Chương 4 : Một đạo canh gà
Nhìn qua giống như là mảnh Thanh Đồng kia dung nhập vào trong lòng bàn tay? Tiết Mục nắm chặt lại buông ra, nhiều lần liên tục, thủy chung không phát giác ra cảm giác dị vật, cũng không có phản ứng năng lượng nào, hoàn toàn không cảm giác được công dụng.
Nói không chừng cần bản thân có đủ năng lượng nhất định mới có thể kích hoạt? Tiết Mục âm thầm trầm ngâm.
Tiết Mục từ trước đến nay là một người rất tích cực rất có tính thích ứng, vừa xuyên việt tới đây mở to mắt hắn liền một mực đang đối mặt thực tế, nghĩ cách hiểu rõ cùng dung nhập hoàn cảnh mới. Cùng đám bạo lực nữ không coi nhân mạng làm chuyện quan trọng này lăn lộn cùng một chỗ, mặc dù nguy hiểm, nhưng coi như là cơ duyên tốt. Trước mắt xem ra, bất kể là phải hiểu rõ thế giới này, hay là phải luyện công và vân vân, tình huống trước mắt không có phương pháp nào nhanh hơn so với cùng đám nữ nhân này tạo dựng quan hệ tốt. Cho nên nói đầu tiên phải làm vẫn là thu hoạch tín nhiệm của các nàng, sau khi đứng vững gót chân lại cân nhắc chuyện sau này.
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ bầu trời xanh thẳm, oanh phi thảo trường, tươi mát thấm người. Tiết Mục sinh sống trong đô thị hiện đại hơn 20 năm đã rất lâu không thấy tình cảnh vùng ngoại ô như vậy rồi, cho dù đến vùng ngoại ô, bầu trời hơn phân nửa cũng bao phủ trong khói bụi mờ mịt, làm cho lòng người bị đè nén, mà không phải tươi mát trong sáng như thế.
Đối với Tiết Mục tại hiện thế cũng không có thân nhân ràng buộc mà nói, giờ khắc này càng cảm thấy được thật ra xuyên việt cũng không có gì a, đơn giản là thay đổi cách sống mà thôi? Nhiều năm dốc sức làm tích lũy tài sản theo gió mà tán, phao tiểu minh tinh cũng không có, lại có cái gì có thể tiếc hận? Thân ở thế giới hoàn toàn mới, đối mặt tương lai không lường được, lại có cái gì có thể sầu lo? Năm đó có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hôm nay cũng có thể.
Tiết Mục thở ra một ngụm trọc khí, tâm tình trở nên khoáng đạt hơn rất nhiều. Nhìn hai bên, phát hiện xung quanh cũng đã không phải là đường núi, hình như đã đến trên quan đạo bằng phẳng. Phía trước xa xa mơ hồ có thể phân biệt hình dáng một tòa thành trì, có lẽ chính là điểm đến của chuyến đi này.
Nhạc Tiểu Thiền đang ở cách đây không xa, tay áo bồng bềnh, đạp cỏ mà đi. Tiết Mục ngắm nhìn chân trần của nàng, có thể xác định nàng tuyệt đối chân không dính đất, chỉ ở ngọn cỏ xẹt qua, tựa như xuyên hoa hồ điệp.
Thế giới này vũ lực giá trị thật sự rất cao a... Mười ba mười bốn tuổi nữ oa oa, liền có khinh công bậc này, nhìn qua còn vô cùng nhàn hạ, không biết bật hết hỏa lực có phải là thật sự biết bay hay không? Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi ngưu B như vậy rồi, cần xe ngựa làm gì vậy?
Phảng phất cảm nhận được hắn nhìn chăm chú, Nhạc Tiểu Thiền xoay đầu lại, cười hì hì, làm ra thủ thế móc mắt, giống như đang nói: Lại nhìn sẽ đem mắt ngươi móc xuống.
Tiết Mục không lời tìm lời, chỉ chỉ phương hướng thành trì: "Nhạc cô nương, kia là nơi nào?"
"Kinh sư."
"Chúng ta chuyến này chính là đi kinh sư sao?"
"Cùng ngươi có quan hệ?"
"Ta thế nhưng là muốn làm phòng thu chi cho các ngươi đấy."
Nhạc Tiểu Thiền "Ha" mà bật cười một tiếng, bồng bềnh đến bên cửa sổ xe, đánh giá hắn một hồi: "Khí sắc nhìn qua tốt hơn nhiều, lúc trước ốm yếu đấy."
Tiết Mục cười một tiếng, tiếp tục không lời tìm lời: "Cô nương vì sao không ngồi xe?"
Nhạc Tiểu Thiền phồng má: "Sư phụ đang thống kê lúc trước chúng ta phía Nam tổn thất đến cùng có bao nhiêu, ta xem những con số kia đau đầu, đi ra giải buồn."
Tiết Mục giật mình, lúc trước đổi xe hắn nhìn thấy xe ngựa trước sau đều đã ngồi không ít nữ hộ vệ, ngươi nếu như buồn bực, sao không cùng các nàng tán gẫu, cân gì phải một người ở bên ngoài chơi Thảo Thượng Phi?
Phảng phất nhìn ra ý nghĩ của Tiết Mục, Nhạc Tiểu Thiền con mắt cong thành trăng lưỡi liềm, giống như cảm thấy vô cùng thú vị: "Xem ra ngươi thật sự không biết chúng ta là ai —— thật sự cho rằng người nào cũng dám giống như ngươi cùng thầy trò chúng ta cười cười nói nói hay sao? Thật không biết ngươi là thiếu dây cung, hay là quá mức vô tri."
Tiết Mục dựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như loli của Nhạc Tiểu Thiền, cười nói: "Mặc dù ta đúng là vô tri, không biết quý thầy trò là thần thánh phương nào. Bất quá ta cảm thấy cho dù ta đã biết, cũng không có đạo lý sợ cùng tiểu muội muội xinh đẹp như vậy nói chuyện a."
Nhạc Tiểu Thiền sờ sờ mặt: "Mạnh miệng, ngươi biết sư phụ ta là ai sẽ không nói như vậy rồi."
"Vậy xin hỏi cao tính đại danh của tôn sư?"
Nhạc Tiểu Thiền nháy mắt mấy cái: "Nàng ngược lại là cùng họ với ngươi, tên húy Thanh Thu."
Tiết Thanh Thu sao? Tiết Mục trong đầu hiện lên thần quang băng hàn trong đôi mắt đẹp kia, hoàn toàn không có cảm giác cái tên này có thể ăn khớp với hình tượng cao thủ khủng bố như vậy, ngược lại cảm thấy ba cái thanh bằng đọc có chút không thuận miệng, cười nói: "Thì ra vẫn là người trong tộc, vậy thì càng không sợ nha."
Nhạc Tiểu Thiền trừng to mắt, dùng biểu lộ nhìn quái vật nhìn hắn cả buổi, rốt cuộc bật cười: "Thật sự là... Được rồi được rồi, không sợ là tốt rồi."
Chưa nghe nói qua Nhạc Tiểu Thiền nàng, coi như rất bình thường, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, tại giang hồ lộ diện thật sự không nhiều lắm, cũng không có chiến tích gì có thể khoe khoang. Thế nhưng sư phụ là người nào?
Tinh nguyệt vô nhan sắc, huyết thủ tẩy thanh thu. Thiên hạ công nhận một trong thập đại chí cường giả, người cạnh tranh mạnh mẽ ngôi vị đệ nhất thiên hạ, tông chủ Ma Môn Tinh Nguyệt Tông thần bí khó lường nhất, siêu cấp đại ma đầu giết người đầy đồng... Trong thế giới toàn dân võ đạo này, ngay cả nông phu cũng rất không có khả năng chưa từng nghe qua tên Tiết Thanh Thu, người trước mắt không biết là từ khe suối nào xuất hiện đấy... (Mợ, đau đầu vl :3)
Cái gọi là nữ hộ vệ thật ra không phải hộ vệ gì, các nàng cũng là Ma Môn đệ tử. Bất quá cùng hạch tâm đích truyền như Nhạc Tiểu Thiền có chênh lệch thân phận không thể vượt qua, thật sự không có mấy người dám cùng nàng cười đùa tí tửng, cho dù nàng có ý tìm các nàng tán gẫu, nhận được cũng chỉ có thể là cung kính đáp lại. Người ngoài liền càng đừng đề cập, hoặc chính là cùng "Yêu nữ" dốc sức liều mạng, hoặc chính là thần hồn điên đảo giống như kẻ ngốc, hoặc chính là những đồng đạo tự cho là đúng kia, thái độ như Tiết Mục ngược lại là Nhạc Tiểu Thiền chưa từng thấy qua đấy, cảm thấy vô cùng thú vị. Không khỏi cười nói: "Lúc này nhìn ngươi, ngược lại là tiêu sái hơn rất nhiều. Lúc trước luôn cảm thấy ẩn giấu một bụng bí mật, mặt mày đều là thần sắc lo lắng. Là vừa mới đốn ngộ cái gì đó?"
Tiết Mục cười một tiếng: "Ngươi đã buồn bực, ta kể một câu chuyện cho ngươi như thế nào đây?"
Nhạc Tiểu Thiền mắt sáng rực lên, hào hứng bừng bừng nói: "Tốt tốt."
Tiết Mục ung dung nói: "Một lão nhân bán bát sứ gánh đòn gánh đi trên đường, đột nhiên một cái bát sứ rớt xuống đất rớt bể, thế nhưng lão nhân cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước. Người qua đường chứng kiến cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi: Vì sao bát của ngươi rơi vỡ ngươi lại nhìn cũng không nhìn? Ngươi nói lão nhân trả lời thế nào?"
Nhạc Tiểu Thiền rất có hứng thú mà đoán: "Lão đầu này thật ra rất có tiền, cũng không để ý một cái bát?"
Tiết Mục lắc đầu: "Lão nhân trả lời, nếu đã rơi vỡ, dù quay đầu lại nhìn như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn là vỡ đấy."
Nhạc Tiểu Thiền giật mình, thần sắc một mực cười tủm tỉm chậm rãi thu vào, trầm tư. Thật lâu mới mở miệng nói: "Câu chuyện rất thú vị, đối với ta tu hành dường như có chút dẫn dắt, cảm ơn."
Cách đó không xa trên một chiếc xe ngựa khác, Tiết Thanh Thu nhìn vào mấy cuốn sách lụa, đôi mi thanh tú nhíu chặt, một tay nhấc bút viết viết vẽ vẽ trên giấy. Công lực của nàng sớm đạt đến chí cảnh người phàm không thể tưởng tượng, bên kia Nhạc Tiểu Thiền cùng Tiết Mục đối thoại cũng không lớn tiếng, lại một chữ không lọt nghe vào tai. Theo câu chuyện của Tiết Mục nói xong, nàng cũng ngẩn người giống như đồ đệ, lại cúi đầu nhìn sách lụa trong tay, bỗng nhiên giống như nghĩ thông suốt cái gì đó cười ha hả, mấy cuốn tơ lụa bỗng nhiên nổi lên hỏa diễm u lam, trong nháy mắt tan thành tro bụi, tiêu tán không dấu vết.
Có nữ đệ tử báo cáo: "Tông chủ, chúng ta đã đến."
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, Tiết Mục cũng xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn chữ triện trên cửa thành: Thiên Đô.
Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy khí áp kịch liệt tuôn hướng thân thể, giống như là lặn xuống đáy nước cực sâu, hô hấp cũng bắt đầu không trôi chảy. Không đợi hắn mở miệng hỏi Nhạc Tiểu Thiền bên người, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt lực theo lòng bàn tay dâng lên, lập tức truyền khắp thân thể mỗi một tấc tế bào, vừa rồi còn cảm thấy khí tràng rất có áp lực lập tức không thấy, trái lại cảm thấy toàn thân thư thái, thậm chí có một loại kỳ quái thân thiết quen thuộc chi ý truyền vào đáy lòng, ngay cả cỏ dại bên cửa thành giờ phút này nhìn qua đều đáng yêu như vậy, giống như là... Trở về nhà.