Chương 6
Vượt qua sự kiểm tr.a của chị cả, giờ Lê nhi có thể thở phào nhẹ nhõm. Tìm được máy ảnh, cô chạy về nhà xuất bản, đúng hẹn đem mọi thứ sửa sang lại, cho Ba xã trưởng xem qua
Lúc này, Ba xã trưởng trên tay đang cầm lấy phần tài liệu kia, cúi đầu nhanh chóng xem, lật xem. Phòng xã trưởng yên tĩnh đến đáng sợ, cơ hồ muốn làm người nổi điên. Lê Nhi vẻ mặt khẩn trương nhìn Ba vượng cứng nhắc.
- Tốt, viết vô cùng tốt. Một lúc lâu sau, Ba xã trưởng rốt cục hài lòng gật đầu.
- Cô viết rất tường tận, thu hút được độc giả. Nếu có thể hoàn thiện bài viết hơn nữa sẽ làm truyền thông chú ý. Mắt nhìn của ta thật chuẩn.
Thấy Ba xã trưởng nụ cười trên mặt, cô phập phồng. Lão bản nói tốt, vậy dĩ nhiên sẽ không vấn đề! Không nghĩ tới mình độc lập hoàn thành tác phẩm, làm xã trưởng tán thành như vậy. Lê Nhi cảm giác bay bổng
Cám ơn, cám ơn xã trưởng.
Cô tràn đầy cảm kích nói.
Đây chỉ là một phần tư liệu, tôi sẽ mau chóng hoàn thành phỏng vấn, giao cho ngài đầy đủ hơn.
Khụ, không cần phải gấp gáp, thuận lợi làm tốt phỏng vấn mới là trọng yếu. Uống một ngụm trà, ba xã trưởng nhẹ ho
Lê Nhi thành khẩn về phía hắn bảo đảm.
- Điểm này tôi biết, lúc trước bị đuối việc cũng là xã trưởng thu nhận tôi.Vì báo đáp ân tình này tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc này.
Trước đó không lâu, cô cho là mình ký giả vô dụng, cảm thấy đến tuyệt vọng, Ba xã trưởng tự như kỳ tích xuất hiện. Hắn chẳng những vui vẻ hứa hẹn, cho cô có cơ hội rèn luyện, còn cho cô chịu trách nhiệm phỏng vấn Nham Hổ - trách nhiệm nặng nề. Cũng vì vậy, cô có thể cùng Nham Hổ phát sinh quan hệ...Hết thảy tất cả, cảm tạ ý tốt của Ba xã trưởng!
- Cô đừng có khách khí như vậy. Cơ hội sẽ có lúc ai cũng có, lần này tôi cho cho cô có 1 cơ hội mà thôi
- Tiếp tục cố gắng lên, tương lai cô sẽ sáng lạn. Ba xã trưởng ám hiệu cho cô đầy triển vọng
Như được bay lên mây cao, nghe báo tin tức Quốc gia lúc trước Ba xã trưởng hứa hẹn làm cho hi vọng Lê Nhi cháy lên. Nếu quả thật thuận lợi vào báo tin tức quốc gia, đầu tiên cô sẽ báo cho chị cả và Nham Hổ để họ chia sẻ niềm vui với mình. Sau đó cô sẽ rất cố gắng, rất nghiêm khắc huấn luyện mình, tốt trở thành chân chính ưu tú phóng viên chuyên nghiệp.
Đến lúc đó, Nham Hổ cũng sẽ khen mình rất tuyệt sao? Nghĩ tới đây, Lê Nhi đưa tay sờ sờ dây chuyền hình con hổ trước ngực, không nhịn được tràn ra một nụ cười ngọt ngào.
Cái này phản ứng tự nhiên này làm cho Ba xã trưởng ánh mắt chú ý tới, trước ngực cô có đeo dây chuyền đặc biệt này.
- Không nghĩ tới không những có thể phỏng vấn được Nham Hổ mà còn chuyển tới nhà hắn! Xem ra, hắn có vẻ coi trọng cô. Ba xã trưởng đột nhiên mở miệng, lời nói có nhiều hàm ý
Hoàn toàn không có phát hiện Ba xã trưởng thần sắc quái dị, Lê Nhi chẳng qua là lúng túng giải thích.
- Không! Đơn giản chỉ là vận khí của tôi tốt. Bởi vì hắn đang muốn phá lệ phỏng vấn, mà tôi đúng lúc xuất hiện... Chuyện chỉ đơn giản như vậy.
- Cô quả là vận khí tốt…Ba xã trưởng tò mò hỏi:
- Đúng rồi! Nham Hổ là tổng giám đốc của “Nham tổ”, có thể đoán nhà của hắn phòng tuyết trùng trùng, giọt nước không thể chảy qua?
- Đúng vậy! Hắn coi trọng không gian riêng, cho nên trong nhà không có vệ sĩ, toàn bộ là máy tính điều khiển, nếu như không có thẻ thông minh thì không thể vào. Lê Nhi không nghi ngờ, lại nói cho Ba xã trưởng việc này
- Thì ra là như vậy! Nếu Nham Hổ là người như vậy, muốn lấy được sự tín nghiệm của hắn, ở bên cạnh hắn quả là không đơn giản. Vừa nói Ba xã trưởng đột nhiên nói to
- La phu nhân, cô có thể đi ra?
Lê Nhi bị ba xã trưởng nói to sợ hết hồn, không hiểu được hắn rốt cuộc đang nói cái gì.Nhưng mấy phút đồng hồ sau, hắn cử chỉ quái dị có giải đáp...
Cửa phòng họp mở ra 1 người phụ nữ trung niên đi ra. Cô ta đi đến, ngồi ở ghế sa lon hướng Ba xã trưởng gật đầu, nhìn Lê Nhi
Tự dưng xuất hiện 1 nữ nhân, nhìn có chút không được tự nhiên, Lê Nhi nghi ngờ quay đầu nhìn về phía ba xã trưởng, tìm kiếm giải thích.
Vị này là đến từ Singapore La phu nhân. Hắn nói cho Lê Nhi.
Cô ấy là bằng hữu của tôi. Hôm nay có chuyện muốn mời cô hỗ trợ.
- Gì… Tôi? Tôi hỗ trợ được việc gì? Lê Nhi không dám tin hỏi.
Trước mặt là 1 người phụ nữ - La phu nhân vẻ mặt buồn bã thê lương nhưng vẫn toát ra thần sắc cao quý, là người có tiền.1 người phụ nữ tôn quý như vậy sao lại nhờ 1 vị kí giả quèn như mình giúp đỡ! “Mình là người thành sự không có bại sự có thừa” Với người tìm mình giúp đỡ, Lê Nhi tràn ngập tò mò
Đúng vậy! Có 1 việc quan trọng, chỉ có cô mới có thể giúp đỡ cô ấy! Ba xã trưởng đẩy gọng kính viền vàng nói
- Chuyện là như vậy…?
Lịch sự đưa tay lên, La phu nhân cắt đứt lời nói của Ba xã trưởng:
- Để cho tôi tự mình tới nói. Nhìn mặt Lê Nhi chậm rãi nói
- Chồng của tôi họ La, tổ tiên mấy đời đều ở Singapore kinh doanh đá quý. Hắn đối với mặt hàng xa xỉ phẩm này rất ưu thích, mấy năm kinh doanh năng lực đã được khẳng định, cơ ngơi phát triển.
Nửa năm trước, trong1 buối đấu giá có giới thiệu 1 vật phẩm đó là Ngọc lục bảo vô cùng quý hiếm, là 1 cực phẩm. Truyền thuyết kẻ về viên ngọc lục bảo này, từ mấy nghìn năm trước từ Ai Cập, đó là 1 viên đá quý cực phẩm, bảo vật trong các loại bảo vật
- Ai Cập. Nghe như truyện thần thoại…
Lê Nhi hưng phấn không thôi
- Đường tiểu thư, xin cô đừng ngắt lời La phu nhân. Ba xã trưởng có chút không vui chỉ trích cô.
Lê Nhi lúng ta lúng túng lễ phép nói xin lỗi.
- Thật xin lỗi.
- Không sao. La phu nhân thân mật nhìn Lê Nhi, rồi nói tiếp.
- Không nghĩ tới viên ngọc này là mục tiêu của tổ chức tội phạm ham muốn. Đề phòng việc ngoài ý muốn xảy ra, chồng ta đã nhờ 1 người bạn bảo đảm an toàn
- Bằng hữu kia không hổ là cao thủ, vừa nghe nói hắn sẽ đích thân ra mặt, bọn tội phạm đó không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên, viên ngọc đó an toàn. Chuyện tiến hành tới đây hết thảy thuận lợi, không nghĩ tới chồng của ta bởi vì quá cao hứng, bệnh tim phát tác, bất hạnh qua đời...Nói đến đây,La phu nhân rơi nước mắt xuống.
- Xin chị hãy bớt buồn đau. Lê Nhi đồng cảm nói.
Ta còn chưa nói hết. La phu nhân lắc đầu, tiếp tục nói:
Tình huống đã đủ rối loạn, không nghĩ tới sau lại còn có chuyện nghiêm trọng nữa xảy ra. Đang ở tang lễ, ta có 1 cô con gái và Nhạc phi đi theo vị bằng hữu đó , bỏ lại ta 1 mình… La phu nhân nước mắt như mưa rơi xuống, người mẹ bị đả kích lớn, tâm trí mệt mỏi.
Nhìn chị ấy vẻ mặt đau thương Lê Nhi cũng khó chịu theo.
- Chị đừng qúa đau khổ, khóc nhiều không tốt cho sức khỏe. Lê Nhi lấy ra khăn tay đưa cho, an ủi vị La phu nhân này
- Cám ơn em. La phu nhân cảm kích nói cám ơn
- Vị bằng hữu của chồng ta thật là đáng giận, ta phải báo cảnh sát bắt hắn. Lê Nhi rất cáu giận mắng hắn.
Dám dụ dỗ con gái vị thành niên? Lê Nhi không thể tin nổi sao thế giới vẫn tồn tại loại người này.
Nghe được lời nói của Lê nhi, La phu nhân không nói, nhưng lại ngưng khóc
Cho nên Ba xã trưởng mở miệng thay vị phu nhân kia:
- Báo cảnh sát vô dụng, cảnh sát không dám động đến hắn. Hắn rất có bản lãnh, đem Nhạc nhi giấu vô cùng kín đáo
- Không thể nào? Chẳng lẽ cứ mặc cho hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Chúng ta tuyệt không thể bỏ qua cho hắn! Công lý chính nghĩa làm cho Lê Nhi rất tức giận
- Dĩ nhiên không thể bỏ qua cho hắn, đồng thời cũng phải đem Nhạc nhi an toàn về. Ba xã trưởng nhìn Lê Nhi.
- Cho nên chúng ta cần cô cứu giúp.
- Tôi? Tôi có thể không...? Cô kinh ngạc há miệng to.
- Dĩ nhiên có thể. Cũng chỉ có em mới giúp được việc này. La phu nhân đột nhiên cầm Lê Nhi tay, cầu xin cô.
- Bởi vì em cũng biết người kia.
Không thể nào? Lê Nhi rất khó tin bên cạnh mình lại có bạn nào hèn hạ như vậy ( ta ngi kẻ hèn hạ đó ko ai khác là nam nhân của chị đó)
- Người kia.. Là ai? Nàng chần chừ hỏi.
Hít sâu một cái, La phu nhân từng câu chữ từ trong miệng phun ra.
- Kẻ không lương tâm kia, chính là người em đang phỏng vấn – Nham Hổ ( ôi zời…tự đập vào chân mình rồi chị)
Nghe được La phu nhân lên án, Lê Nhi ngơ ngác, cứng đờ, không biết phải bao lâu sau mới lấy lại tinh thần
- Không thể nào! Các ngươi nhất định lầm người, Nham Hổ tuyệt đối không thể biết làm ra cái loại chuyện này! Hất tay La phu nhân ra, Lê Nhi kích động đứng lên.
Lúc này, bên trong phòng tựa hồ như nhiệt độ bị hạ xuống rất nhiều, rất nhiều, làm cho nàng thấy run lên.
Ta biết rất khó tin, dù sao hắn đối với cô thái độ không tệ. Ba xã trưởng cố gắng thuyết phục cô.
Nhưng La phu nhân nói tất cả đều là sự thật."
- Ban đầu La tiên sinh là bởi vì tín nhiệm Nham Hổ chuyên nghiệp, mới nhờ cậy hắn đến Singapore đi hỗ trợ. Không nghĩ tới, hắn đối với xinh đẹp Nhạc nhi nổi lên, lợi dụng mình bề ngoài tuấn tú, mồn mép đem trẻ Nhạc nhi trẻ người non dạ mang đi…
- Không đúng…không…Lê Nhi nói không ra tiếng. Bất luận như thế nào, cô cũng sẽ không tin lời của bọn họ!
Tuy bề ngoài hơi thô lỗ, nhưng Nham Hổ lại cực kì ôn nhu, không phải loại người lừa gạt thiếu nữ
Hắn từng chính miệng nhận lời vì cô bảo vệ bờ biển tràn đầy sao ban đêm, hôn nàng…Cô can tâm tình nguyện yêu hắn, trao cho hắn linh hồn và thể xác
- Nham Hổ chẳng những khôn khéo, luôn giả bộ tốt. Nếu như không phải là con tôi có chuyện tôi cũng không nghĩ hắn là người như vậy. La phu nhân kích động siết chặc khăn tay
- Hơn nữa ở Singapor hắn cũng là nhân vật có máu mặt, ta không thể tố cáo hắn. Như vậy sẽ làm tổn hại đến sự trong sạch của con tôi. Chồng tôi sẽ không tha thứ cho tôi
Ba xã trưởng ngay sau đó nói
- Đúng vậy, Đường tiểu thư. Tôi là người đi trước, cô còn trẻ, chưa thể thấy hết những mặt trái của xã hội, chưa thể phân biệt được phải trái
Hai người bọn họ 1 người hát 1 người phụ họa nói dõng dạc, đạo lý rõ ràng. Lê Nhi nghe tâm thần phiến loạn, tiếp tục suy tư.
- Các người đừng nói nữa! Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, không muốn nghe bọn họ lên án Nham Hổ.
- Tôi không dối gạt cô, thật ra thì chúng tôi sớm biết, Nham Hổ đem Nhạc nhi giấu ở đâu. Chỉ là chỗ đó cạm bẫy dày đặc, chúng ta không cách nào cứu Nhạc nhi. Ba xã trưởng đột nhiên nói.
Mặc dù không muốn mở miệng, nhưng Lê Nhi vẫn hỏi.
- Ở nơi nào?
- Chúng ta phải mất không ít tiền mới mua được thông tin từ người dọn phòng. Căn cứ vào những gì người đó nói thì Nham Hổ đem Nhạc nhi ở góc phòng nhỏ sau phòng mình. Hắn vừa nói vừa quan sát những biến hóa trên mặt Lê Nhi. Quả nhiên, Lê Nhi nghĩ ra sắc mặt lập tức trắng bệch.
Phía tây hành lang của ra vào, có phòng nhỏ ta có vị bằng hữu ở đó, thân thể nàng không tốt, không muốn ngoại nhân quấy rầy...Cô nhớ tới lời nói Nham Hổ khi ngày đầu tiên mình tới ở…với lời nói của họ thấy trùng khớp. Chẳng lẽ người bạn mà anh ta nói là Nhạc nhi, Lê Nhi run rẩy, khó thở muốn lập tức xỉu quá.
- Cô cũng biết, Nham Hổ trong nhà được bảo vệ cực kì nghiêm mật, nêu không có thẻ sẽ không thẻ vào được.Một khi dánh rắn động cỏ thì ta sợ Nhạc nhi gặp nguy. Ba xã trưởng trầm trọc băn khoăn
Lê Nhi mờ mịt gật đầu – chuyện biệt thẻ chuyện, Nham Hổ cũng đã nói.
- Cho nên ta hy vọng em có thể giúp chúng ta! Nhờ cậy vào em, Đường tiểu thư! La phu nhân khẩn cầu nói.
- Ta làm sao có thể hỗ trợ các người?
Ba xã trưởng từ trong túi áo, lấy ra một hộp nhựa. Mở ra cái hộp, bên trong kín có 1 vật gì đó màu xanh.
Đây là đất sét đặc chế, nếu có thể dùng nó trong vòng 3 giây nó sẽ in được các kí hiệu mật mã của thẻ. Hắn cặn kẽ giải thích
Cô yên tâm, đất sét này sẽ không dính các vật khác. Lấy thẻ đó ra Nham Hổ sẽ không thể phát hiện
Muốn ta lừa gạt Nham Hổ lấy thẻ ra vào đó? Lê Nhi ôm đầu
Chúng ta không ép em, hãy cầm hộp này, 1 ngày nào đó em tin chuyện chúng ta nói là sự thực, đến lúc đó hãy giúp chúng ta La phu nhân thành khẩn nói
- Tại sao lại muốn ta làm công việc này? Ta đâu có thể nắm chắc đến gần Nham Hổ? Lê Nhi muốn biết đây có phải là 1 mưu mô được sắp xếp từ trước. Cô không phải 1 kí giả tiềm năng, bị họ chọn phải, là 1 con cờ?
Ba xã trưởng nhanh chóng phủ nhận
- Dĩ nhiên không phải là phỏng vấn Ngũ Nhân Bang là tuần san dự định có trước. Chúng ta trước đó cũng không có bất kỳ kế hoạch, khi cô phỏng vấn Nham Hổ được, chúng ta: mới nghĩ có thể 1 mũi tên trúng 2 đích
Trong lòng giao chiến hồi, qua mấy phút đồng hồ, Lê Nhi mới run rẩy nhận chiếc hộp trong tay La phu nhân. Nàng không hiểu, vì sao cái hộp giống như hộp đựng danh thiếp nhưng làm cho cô cảm thấy rất lạnh…...
Chẳng còn nhớ mình làm cách nào về được nhà Nham Hổ. Khi tỉnh táo mới thấy mình đang đứng ở phòng khách.Ma hộp nhựa đó đang nằm trong túi của cô, 1 nhiệm vụ.Lê Nhi tay sờ dây chuyền trước ngực, cười lạnh hoài nghi Nham Hổ.
Không! Cô phải hỏi Nham Hổ
- Nham Hổ, Nham Hổ... Lê Nhi mở miệng la lên tên Nham Hổ. Không trả lời, cô trống rỗng, căng thẳng. Đi lên càu thang lê từng bước mệt mỏi, run rấy đẩy cửa phòng Nham Hổ.Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng giống như bản thân hắn. Đúng thế Nham Hổ là người ngay thẳng, ôn nhu như vậy, co tin Nham Hổ không hải là ngụy quân tử.Hoài nghi sự xuất hiện của La phu nhân có điểm trùng hợp. Nghĩ tới đây, cô an tâm mỉm cười, đi tới phía trước cửa sổ đẩy ra, làm không khí mới mẻ tinh lọc nội tâm cô. Nhưng khi vừa mở đến cửa sổ, nụ cười thoáng chốc đông lại trên mặt!Cửa số này nhìn ra 1 căn phòn nhỏ xinh đẹp, trước phòng rực rỡ hoa lá.Nham Hổ đang đứng trong vườn hoa, mỉm cười chơi đùa với người trong bụi hoa. Vài giây sau, một cô bé tuổi xấp xỉ Hỉ nhi, từ trong bụi hoa đột nhiên chui ra, hơn nữa làm nũng nhào trong ngực Nham Hổ!
Nham Hổ chẳng những không có đẩy ra, ngược lại sủng nịch vuốt tóc cô bé xinh đẹ, ôm lấy. Tận mắt nhìn thấy, bao ảo tưởng tan biến. Mắt lờ đờ, không nhìn rõ thế giới này….Lê Nhi sụp, quỳ rạp
“La Nhạc” nhi tái mặt nói ra cái tên này
Không nghi ngờ chút nào, kia người trẻ tuổi kia chính là La Nhạc Nhi! Thì ra là La phu nhân cùng Ba xã trưởng, lên án là thật...
Cẩn thận thử nghĩ xem, Nham Hổ là "Nham tổ" tổng giám đốc, bằng uy danh của hắn, tuyệt đối đủ để đe doạ kẻ có ý đồ xấu. Mà La tiên sinh tự nhiên tìm tới hắn, chịu trách nhiệm ngọc lục bảo an toàn. Cũng chính là như vậy, Nham Hổ mới có cơ hội gặp gỡ La Nhạc Nhi, lợi dụng tình cảm thiếu nữ lời gạt qua đây? Vì vậy hắn giấu, không cho ai tới gần?
Lê Nhi nước mắt rào rào rơi xuống, cô cắn môi dưới không cho phép mình khóc ra thành tiếng,đây là cô tận mắt nhìn thấy, không cách nào cãi lại, không thể lừa mình.Nham Hổ quả là hèn hạ…. Nói chung mình mới là kẻ ngu xuẩn nhất
Bởi vì thật lòng yêu cái ôn nhu vô cùng, hứa hẹn vì cô bảo vệ bờ biển,mình lại đem sự tinh khiết của mình dâng cho hắn...Nghĩ tới mình thuận lợi phòng vấn được hắn, thì ra là 1trò chơi.Châm chọc buối sáng mình còn hạnh phúc, giờ là địa ngục, ngực đau nhói