Chương 110 : Lúc nên ra tay liền ra tay
Vốn là muốn cùng Bộc Tường nghiên cứu thảo luận một ít vấn đề phương diện kinh tế, kết quả bị một trận này làm cho Tiết Mục tâm phiền ý loạn, nhìn thời gian cũng không sớm, Tiết Mục còn phải tới chỗ Tiết Thanh Thu luyện công, chính sự còn không có thời gian thảo luận rồi.
Tiết Mục nhìn sân vườn hồi lâu, mưa đã bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng lớn. Hắn sâu kín nói: "Nghe ngươi nói một buổi, thật sự là còn hơn mười năm giang hồ lộ. Hôm nay Tiết mỗ còn có việc trong người, sáng sớm mai lại đi Viêm Dương Tông một chuyến."
Mặc dù là tiễn khách, nhưng còn có thăm đáp lễ a... Thái độ này là càng có đầu mối rồi. Bộc Tường mừng rỡ trong lòng, đứng dậy chắp tay: "Như vậy đi, trưa mai, Bộc Tường tại Khẩu Phúc Lâu thiết yến, vì Tiết tổng quản tẩy trần."
Tiết Mục gật đầu đáp ứng, đưa mắt nhìn thân ảnh mập mạp của Bộc Tường ly khai, vẫn là rất trầm mặc.
Trác Thanh Thanh ngược lại là không nghĩ tới hắn đang nghĩ cái gì, nhắc nhở: "Công tử, Bộc Tường này là một kẻ khẩu phật tâm xà, cần phải cẩn thận không có tiệc tốt."
"Không sao... Đơn giản là chức thành chủ cùng vị trí tổng quản Tinh Nguyệt, để cho hắn cảm thấy có thể đầu cơ kiếm lợi." Tiết Mục nở nụ cười: "Nếu lúc trước hắn đến xum xoe, ta còn cảnh giác vài phần. Hôm nay cách làm của hắn đã đắc tội bao nhiêu người, Viêm Dương Tông thực lực căn bản bảo hộ không được, nếu không phải xem bóng dáng Tinh Nguyệt Tông ở sau lưng, hắn sợ là sớm bị người chém, trên thực tế hắn là đang tìm chỗ dựa đấy."
Dừng một chút, lại thấp giọng nói: "Thanh Thanh, nhớ kỹ, nếu như người này chỉ là muốn nương tựa, vẫn là người có thể dùng. Một khi bộc lộ ý tứ muốn quay về Tinh Nguyệt Tông, đó chính là còn có ý mượn xác, thậm chí có khả năng có tham vọng thôn tính, vậy ta người thứ nhất đối phó chính là hắn. Cho nên ta nói, phải cũng không phải, xem chính là thái độ của hắn."
Trác Thanh Thanh nghiêm nghị gật đầu tỏ vẻ ghi ở trong lòng, tiếp theo lại hỏi: "Công tử giống như đối với lời hắn nói rất có suy nghĩ? Chẳng lẽ thật sự đã chiếm được dẫn dắt tài chính tiền tệ gì đó?"
"Ách?" Tiết Mục giật mình, cười lắc đầu: "Dẫn dắt là có đấy... Bất quá... Là thứ khác."
"Thứ gì?"
"Hắn khiến cho một chuyện ta thủy chung xoắn xuýt đau đầu bỗng nhiên không còn đau đầu... Thật ra rất nhiều chuyện đều là rất đơn giản đấy, đơn giản là thuận theo tự nhiên, nên ra tay liền ra tay... Chỉ là chúng ta nghĩ quá nhiều, ngược lại làm nó trở nên phức tạp." Tiết Mục đứng dậy rời ghế, cười nói: "Đi thôi, đi Yên Chi Phường. Trời mưa, mang theo ô."
**********
Đến Tinh Nguyệt Tông, Tiết Mục một đường thẳng đến phòng ngủ của Tiết Thanh Thu, thông suốt không trở ngại. Trên đường đi nhìn thấy vô số oanh oanh yến yến, ở trong mưa giơ ô giấy dù, quần hương bao quanh, cười nói vũ mị, làm cho người ta nhìn xem vui vẻ thoải mái.
Các muội tử có người không biết, cũng có người ngày đó trên điển lễ bái kiến, đều rất tôn kính mà hướng hắn hành lễ. Vô số tiểu cô nương mang theo tò mò ngây ngô cùng thẹn thùng sợ hãi tự nhiên của thiếu nữ mà nhìn hắn, lộ ra những tiểu cô nương chưa bị "Bầu không khí Ma Môn" độc hại này vẫn như cũ còn có hồn nhiên đáng mừng.
Cũng là không dễ dàng. Tinh Nguyệt Tông trước kia ở trong khe hẹp cầu sinh, yêu nữ càng yêu, vặn vẹo phóng túng. Nhìn ra được mấy năm nay phát triển mạnh mẽ, bầu không khí đã chậm rãi ấm lại, các đệ tử thế hệ mới vẫn có ngây ngô tự nhiên, như là Tiểu Thiền lúc ấy bị hắn tiến sát vào liền đỏ bừng lỗ tai.
Cái này rất tốt.
Tiết Thanh Thu đứng trong phòng ngủ của mình, đứng ở trước cửa sổ nhìn mưa, cũng nhìn Tiết Mục ở trong mưa một đường đi tới.
Hắn vì luyện công cố ý thay đổi trang phục, đôi mắt trước kia bởi vì không có tu hành mà hơi có vẻ ảm đạm hôm nay cũng đã có chút tinh khí thần, nhìn qua càng thêm oai hùng xuất chúng, thần thái lỗi lạc. Gặp được nữ đệ tử hành lễ, hắn liền mỉm cười đáp lễ, ánh mắt hòa ái mà lại thanh tịnh, cùng các nam đệ tử thời kỳ chướng khí mù mịt của tông môn trước kia có bất đồng rất lớn.
Hắn vào cửa, Tiết Thanh Thu lại không có quay người, vẫn như cũ đứng ở trước cửa sổ nhìn mưa.
Tiết Mục buông ô, quay đầu nhìn nàng yên tĩnh đứng thẳng, áo rộng váy dài, theo gió phiêu đãng, có một loại ý vị mọc cánh thành tiên ở trong đó. Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt phiền muộn, liền làm nổi bật thân ảnh có tịch mịch chi ý.
Tiết Mục từ phía sau ôm nàng, lại đem cằm tựa vào vai nàng.
Tiết Thanh Thu rất ưa thích động tác này của hắn, có thể cảm giác được hắn bởi vậy biểu đạt ra yêu thích. Bị hắn ôm một hồi, nàng rốt cuộc cũng không nhìn mưa rồi, quay đầu mỉm cười: "Như thế nào bỗng nhiên ôn nhu như vậy?"
"Ta lúc nào không ôn nhu qua?"
"Hừ..." Tiết Thanh Thu bĩu môi: "Ngươi rõ ràng sẽ mắng ta."
"Ha ha..." Tiết Mục không có phản bác, cùng nàng nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, hỏi: "Ngươi có tâm sự?"
Tiết Thanh Thu dựa lưng vào trong ngực của hắn, phảng phất tìm được chỗ dựa, thấp giọng thổ lộ: "Ta tung hoành giang hồ mười ba năm, bất kể chuyện phiền phức cỡ nào, hàng năm đều bớt thời giờ quay về tông môn chỉ đạo Thiền Nhi. Đặc biệt là mấy năm nay ở Linh Châu đóng quân, càng là mỗi ngày sớm chiều ở chung, nàng tựa như nữ nhi của ta."
"Cho nên ngươi là đang nhớ nữ nhi?"
"Giang hồ phong ba ác, hài tử rời nhà, luôn sẽ lo lắng. Thiền Nhi trong thư nói cũng rất đúng, tình cảnh mưa bụi rả rích này, lại càng dễ làm cho lòng người buồn vô cớ, vì vậy càng thêm lo lắng."
Tiết Mục nhẹ giọng ngâm nga: "Thử hỏi nhàn sầu nhiều ít? Như làn khói nhẹ phủ lên đồng cỏ mênh mông, như bông liễu bay lả tả khắp thành, như cơn mưa phùn rả rích lúc mơ đã chín vàng." (Thanh Ngọc Án (青玉案) - Hạ Chú)
Tiết Thanh Thu kỹ càng thưởng thức một hồi, lẩm bẩm nói: "Thật sự là nói hết u sầu, phiền muộn đau buồn. Đột nhiên cảm giác được, văn tự như vậy tại thời điểm đặc biệt so với mị công còn lợi hại hơn, có thể giết lòng người."
"Cho nên a... Nữ ma đầu giết người vô số gì đó, Vấn Đạo Giả cố chấp tìm tòi gì đó, Đại Tông Chủ nghiêm nghị uy phong gì đó... Ngươi chỉ là một tiểu nữ nhân, tịch mịch, đa cảm, ch.ết văn thanh."
Tiết Thanh Thu không biết cái gì gọi là ch.ết văn thanh, cười nói: "Cho nên mới bị ngươi bắt được nhược điểm a."
"Vậy sao?" Bàn tay to của Tiết Mục chậm rãi di chuyển lên, chuẩn xác mà nắm chặt nhược điểm hình dạng hoàn mỹ của nàng.
Tiết Thanh Thu mặc hắn nắm, trầm mặc một hồi, sâu kín thở dài: "Hồi âm viết xong rồi, trên bàn, nếu như ngươi có chuyện nói với Thiền Nhi, có thể đi thêm vài câu."
Tiết Mục nhẹ nhàng xoa nắn, một bên nói: "Ta sẽ không viết. Trực tiếp gửi a."
Tiết Thanh Thu ngược lại là có chút giật mình, hơi quay đầu nhìn về phía mặt của hắn, Tiết Mục vẫn như cũ mỉm cười, không có gì đặc biệt.
Tiết Mục trong lòng một mực có Nhạc Tiểu Thiền, nàng biết rõ, Nhạc Tiểu Thiền cũng biết rõ, bản thân Tiết Mục cũng biết rõ. Chỉ là gia hỏa kia quá nhỏ a, lại có công pháp hạn chế, tâm tư của Tiết Mục chỉ có thể thủy chung giấu kín. Tiết Thanh Thu một mực có cảm giác, ý của Tiết Mục đối với chính mình, có khả năng rất lớn là từ trên người Tiểu Thiền chuyển tới.
Bi kịch chính là, nàng rơi vào, yêu đến mức không cách nào giải thoát, bị hắn xoa nắn như vậy, ngay cả một chút tâm tư phản đối cũng không có. Thậm chí bởi vì hắn ưa thích, nàng vậy mà đối với cái này có chút tiểu vui vẻ.
Hắn nói không viết thư... Thái độ này, chẳng lẽ thật sự buông Tiểu Thiền rồi hả? Thật sự một lòng đối với nàng rồi hả? Vấn đề là dù vậy, nàng cũng chưa chắc cao hứng được, thật sự không biết nên là tâm tình như thế nào, luôn cảm giác mình có chút thẹn với đồ đệ.
Cho nên Lận Vô Nhai sẽ cho rằng, chỉ cần giữ lại Tiết Mục, Tiết Thanh Thu nàng có lẽ vĩnh viễn không có hy vọng Hợp Đạo. Tâm niệm hỗn loạn, lo được lo mất như thế, tựa như bông liễu bay lả tả khắp thành, loạn tâm mê nhãn, làm sao Hợp Đạo?
Nhưng nàng thật sự không buông xuống được.
"Ngươi..." Tiết Thanh Thu cân nhắc một lát, vẫn là nói: "Ngươi đây là làm rõ rồi?"
Tiết Mục thấp giọng nói: "Cần gì phải viết một ít lời, làm cho người ta ở trên giấy mộng một hồi? Chuyện sau này ai biết được, có lẽ Tiểu Thiền ở giang hồ có gặp gỡ khác cũng chưa biết chừng, mà trước mắt ngươi nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực ta."
Tiết Thanh Thu nỗi lòng có chút hỗn loạn, nhất thời không nghĩ sâu, ngược lại rất đồng ý quan điểm của hắn: "Cũng tốt... Đừng đi trêu chọc Thiền Nhi trên giấy, chuyện sau này ai biết được."
Trong lòng buông lỏng, chỗ bị hắn một mực vuốt vuốt chậm rãi nổi lên chút cảm giác. Tiết Thanh Thu khẽ cắn môi dưới, lại cảm thấy hắn hôm nay biểu hiện coi như không tệ, càng muốn cho hắn chút phúc lợi, liền cũng im lặng, tận lực mà kiềm chế tay chân, nhịn xuống phản ứng tự nhiên của mình, để tránh làm tổn thương hào hứng của hắn.
Tiết Mục biên độ chậm rãi tăng lớn, dần dần lại cởi bỏ đai lưng của nàng, tách ra vạt áo duỗi vào. Tiết Thanh Thu hô hấp trở nên dồn dập, rốt cuộc có chút kìm nén không được, thấp giọng nói: "Ngươi nên luyện công rồi."
Tiết Mục hôn vành tai của nàng, thì thào nói: "Đợi lát nữa ta sẽ bị ngươi ngược đãi đấy... Hôm qua là ta đần, không biết trước tiên muốn chút phúc lợi, hôm nay cho ta một chút a."
Vừa nghe như vậy, Tiết Thanh Thu trong lòng càng mềm nhũn, thầm than một tiếng oan nghiệt, trơ mắt nhìn hắn cởi bỏ áo lụa của nàng, từ từ bong ra từng mảng trên mặt đất.