Chương 31 : Khí do tâm sinh như trăng chiếu nước
Tiết Thanh Thu tức giận đến mức ngực phập phồng, Tiết Mục không dám đi nhìn cảnh đẹp núi non kia, cúi đầu uống trà.
Ai cũng biết lúc này tông chủ đại nhân mất mặt cực độ, đụng vào sẽ ch.ết đấy... Cho dù lúc này không đụng, cũng không biết sau này liệu có làm khó dễ mình hay không...
Cửa mở, Nhạc Tiểu Thiền đứng ở bên ngoài, trong ngực ôm một tiểu hài tử...
Tiểu hài tử năm sáu tuổi...
Tiết Mục một miệng trà toàn bộ phun ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa. Trong ngực Nhạc Tiểu Thiền thật sự là một tiểu cô nương năm sáu tuổi, mặt tròn béo ục ục, tóc cắt ngang trán chỉnh tề, tóc đen dài thẳng theo sau đầu rủ xuống, xuyên qua cánh tay Nhạc Tiểu Thiền rủ xuống mặt đất. Giờ phút này tiểu hài này lại là đang ngủ say, miệng còn mở to đấy, nước miếng đều nhanh chảy ra...
Đây là Di Dạ? Sư thúc trong truyền thuyết? Người chủ trì trận pháp của Tinh Nguyệt Tông, người tinh thông thuật, hỗn loạn chi nguyên trong mắt Hạ Hầu Địch?
Ngươi nói cho ta đây là Umaru ta đều tin a...
Nhưng bên người nàng tản ra từng trận khí tức quỷ dị, loại khí tức u dạ này cùng vừa rồi cảm thụ hoàn toàn nhất trí, đến nay bao phủ không tiêu tan, đã chứng minh đây quả thật là Di Dạ...
Nhạc Tiểu Thiền thần sắc cũng có chút sa sút, rất rõ ràng Di Dạ AOE cũng đang ảnh hưởng tâm linh của nàng, vào cửa, liền trực tiếp giải thích nói: "Sư thúc từ lúc vào Lục Phiến Môn liền tiến vào ngủ say, đến nay chưa tỉnh. Thật ra một dặm xung quanh phòng giam sư thúc cũng không có ai chịu vào, không ai nguyện ý từng giây từng phút lâm vào trong nội tâm tự phát sầu bi, ngay cả vận công cũng không thể chống cự. Sư thúc đối với Hạ Hầu Địch căn bản chính là một củ khoai nóng bỏng tay, cũng thiệt thòi nàng níu lấy không thả."
Tiết Thanh Thu sửng sốt một chút, biểu lộ vốn là nghiến răng nghiến lợi chậm rãi bình tĩnh trở lại. Lâm vào ngủ say là một loại trạng thái tự bảo vệ mình, phong tỏa tâm linh ký ức, để tránh bị người cường hành dùng đoạt hồn chi thuật đánh cắp tông môn bí mật."Phá phòng quang hoàn" đó là sau khi mất đi áp chế, tự nhiên bị động phát ra chính là ngưu bức như vậy, cũng không phải cố ý.
Chỉ có thể nói là tới đúng lúc, oán nàng không được.
Tiết Thanh Thu sâu kín thở dài, cái này gọi là ý trời sao?
"Cái kia..." Tiết Mục rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Tiểu hài tử này thế nào lại là sư thúc..."
Nhạc Tiểu Thiền nói: "Thời điểm ta lớn như sư thúc, nàng lớn như ta. Hôm nay ta lớn như vậy, nàng lớn như vậy."
Lời giống như vè đọc nhịu này khiến cho Tiết Mục nghe được hai mắt vòng vòng, nghĩ nửa ngày mới hiểu rồi... Di Dạ này tu hành lại là nghịch sinh trưởng thuộc tính! Vậy nàng năm nay đến cùng bao nhiêu? Tiếp tục luyện là muốn biến thành hài nhi vẫn là tinh trùng a?
"Di Dạ năm nay 24 rồi, không phải tiểu hài tử." Tiết Thanh Thu thản nhiên nói: "Ném lên giường đi, ta giải trừ ngủ say cho nàng."
Nhạc Tiểu Thiền cách thật xa tiện tay đem Di Dạ ném đi, tiểu cô nương "Đông" mà nện trên giường, "Bành bành" mà bắn hai cái, tiếp tục nằm ở đó ngáy o o.... Tiết Mục co quắp một chút...
Nhạc Tiểu Thiền mới sẽ không thừa nhận là có ý giáo huấn thối sư thúc để cho nàng trong lòng sầu bi, vươn cổ tự mình giải thích: "Chúng ta thường xuyên chơi trò chơi như vậy a, sư thúc mới sẽ không đau, nàng rất lợi hại đấy."
"..."
Tiết Thanh Thu đứng dậy, chậm rãi đi tới bên giường, lật bàn tay, bỗng nhiên tử mang đại tác, theo bàn tay chậm rãi ép xuống, tử mang trải rộng toàn thân Di Dạ, lúc sáng lúc tối mà hiện ra ánh sáng.
Tiết Mục vốn tưởng rằng không có nhanh như vậy, đang muốn cùng Nhạc Tiểu Thiền nói vài lời, trên giường bỗng nhiên truyền đến tiếng tiểu hài tử khóc lớn. Tiết Mục mang theo một cái ót gân xanh quay đầu nhìn lại, cánh tay bắp chân nhỏ mập mạp của Di Dạ ở trên giường đạp loạn, gào khóc: "Sư tỷ, bọn hắn khi dễ ta!"
Theo tiếng khóc cùng một chỗ, khí tức ám dạ kia lập tức vô tung vô ảnh, hiển nhiên sau khi khôi phục thần trí, đứa bé này liền đã khống chế công pháp phát ra. Tiết Mục thở phào một hơi, lập tức cảm giác mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiết Thanh Thu thanh âm rất bất đắc dĩ: "Hảo hảo, sư tỷ lát nữa sẽ đi đánh Hạ Hầu Địch."
"Ah..." Di Dạ không khóc rồi, cái mũi sụt sịt, hai con mắt vừa to vừa sáng, trong vắt lóe lệ quang.
Tiết Mục thiếu chút nữa bị manh lật, nữ oa oa này là theo 2D chạy ra sao?
Dừng lại một giây, Di Dạ lại yếu ớt mà mở miệng: "Không phải Hạ Hầu Địch, là Huyền Thiên Tông."
Tiết Thanh Thu cái ót cũng bốc lên gân xanh: "Ngươi có thể một lần đem lời nói hết không? Kỹ càng một chút, đến cùng như thế nào rơi vào tay Hạ Hầu Địch?"
Vì vậy Di Dạ lại bắt đầu ngẩn người, mắt to tiếp tục nháy nháy, giống như để cho nàng đem sự tình nói rõ rất khó khăn. Đã qua một hồi mới hệ khoa tay múa chân mà nói: "Đầu tiên là Viêm Dương Tông Phong Liệt Dương, hắn đánh ch.ết người nào đó của Huyền Thiên Tông, sau đó bị Tâm Nhất đạo trưởng đuổi giết, trốn đến chỗ chúng ta. Ta vốn xuôi Nam là vì sưu tập Tinh Vong Thạch, mới không muốn quản hắn đấy... Tinh Vong Thạch thật đẹp a... Sư tỷ ta cùng ngươi nói, cái kia lấp lánh đấy... Có lớn như vậy!"
Bàn tay mập mạp cố gắng mà vẽ quả trứng gà, sau đó dường như lại cảm thấy chưa đủ lớn, lại nới rộng ra một chút, biến thành trứng vịt.
Tiết Thanh Thu mặt không biểu lộ.
Nhạc Tiểu Thiền cười nhẹ nhàng.
Tiết Mục bị manh mặt đầy máu.
"Được rồi." Tiết Thanh Thu thở dài: "Tâm Nhất ngay cả ngươi cũng muốn giết, kết quả đánh giá sai thực lực của ngươi, thời điểm giao chiến Di Dạ nhập tâm, bị giết ch.ết, sau đó Huyền Thiên Tông dốc toàn bộ lực lượng, ngươi chạy, đánh phải Hạ Hầu Địch."
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: "Không sai biệt lắm chính là như vậy, sư tỷ thật là lợi hại a!"
"Đợi ngươi đem lời nói rõ ràng không biết phải mấy năm!" Tiết Thanh Thu tức giận, ngay cả tâm tư truy vấn cũng không còn rồi.
Tiết Mục nhịn không được nói: "Nói như vậy Hạ Hầu Địch coi như cứu được Di Dạ mới đúng, chẳng qua là phát hiện Di Dạ công pháp đặc thù, lại nảy lòng tham giữ lại."
"Ân?" Tiểu cô nương giống như thẳng đến lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người khác, chớp mắt to xoay đầu lại, vừa vặn đối mặt ánh mắt xem manh vật của Tiết Mục.
Bốn mắt nhìn nhau, Di Dạ ngơ ngác một chút, con mắt chậm rãi trở nên phát sáng: "Sư tỷ sư tỷ, khí tức của nam nhân này... Dễ dễ dễ dễ ngửi a... Giống như mứt quả, bánh bao thịt..."
Tiết Thanh Thu trong lòng lộp bộp: "Ngươi nghiêm túc?"
Di Dạ con mắt càng ngày càng sáng, nhìn xem Tiết Mục thiếu chút nữa nước miếng đều chảy ra: "Thật dễ ngửi... Chưa từng có nam nhân dễ ngửi như vậy."
Tiết Mục không hiểu ra sao, giống như xin giúp đỡ nhìn về phía Nhạc Tiểu Thiền.
Nhạc Tiểu Thiền mỉm cười: "Sư thúc nàng tu hành không giống người thường, vô cùng chú ý tâm như trăng sáng, trong sạch không tỳ vết, đối với thế sự không có bất kỳ vòng vèo, cho nên càng sống càng nhỏ. Một mực như thế, đối với lòng người thiện ác thấy rõ gần như trực giác. Khí do tâm sinh, như trăng chiếu nước, rõ ràng rành mạch. Người bình thường làm cho nàng cảm thấy không khó ngửi cũng không tệ rồi, làm cho nàng cảm thấy dễ ngửi chỉ có một loại tình huống."
"Loại nào?"
"Có thiện ý tuyệt không dối trá, phát ra từ nội tâm." Nhạc Tiểu Thiền quay đầu nhìn hắn, hai ngày này trong mắt thường thấy sương mù tiêu tán rất nhiều, trở nên cười nhẹ nhàng: "Cho dù trong lòng ngươi cất giấu một tia ác ý, một tia lợi dụng đối với bất kỳ ai trong chúng ta, hoặc là đối với chúng ta có cái nhìn không tốt, cho dù che giấu sâu đến mấy, khí tức phản ánh ra cũng sẽ không bị sư thúc cảm thấy dễ ngửi như vậy, đều nhanh chảy nước miếng... Ngươi cái này là có bao nhiêu yêu thích chúng ta a?"
Nhạc Tiểu Thiền cười đến mức hai má lúm đồng tiền hiện ra, không có nói tiếp, trái lại quay đầu qua.
Hai thầy trò ánh mắt giao nhau, trong mắt đều nhìn không ra là tâm tình gì, tiếp đó lại cùng nhau chuyển hướng phương vị bất đồng, không nói một lời.
Tiết Mục gãi đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn cưa các ngươi không tính là lợi dụng?
Nghiêm túc suy nghĩ một chút cũng đúng... Có lẽ lúc ban đầu có chút ý tứ lợi dụng a, đã từng cảm thấy cưa Tiết Thanh Thu quả thật rất hữu dụng.
Nhưng theo quan hệ càng ngày càng thân cận, Tiết Thanh Thu càng ngày càng tín nhiệm hắn, vì hắn cân nhắc càng ngày càng nhiều, tỷ tỷ đệ đệ càng hô càng thuận miệng, mà Tiểu Thiền một sợi tơ tình dây dưa trong đó, lúc này mình quả thật không còn lòng lợi dụng như lúc trước rồi, một chút cũng không có, bởi vì hắn đã sớm coi chuyện của Tinh Nguyệt Tông thành chuyện của mình đến làm rồi.
Tuy nói vẫn có dục vọng nam nữ ở bên trong, nhưng Tinh Nguyệt Tông không phải bạch liên hoa, trong quan niệm của các nàng, nam nữ chi dục âm dương hòa hợp là một loại phản ứng bình thường, là có thể bày ở mặt bàn nói. Chỉ cần không phải đùa bỡn, cũng không phải lợi dụng, vậy tự nhiên cũng không tính là ác ý, ngược lại là biểu hiện "Hắn rất ưa thích".
Vì sao hắn cũng muốn để cho Tiểu Thiền ly khai? Thứ nhất đúng là bởi vì Tiểu Thiền quá nhỏ, hắn tự nhận không phải loli khống, thật sự không muốn cùng tiểu cô nương mười ba tuổi quá mập mờ, sẽ cảm thấy mình rất biến thái. Thứ hai là bởi vì sợ vạn nhất chính mình hãm vào, Tiểu Thiền lại bởi vì công pháp a tông môn a bảy tám phần sẽ quăng hắn, đó mới gọi bi kịch a... Cái này không những không gọi ác ý, ngược lại là sợ chính mình quá ưa thích nàng, thiện ý quá mức rồi...
Nói tóm lại, hắn thật sự đối với đám nữ nhân này thiện ý mười phần, xem ai cũng rất ưa thích, Di Dạ mới tới cũng rất manh, manh hắn mặt đầy máu.
Nếu không phải cái gọi là khí do tâm sinh này, bị Di Dạ chi tâm cảm nhận, chính hắn cũng còn không có thăm dò rõ ràng cảm giác của mình đấy. Chỉ có thể nói thế giới này thật sự là quá không khoa học rồi, ngửi khí nhận người này so với kính chiếu yêu còn sáng hơn a...
Di Dạ trừng to mắt, nhìn trái, nhìn phải, bỗng nhiên vỗ tay kêu lên: "A a a a..."
Tiết Thanh Thu vốn một mực trầm mặc, bị nàng làm cho giận dữ mắng: "Quỷ gào gì?"
Di Dạ cười manh manh đát: "Người nam nhân này đối với sư tỷ phát ra khí, là loại mùi vị kia! Hắn muốn cùng sư tỷ song tu a!"
Tiết Thanh Thu vừa rồi trúng chiêu lúc này nghe thấy những lời này thật sự là tức giận đến mức thiếu chút nữa phun huyết, phẫn nộ mà xách lên phần gáy Di Dạ liền đi: "Ngươi bình thường cái gì cũng chậm nửa nhịp, loại thời điểm này làm sao lại bắt đầu nói nhảm nhiều! Lăn đi ăn cơm, bị bắt lâu như vậy không có hạt cơm nào vào bụng, ngươi không đói bụng sao?"
"Ta không đói bụng, ô ô ô... Người nam nhân này rất thú vị a, ta còn chưa thấy rõ hắn cùng Thiền Nhi đấy, khí tức kia thật loạn thật thú vị, ta muốn xem a a a..." Cánh tay bắp chân nhỏ ở trên không trung đạp đạp, Tiết Thanh Thu một chưởng đập vào ót nàng: "24 tuổi giả bộ tiểu hài tử cái quỷ, lại lắm mồm lão nương quất ch.ết ngươi!"
Tiết Mục trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiết Thanh Thu giống như xách con gà con đem Di Dạ xách đi, đột nhiên cảm thấy cái gọi là Ma Môn này làm sao lại biến thành nhà nông đại viện rồi, một thiếu phụ ngậm đắng nuốt cay chăm lo việc nhà, một thiếu nữ choai choai, một gấu hài tử kêu oa oa...
Trong sân nếu lại nuôi dưỡng mấy con gà liền càng giống rồi...