có quan tâm người nọ, mà là tiếp tục hỏi Nhiêu Thiến:“Chị Nhiêu, nếu không có việc gì nữa, em đi trước.”
Nhiêu Thiến nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy Tiêu Dật thật sự không nói gì nữa mà rời đi, cô mới mở miệng nhỏ gọng nói:“Cám ơn em.” Cám ơn em không có hỏi nhiều.
Tiêu Dật đi vào phòng nghỉ đổi quần áo, chào mọi người liền rời khỏi đoàn phim, ngồi vào trong xe, Mộ Dung Phong quay đầu:“Lúc nãy em nên làm như không nhìn thấy, có lẽ đây cũng là cạm bẫy.”
Tiêu Dật tựa lưng vào ghế ngồi:“Tôi biết, chỉ là nhịn không được. Nhưng mà nếu chị ấy nói muốn thả hắn đi, sau này liền không liên quan gì tới tôi.”
Mộ Dung Phong nhìn dáng vẻ hiểu rõ tất cả mọi chuyện của Tiêu Dật, trong lòng yên lặng thở dài, dù trời sinh thông minh, nhưng cũng quá ngây thơ rồi, hôm nay em mềm lòng lần đầu tiên, ngày mai sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó cứ như vậy bước từng bước vào cạm bẫy của người khác.
Giống như nhận thấy được ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Phong, Tiêu Dật khẽ cười cười:“Mộ Dung quản gia, bộ phim này ngày mai sẽ xong, từ nay về sau sẽ không gặp, cho dù có cạm bẫy, cũng phải ở gần tôi mới được.”
Mộ Dung Phong nhàn nhạt nói:“Có còn gặp hay không còn không biết, em quên hoàn cảnh hiện tại của Mộc thiếu gia sao?”
Hoàn cảnh của Tần Mộc là gì? Đương nhiên là vô cùng gay go. Lúc Giai Giai vô số lần hoa si mà diễn sai, lúc toàn bộ người trong đoàn phim sắp hỏng mất, cuối cùng Phùng Minh Huy cũng hoàn toàn bùng nổ, lập tức tìm giám chế, bày tỏ hoặc là Giai Giai đi, hoặc là hắn đi. Sau đó trải qua sự dàn xếp của giám chế, hơn nữa được Giai Giai cam đoan, cuối cùng Phùng Minh huy đen mặt gật đầu tiếp tục quay. Đến lúc này Giai Giai mới bắt đầu kiềm chế, nghiêm túc đóng phim.
Tốc độ quay phim đạt mức bình thường, Tần Mộc cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng ngàn lần cảm kích Phùng Minh Huy, lúc ấy nếu Phùng Minh Huy không tức giận, hắn cũng sẽ tức giận, Phùng Minh Huy đem tất cả chuyện hắn muốn làm đều làm một lần. Sau khi chuyện đó xảy ra Tần Mộc mới suy nghĩ rõ ràng, hắn không giống như Phùng Minh Huy, đạo diễn có thể bởi vì diễn viên không tốt mà tức giận, nhưng mà nếu như hắn tức giận, sẽ bị người có tâm nói là tự cao tự đại, càng có thể đào sâu hơn, nói hắn giẫm lên sự yêu thích của thiếu nữ hồn nhiên đối với hắn, cái mũ này chụp lên có chút oan uổng.
Trải qua chuyện này, tình hữu nghị giữa Tần Mộc cùng Phùng Minh Huy thẳng tắp bay lên. Bởi vì địa điểm quay phim có vẻ hẻo lánh, gần đó cũng không có sản nghiệp Tần gia, cho nên Tần Mộc cũng cùng đoàn phim ở trong một khu nhà thuê tạm thời. Bởi vì sợ bị quấy rầy, Tần Mộc thường thường giả bộ thảo luận kịch bản mà ở trong phòng Phùng Minh Huy không quay về. Trong lòng Phùng Minh Huy hiểu rõ, cũng lười đuổi hắn, dù sao cũng có hai cái giường. Nhưng mà rảnh rỗi nên cực kì buồn chán, hai người sẽ thảo luận kịch bản, sau đó hung hăn mắng chửi một hồi, sau đó mới sửa chữa.
Trong lúc này, Tần Mộc biết bộ phim truyền hình của Tiêu Dật đã quay xong, còn chưa có nghỉ ngơi liền đi đến địa điểm quay phim điện ảnh, gần như là trong cùng một ngày, trong đoàn phim một diễn viên phụ bị đau ruột thừa cấp tính, vì thế, diễn viên thay thế là Nhiêu Thiến cũng đi đến đoàn phim. Đối với việc này, bọn họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng đã có cảnh giác, chỉ là sau khi Nhiêu Thiến vào đoàn phim, vẫn luôn an phận thủ thường mà diễn, không có làm ra hành động gì, cũng không có cố ý đi tìm Tiêu Dật.
Từng ngày như vậy cứ từng chút qua đi, Tần Mộc đã dần dần thích ứng với việc giữ khoảng cách giữ phong độ trước hai người phụ nữ nịnh bợ kia, Tiêu Dật cũng dần dần quên đi những chuyện trước kia Nhiêu Thiến làm. Ngay lúc bọn họ thương lượng khi nào thì gặp mặt, một cơn bão lấy bọn họ làm trung tâm đột nhiên ập đến.
Ngày đó cũng như mọi ngày, phân đoạn quay buổi sáng là nhân vật Tần Mộc diễn bởi vì sự nghiệp gia tộc xảy ra biến cố, lựa chọn kết hôn cùng vị hôn thê, sau đó đến ngả bài với cô gái làng chài. Tần Mộc diễn tốt lắm, Giai Giai cũng cũng nghiêm túc, vừa nghe Tần Mộc nói lý do xong đã khóc đến không còn hình tượng, Phùng Minh Huy ngồi xem nhịn không được mà xúc động, thì ra hoa si vẫn có chút tác dụng, ít nhất nước mắt nói đến là đến, nhìn sơ qua hiệu quả thật không tệ, nhưng mà, ngay lúc Phùng Minh Huy chuẩn bị “ok”, Giai Giai đột nhiên có chút không đúng, Tần Mộc hô to:“Giai Giai hôn mê!”
Tần Mộc có chút may mắn, may mà vừa rồi hắn thấy Giai Giai khóc thật đau lòng, nhịn không được đưa tay đỡ muốn cô bình tĩnh một chút, không ngờ giây tiếp theo người liền ngã xuống. Một đám người luống cuống tay chân đưa cô đến bệnh viện gần nhất, rất nhanh cô được đẩy vào phòng cấp cứu. Ngay lúc Phùng Minh Huy do dự có nên gọi đến công ty thông báo cho người nhà của Giai Giai không, đèn cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ đi ra, nhìn mười người trước mặt, lần lượt quét qua từng người, lúc này mới từ từ mở miệng:“Cô ấy mang thai, bởi vì kích động cho nên tạm thời hôn mê, rất nhanh sẽ tỉnh lại, mọi người đi sắp xếp phòng bệnh đi.” Nói xong, xoay người đi, để lại một đám người đứng hình phía sau. Mang thai!!!
Cũng ngay hôm nay, Tần Hiểu làm việc đến đầu óc choáng váng cuối cùng cũng có chút rảnh rỗi, lập tức mở máy tính quý giá ra xem báu vật của mình để nạp điện, vừa mở máy không bao lâu sắc mặt lập tức thay đổi, cô cầm điện thoại gọi vào một dãy số:“Tổng quản gia gia, chỗ ngài bây giờ có người không? Máy tính của con bị người động vào, bên trong đều là ảnh chụp của tiểu Mộc cùng tiểu Dật, làm sao bây giờ?