Chương 3: Trường phong [3]

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Duy Tang chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ. Nàng lảo đảo đứng lên rót cho mình chén trà nguội, một hơi liền uống hết. Môi đã khô nứt, trên người lẫn trên mặt đều nóng hổi như lửa đốt.


Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng sờ vào cổ mình, vết thương do nhát kiếm kia đã kết vảy, mấy vết thương trên tay phải cũng ngừng chảy máu, chỉ là chưa băng bó nên sưng tấy lên, đoán chừng là muốn đóng mủ. Nàng phỏng đoán canh giờ, ước chừng đã là buổi trưa, một ngày một đêm này chưa được ăn, nàng lại không cảm thấy đói, chỉ là sợ lát nữa lại không có sức lực.


Đang suy nghĩ, cửa bị đẩy ra, hai thị nữ hì hục xách một thùng nước lớn đi vào, thị nữ đi đầu cầm một bộ quần áo để lên bàn, thi lễ xong rồi nói: “Cô nương, tắm rửa xong, mời đi gặp tướng quân.”
Hiện giờ khí trời đang vào mùa xuân, mặc dù không quá lạnh nhưng cũng chẳng hề ấm áp.


Duy Tang đi đến bên cạnh chiếc thùng, lấy tay sờ sờ, lại thấy nước lạnh thấu xương. Nàng không sợ hãi cũng không kinh ngạc, đáp lễ nói: “Ta biết rồi.”
Hai thị nữ kia nhìn nhau, chậm rãi lui ra ngoài.
Duy Tang cởi quần áo, đứng bên cạnh thùng gỗ một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm bước vào trong thùng gỗ.


Ngón chân vừa mới chạm vào nước lạnh, cả người lập tức nổi da gà, mỗi một sợi thần kinh đều như là bị lưỡi dao cắt qua, lạnh run lên. Nàng giẫm thật mạnh đi vào, lấy miếng vải thô thấm ướt hung hăng cọ xát thân thể, cho đến khi da thịt đỏ bừng mới bước ra ngoài thùng, cố nén run rẩy mà mặc quần áo vào.


Rõ ràng là một bộ y phục tơ lụa mềm mại, lại như là vải bố thô cứng, cọ vào mỗi tấc da thịt phát đau. Ngón tay sưng đỏ cầm lấy cây lược, sửa sang lại tóc một chút, cuối cùng nỗ lực kết một cái búi tóc. Duy Tang nhìn chính mình trong gương, màu da lấm bụi, chỉ có hai gò má ửng đỏ không bình thường, vết thương trên cổ đỏ tía nổi bật. Nàng đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà đổ nước lạnh xuống dưới rồi mới chậm rãi cất bước. Đi tới cửa, nàng nói với thị nữ: “Xin tỷ tỷ dẫn đường.”


available on google playdownload on app store


Tây Uyển ở phủ Thượng tướng quân.
Bạc Cơ ngồi trước gương đồng, chậm rãi tô mi, nhẹ giọng hỏi thị nữ: “Thế nào?”
“Nô tì thấy nàng ta tắm nước lạnh, hiện giờ đã đi đến thư phòng của tướng quân.”


Đôi mắt Bạc Cơ khẽ nhếch, nhìn về buồng ở phía sau, ngón tay trắng trẻo đẹp đẽ đặt trên môi thị nữ. Nàng cười nói, “Sụyt, tướng quân còn đang nghỉ trưa mà.”
Đang nói, một giọng nam lười biếng ở sau buồng vang lên, thoáng mang theo chút buồn ngủ: “Giờ nào rồi?”


“Giờ ngọ ba khắc.” (1) Bạc Cơ vội vàng đứng dậy, thổi chèn trà nóng đưa đến trước mặt tướng quân, dịu dàng nói, “Tướng quân, ngủ thêm một lát đi. Tối hôm qua chàng cả đêm chưa nghỉ.”
(1) giờ ngọ ba khắc: khoảng 11h45’ – gần 12h trưa


Giang Tái Sơ nhận lấy chén trà trên tay nàng, uống một ngụm, trong mũi ngửi thấy mùi hương nhẹ, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Nàng lại làm chuyện tinh quái gì nữa hả?”


Bạc Cơ mím môi, dung nhan diễm lệ tựa như đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, lại mơ hồ mang theo chút không vui, hờn dỗi: “Tối hôm qua chàng dẫn một cô gái xa lạ về, chàng cho là ta không biết sao?”


Giang Tái Sơ mỉm cười, cúi người tới gần, không cần biết nàng giãy dụa, hôn lên đôi môi anh đào thật sâu. Thật lâu sau, mãi cho đến khi mỹ nhân trong lòng không hít thở được mới buông nàng ra, hắn khẽ thì thầm: “Bây giờ nàng còn ở đây.”


Con ngươi Bạc Cơ ngân ngấn nước mắt. Nàng nằm trong lòng hắn, nói lắp bắp: “Ta… vẫn chưa làm cái gì.”
Hắn không nói gì, chỉ buông lỏng nàng ra đi sang một bên, người hầu bước nhanh về phía trước, giúp hắn mặc y quan.


“Chẳng qua là ta giận trong lòng, để cho người ta mang nước lạnh cho nàng tắm thôi…” Bạc Cơ nhận lấy ngọc quan trong tay người hầu đeo cho hắn, dịu dàng cẩn thận giúp hắn sửa sang lại mái tóc dài, cười khanh khách nói, “Tướng quân mang ngọc quan này, thật là đẹp mắt.”


Giang Tái Sơ rũ mắt, thấy nàng cố ý nói lảng sang chuyện khác nên cười một tiếng, đứng dậy, thản nhiên nói: “A Man, xem ra ta đã quá nuông chiều nàng rồi.”


Bạc Cơ dẩu môi, lui ra một bên không nói, nhưng ánh mắt như là tiểu nhi nữ vậy, trong veo không biết sợ, ước chừng là biết hắn tuyệt đối sẽ không thật sự tức giận.
Giang Tái Sơ nhìn nàng không có vẻ sợ hãi, trong chốc lát thoáng giật mình. Sau đó, hắn dặn nàng: “Buổi tối không cần chờ ta.”


Cửa phủ vừa đẩy ra, Giang Tái Sơ đã thấy thiếu nữ nửa dựa vào ghế, chỉ mặc một bộ áo váy tơ lụa màu xanh nhạt bình thường, tóc dài búi lại đơn giản. Nàng nhắm mắt lại, tựa hồ như ngủ say. Hắn cũng không đánh thức nàng, chỉ là tựa vào cạnh cửa, thản nhiên nhìn, từ đôi môi khô nứt của nàng đến vết thương trên cổ, cho đến tận ngón tay sưng đỏ.


Duy Tang mơ hồ cảm thấy có một trận gió lạnh ùa vào, nàng vốn là ngủ không ngon, lập tức tỉnh dậy. Thấy vị tướng quân y phục đen mang ngọc quan, nàng lập tức vùng dậy quỳ xuống, khàn giọng: “Tướng quân.”


Giang Tái Sơ cũng không để cho nàng đứng lên, chỉ nói: “Nói đi, đánh thành Trường Phong như thế nào.”
Duy Tang quỳ dưới đất, nhưng lại bướng bỉnh ngẩng đầu lên, “Tướng quân đã đáp ứng chuyện kia đâu?”


Đầu ngón tay Giang Tái Sơ kẹp một phong thư đã viết xong, “Tính mạng của Thục Hầu nằm trong tờ giấy này. Ta lập tức sai người cấp báo ngàn dặm đưa đến đất Thục. Sau khi Dương Lâm nhận được, tự nhiên sẽ biết sau lưng Thục Hầu còn có một Giang Tái Sơ. Dù cho hắn muốn tự lập Hầu, cũng phải cân nhắc trọng lượng của ta.”


Duy Tang dập đầu lạy ba cái, thấp giọng nói: “Tạ tướng quân.”
Giang Tái Sơ chỉ nhìn địa đồ kia, mím môi không nói.


Hàn Duy Tang chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh địa đồ, nói khẽ: “Thành Trường Phong ba mặt núi vây, như một lạch trời (2). Từ xưa đến nay, theo như truyền thống nhà binh, nếu muốn chiếm thành này, tất nhiên là tiến công mạnh vào cửa nam. Thiên Bảo Hoàng đế của tiền triều vì muốn đoạt thành mà bắt đại quân sáu mươi vạn người ngày đêm không nghỉ, công thành suốt ba tháng mới phá được. Ta nghĩ, bây giờ tướng quân nhất định là không muốn dùng cách này.”


(2) lạch trời: ý nói rất hiểm yếu
Giang Tái Sơ nhìn gò má của nàng, thấy lông mi dài khẽ run, giọng nói cũng điềm đạm lạnh nhạt, giống nhau đã tính trước kỹ càng. Hắn nói: “Ngươi tiếp tục nói.”


“Tướng quân có nghĩ đến chuyện công tiến thành Trường Phong từ nơi này không?” Duy Tang bỗng nhiên chỉ ngón tay vào một bên thành Trường Phong.


“Thành Trường Phong ba mặt núi vây, ngươi chỉ phía đông, theo như lời ngươi nói, cũng là khe núi mọc san sát như rừng. Trong đại quân, kỵ binh không thể đi lên, bộ binh cũng không thể leo lên, ngươi nói tiến công như thế nào?” Giang Tái Sơ lạnh lùng cười, “Ngươi nói bên này sao?”


Duy Tang chỉ nói một câu: “Tướng quân, nếu như san bằng núi này?”
Giang Tái Sơ hơi nhắm mắt lại, trước mắt dường như hiện lên dãy núi bên ngoài thành Trường Phong, tiếng thông reo từng trận. Mà thiên lực này, chỉ bằng nhân lực, làm sao mà san bằng?


Duy Tang tiến từng bước về phía hắn, đang muốn giải thích cặn kẽ, bỗng nhiên hoa mắt một trận, không tự chủ được, thân hình ngã nhào xuống. Trong lúc nàng hoảng loạn, tay nàng bắt được ống tay áo người bên cạnh.


Giang Tái Sơ nghiêng người sang một bên, trong mắt xẹt qua chút lạnh lẽo, rút tay lại, nhìn nàng ngã xuống thật mạnh.


Trong phòng bỗng nhiên trở nên im lặng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của nàng, cười khúc khích như tiếng quạt gió nho nhỏ. Giang Tái Sơ cúi người xuống, nhìn gương mặt đỏ của nàng, lông mi dài hạ xuống như rơi vào bóng đêm dày đặc.
Hay là hắn lại nhớ đến Hàn Duy Tang trước kia sao?


Hình như cũng không phải.
Hắn thản nhiên phất tay áo đứng dậy, gọi người hầu: “Đưa nàng ta ra ngoài, mời đại phu đến xem.”
Lúc người hầu nâng nàng lên, mới thấy nàng ngọ nguậy một cái, phát âm không rõ: “A Trang, chớ sợ…”


“Đợi một chút.” Giang Tái Sơ bỗng nhiên gọi người hầu lại, đi tới bên cạnh nàng, thấy nàng trở mình không yên, lại thì thào nói, “A Trang… Con chờ một chút…”


Ánh nắng ngày xuân lọt vào, hắn thấy trên trán nàng đầy mồ hôi lạnh, vải nhung dán vào tóc mai, bộ dáng giãy dụa mà chờ mong kia đang gần ngay trước mắt. Hắn vươn tay ra, đón lấy thân thể của Duy Tang, sải bước đi ra buồng sưởi sau vườn.


Sự ôm ấp này thật quen thuộc, nàng vốn nhớ thương những người đó, những chuyện đó, cứ như vậy như lúc ban đầu tuyết tan. Chỉ cần ở trong vòng ôm này, người này vẫn còn ở đây… Mà cơn ác mộng kia, thật sự chính là ác mộng.


Duy Tang chỉ cảm thấy đầu lưỡi mát lạnh mà đắng chát, từ từ tỉnh lại từ trong nóng rang, bất ổn.


Lúc này mới phát hiện mình đang ngủ bên trong cẩm tháp, thị nữ đang cho mình uống thuốc, tứ chi mềm nhũn, một chút khí lực đều không có, ngay cả cử động ở ngón tay cũng cảm thấy khó khăn. Khổ sở nuốt một ngụm thuốc xuống, đôi mắt dần trở nên trấn tĩnh lại.


“Tỉnh rồi sao?” Trong phòng, nam nhân ngồi ngay ngắn lạnh lùng mở miệng, đưa tay kêu thị nữ lui ra, cười châm biếm, “Bệnh này tới thật đúng lúc.”
Duy Tang nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Cảnh Vân, cố gắng ngồi dậy, “Tướng quân.”


“Ba quân từ trên xuống dưới lại có thể chờ Gia Hủy quận chúa nghĩ kế, làm sao mà chiếm được thành Trường Phong.” Cảnh Vân vắt ngang kiếm ở đầu gối, lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, ta phải đi gặp Thượng tướng quân ngay.” Duy Tang xốc áo ngủ bằng gấm lên, lấy lại bình tĩnh mà đứng dậy.


Tay Cảnh Vân đặt giữa trường kiếm, ngón cái giữ ở vỏ kiếm, gằn từng chữ: “Quận chúa, lúc này đây ngươi tốt nhất là tuân theo quy củ. Nếu có hành động gì khác thường, mặc kệ Thượng tướng quân như thế nào, ta nhất định sẽ một kiếm giết ch.ết ngươi.”


“Là Thượng tướng quân để cho Cảnh tướng quân đến nhắc nhở ta sao?” Động tác của Duy Tang dừng một chút, mặt không chút thay đổi.
Cảnh Vân lạnh lùng hừ một tiếng.


“Mặc kệ tướng quân tin hay không, Hàn Duy Tang nay đã không còn là Gia Hủy quận chúa năm đó. Hàn Duy Tang bây giờ thật sự hy vọng Thượng tướng quân sẽ bình định được thiên hạ hơn bất kỳ ai.” Duy Tang chậm rãi nâng mắt, con ngươi mênh mông như sương mù, khiến cho người khác nhìn không ra hư thật, “Điểm này, Cảnh tướng quân có thể hoài nghi, nhưng mà Thượng tướng quân đều rõ ràng hơn ai hết.”


Cảnh Vân im lặng một lúc lâu, đứng dậy rời đi, nhưng mà góc áo vừa biến mất ở cửa, hắn bỗng nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại: “Năm đó một kiếm hạ xuống, vương triều sụp đổ. Hàn Duy Tang, ngươi bây giờ thấy hài lòng rồi chứ?”
Hàn Duy Tang cúi đầu ho khan không ngừng, nhưng không trả lời.


Cảnh Vân cũng không đợi nữa, đẩy cửa ra đi thẳng.
“Chờ một chút…” Duy Tang bỗng nhiên gọi hắn lại, “Dẫn ta đi gặp tướng quân.”
Cảnh Vân xoay người lại, ý cười trên mặt có chút quỷ dị, giọng nói hơi kéo dài: “Giờ phút này ngươi còn muốn gặp ngài ấy?”


“Kỳ hạn ba tháng, ta không có lầm.”
“Đi theo ta.”
Cảnh Vân đi rất nhanh, sau khi bệnh nặng, Duy Tang hơi có chút mệt mỏi nên theo không kịp.


Ước chừng sau một nén nhang, hai người đã đến Tây Uyển ở vương phủ. Cảnh Vân cũng không nhìn thiếu nữ bên cạnh, chỉ đơn giản nói: “Nay Thượng tướng quân sủng ái Bạc Cơ, sinh hoạt hàng ngày đều ở Tây Uyển.”


Duy Tang “Ừ” một tiếng, nhíu mày, chỉ mong đi thật sâu vào đình viện phía trước, rường cột chạm trổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thị nữ thông báo vội vàng chạy tới, “Thượng tướng quân mời hai vị đi vào.”


Hai người đi tới cửa thì nghe được trong phòng có giọng nói của một cô gái nhu mì hỏi: “Tướng quân, dùng bạch chỉ hay là cam tùng?”
Lại nghe giọng nam thâm trầm cười nói: “Để cho các nàng chuẩn bị đi, nàng thích là được rồi…”


Bạch chỉ và cam tùng là hương liệu dùng cho tắm rửa, nói vậy bên trong đúng là một khung cảnh tình tứ kiều diễm, Duy Tang không khỏi có chút do dự, không biết là có nên đi vào hay không, lại nghe Giang Tái Sơ cách cửa, nói nhạt: “Nếu đã đến đây, sao không đi vào?”


Hai người đẩy cửa đi vào trong, lại nghe thấy “Ai ui” Một tiếng, một cô gái trẻ tuổi mặc váy vàng nhạt, chải tóc mây, đứng lên hờn dỗi: “Tướng quân, sao chàng lại để cho người ta tùy tiện ra hậu viện?”


“A Man, không được vô lễ.” Giang Tái Sơ buông quyển sách trong tay xuống, để ý sửa lại nếp nhăn trên trường bào, khóe môi lộ ra ý cười cưng chiều, “Cảnh Vân thì nàng biết rồi. Vị này là Hàn cô nương, là mưu sĩ dưới trướng của ta.”


Duy Tang ngước mắt nhìn cô nương trẻ tuổi này, nàng từ nhỏ quen nhìn mỹ nhân, nhưng cũng chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này mới đúng là tuyệt sắc. Tống Ngọc từng nói về mỹ nhân chân chính như vầy: “Tăng chi nhất phân tắc trường, giảm chi nhất phân tắc đoản” (3), nữ tử như vậy mới là mỹ nhân thật sự, cũng khó trách hắn sủng ái như vậy.


(3) “Tăng chi nhất phân tắc trường, giảm chi nhất phân tắc đoản”: Thêm một phân thì quá dài, giảm một phân thì lại ngắn
“Phu nhân.” Nàng nhẹ nhàng hành lễ.


Bạc Cơ cười cười: “Đứng lên đi.” Thiếu nữ trước mặt gầy yếu như vậy, gần như tiều tụy, trên người trên tay đều có vết thương, khiến nàng cảm thấy mấy ngày trước còn đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ, quả nhiên là lo lắng chuyện không đâu.


“Tướng quân, ta về trước.” Bạc Cơ thấy sắc mặt Thượng tướng quân nhợt nhạt, xoay người rời đi.






Truyện liên quan