Chương 10-2

Edit: Thanh Hưng
Chuyện Lục Thập Tam rời nhà ra đi tuyên cáo buông màn kết thúc, gánh nặng trong lòng nàng rốt cuộc cũng buông xuống, không vướng bận gì, rất khoái hoạt!


Nhưng đáng tiếc nhất chính là, nàng bỏ lỡ cơ hội tạm biệt Long Dạ Thiên cùng với Long Thanh Thanh, hai người bọn họ đã lại bước lên con đường của mình rồi.
Vì vậy, Lục Thập Tam hết sức mong đợi ngày đó sẽ tới.


Hiện nay, còn có một chuyện vô cùng quan trọng chờ nàng làm, đó chính là lời nói của Lô Tư Đình lúc nàng rời đi, làm nàng hết sức lo lắng.
Cho nên sớm tinh mơ hôm sau nàng đã thức dậy, lại không ngờ rằng mới bước ra cửa phòng, Đường Pháp Quân đã giương hai hàm răng trắng chờ ở cửa.


"Chào buổi sáng nhé! Thiếu Bảo Chủ phu nhân!"
Lục Thập Tam ngượng ngùng liếc hắn ta một cái, một phần là bởi vì tối ngày hôm qua bọn họ lại có thể nghe lén nàng và Mục Chấn Hạo nói chuyện, mặt khác, là nàng vẫn có chút kiêng kị với chuyện siêu năng lực.


Chỉ là chứng kiến bộ dáng thản nhiên của Đường Pháp Quân, Lục Thập Tam thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng chào buổi sáng ngươi nhé! Đường Pháp Quân!" Nàng thản nhiên cười với hắn ta: "Chấn Hạo đâu? Chàng ấy đang trong phòng sao?"


Bởi vì vết thương ở chân Lục Thập Tam chưa lành, nên nàng được Đường Pháp Quân đỡ từ từ đi về phía trước.
"Thiếu Bảo Chủ trong thư phòng, nhưng Thiếu Bảo Chủ muốn thuộc hạ dẫn Thiếu Bảo Chủ phu nhân tới đình nghỉ mát trong hậu viện dùng bữa sáng trước."


available on google playdownload on app store


"Thật sao?" Lục Thập Tam đi ở trong hành lang uốn khúc, phát hiện gần như mỗi một người làm gặp được trên đường, cho dù là nam nhân, hay là nữ nhân đều mỉm cười với nàng.
Đây là chuyện gì xảy ra thế? Nàng không hiểu ra sao.


Mới định quay đầu hỏi Đường Pháp Quân nguyên nhân thì tay nhỏ bé của nàng lập tức bị hai bàn tay khác kéo tới, mà trong lúc không kịp phản ứng đôi môi cũng bị trộm đi một nụ hôn.


Đợi nàng hồi hồn thấy rõ gương mặt anh tuấn của Mục Chấn Hạo thì đôi bàn tay trắng như phấn lập tức rơi vào trên lồng ngực Mục Chấn Hạo, sẵng giọng: "Chấn Hạo! Nơi này nhiều người như vậy, chàng hoàn...... A! Chàng...... Chàng làm cái gì á!"


Thế mà trên bờ môi hắn lại mang theo nụ cười, cũng không có chút ý tứ hối cải nào, tay dài nhanh chóng vươn ra, thân thể Lục Thập Tam lập tức lọt vào trong ngực của hắn, khiến Lục Thập Tam vừa giận vừa yêu, rồi lại không biết nên bắt hắn như thế nào?


"Đi thôi! Tiểu hẹp hòi! Chúng ta đi ăn điểm tâm, buổi chiều chúng ta còn phải lên đường trở về Mục gia bảo, một lát nữa các ngươi chuẩn bị một chút đi."
Mục Chấn Hạo thấy Lục Thập Tam đỏ mặt đến không dám ngẩng lên, sau khi cười to lên vài tiếng, dứt khoát ôm nàng đi.


Cho nên, lời của hắn là từ trong lồng ngực rắn chắc truyền tới, làm Lục Thập Tam ấm đến tận trong tâm khảm rồi.
"Chấn Hạo, chúng ta phải trở về nhanh như vậy, nếu như...... Ta là nói ngộ nhỡ ở trên đường bị người ta tập kích thì làm thế nào?" Lục Thập Tam lo lắng hỏi.


Bởi vì nàng nhớ lời của Lô Tư Đình, nàng ấy nói, ba ngày sau Mục Chấn Hạo sẽ gặp nguy hiểm, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi! Hơn nữa bọn họ lại lên đường trở về Mục gia bảo, nàng cảm thấy không ổn.


Mục Chấn Hạo nghe vậy, trước tiên là dùng ánh mắt lành lạnh liếc nàng một cái, sau đó mới tỉ mỉ dịu dàng an trí nàng lên trên ghế đá trong đình nghỉ mát.
"Nàng nghe được tin tức gì sao?" Trong giọng nói của hắn nhiều thêm một phần nghiêm túc.


Dĩ nhiên Lục Thập Tam cảm thấy có chút gì không đúng.
Nàng liếc qua liếc lại ở trên mặt Mục Chấn Hạo, Bạch Ngọc Tu cùng với Đường Pháp Quân tìm kiếm dấu vết, nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
"Chấn Hạo, sẽ không phải là các người đang gạt ta chuyện gì quan trọng chứ?" Lục Thập Tam căm giận nói.


Chuyện của nàng cũng đã bị Long Thanh Thanh không có đạo nghĩa nói hết sạch rồi, hiện tại ngược lại là bọn họ tỏ vẻ thần thần bí bí, làm nàng khó chịu.
Mục Chấn Hạo nói: "Tiểu hẹp hòi! Ăn ít thứ trước đi!"
Cố gắng dời đi lực chú ý của nàng, chỉ là giống như chưa thành công.


Bởi vì nguyệt mi của nàng nhíu lại, không chịu mở miệng ăn món ăn hắn gắp.
"Chỉ cần chàng chịu nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra, ta lập tức mở miệng ăn cơm." Lục Thập Tam chu cái miệng nhỏ nhắn, lại nói điều kiện với hắn.


Vậy mà, Mục Chấn Hạo từ trước đến giờ không chịu thỏa hiệp, lại thoáng trầm xuống con ngươi, bỗng dưng mở miệng nói: "Vậy thì tốt, chỉ cần nàng chịu nói cho ta biết, rốt cuộc nàng nghe được cái tin tức gì, ta lập tức nói cho nàng biết chuyện gì xảy ra."


"Có thật không?" Nhìn gương mặt Mục Chấn Hạo nói xong nghiêm chỉnh, nhưng hắn lại giống như con hồ ly thiết kế nàng, vì vậy không khỏi mở miệng hỏi, làm Mục Chấn Hạo có chút tức giận.


"Tiểu hẹp hòi, chẳng lẽ ta đây không đủ để cho nàng tin tưởng sao?" Hắn ghé sát mặt lại gần hỏi, làm thân thể Lục Thập Tam rúc về phía sau không ít, càng khẩn trương đỏ bừng mặt nở nụ cười.


"Người nào...... Ai dạy chàng tối ngày hôm qua cố ý thiết kế người ta." Lục Thập Tam tức không nhịn nổi, chỉ đành phải nhỏ giọng lầu bầu, nhưng Mục Chấn Hạo thính tai nên vẫn có thể nghe được.


"Cái gì?" Mục Chấn Hạo hiểu nàng chỉ là càu nhàu, vì thế càng cố ý dựa vào càng gần một chút để dọa nàng.
Lục Thập Tam cả kinh giật mình, lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.
"Tốt lắm! Ta nói, ta nói, chỉ là chàng phải tuân thủ lời hứa đấy!"


Khi nàng liếc thấy nụ cười tà khí của Mục Chấn Hạo, nhịp tim giống như đang chạy trăm mét, vì vậy tay của nàng đặt lên lồng ngực, đem chuyện sau khi nàng bị trọng thương rời khỏi Mục gia trang lại được Liễu Vô Sanh cứu giúp, cộng thêm chuyện ngày đó rời đi nơi đó, tại cửa nhà gỗ gặp được bạn gái Lô Tư Đình của Liễu Vô Sanh, cùng với những lời nàng ấy đã nói, thuật lại toàn bộ tình hình thực tế cho Mục Chấn Hạo nghe.


Sau khi dứt lời, Mục Chấn Hạo trầm ngâm một lát, ánh mắt khẽ nâng cùng với Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu giao nhau, tâm lý của bọn hắn đều có chuẩn bị.
Liễu Vô Sanh cùng với Lô Tư Đình trong lời nói của Lục Thập Tam, đều là người trong tổ chức sát thủ áo đen.


Chỉ là bọn hắn không hiểu, vì sao tên sát thủ gọi là Liễu Vô Sanh kia không những không lấy đi tính mạng của Lục Thập Tam, mà ngược lại lại còn cứu nàng? Bọn họ thật sự không hiểu.


Lục Thập Tam trực giác được không khí rất không thích hợp, nhưng chỉ cần mở miệng hỏi, Mục Chấn Hạo lập tức bảo nàng dùng bữa, ăn cơm, kết quả làm hại nàng quên chuyện điều kiện trao đổi kia, ngơ ngác ăn không ít đồ.


Sau giữa trưa, Mục Chấn Hạo không để ý Lục Thập Tam thao thao bất tuyệt, lo lắng an nguy của hắn, chỉ dẫn theo Bạch Ngọc Tu cùng với Đường Pháp Quân đã khăng khăng rời đi, lên đường trở về Mục gia bảo.


Dĩ nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thập Tam vô cùng căng thẳng, không để ý tới Mục Chấn Hạo vững vàng như Thái Sơn, thái độ thong dong mặt không đổi sắc.


Nhưng nàng chỉ không thích Mục Chấn Hạo coi thường ý kiến của nàng thôi, vì vậy lên đường không được bao lâu, Lục Thập Tam đã bắt đầu cười rộ lên, vô cùng vui vẻ.


Cho nên đoạn đường này con ngựa vừa đi vừa nghỉ, cũng là vì cho Lục Thập Tam vui vẻ giải sầu, cộng thêm Mục Chấn Hạo ngầm dung túng cho phép, cho nên chặng đường lần này của bọn họ, so với lúc đến còn tốn nhiều thời gian hơn.


Có lẽ, Mục Chấn Hạo có chút muốn vừa về tới Mục gia bảo là lập tức cử hành hôn lễ đi!
Chỉ có cô gái nhỏ thần kinh thô Lục Thập Tam từ trước đến giờ không có phiền não này, mới có thể chơi được tận hứng như thế.


Vào buổi tối, bọn họ may mắn hơn lần trước, cũng không tính sai phương hướng lữ điếm, vì vậy rất thuận lợi qua đêm trong một gian khách điếm lớn.


Sau buổi cơm tối, Mục Chấn Hạo ôm một ngày mệt mỏi, có chút uể oải đi đến trong phòng của Lục Thập Tam, in một nụ hôn lên môi nàng, sau khi vì nàng mà tỉ mỉ đắp kín chăn bông thì trở về gian phòng của mình chuẩn bị ngủ.


Đêm chuyển sang giờ Tý, có mấy bóng dáng màu đen thi triển khinh công thượng thừa nhảy qua tường cao của khách điếm.


Bọn họ đầu tiên là tụ lại giữa viện châu đầu ghé tai, sau đó bỗng chốc phân tán ra, quyết định do hai người áo đen đi trước (lqd) mở đường, nhảy tới cửa phòng của Mục Chấn Hạo, dùng ống trúc thổi chút thuốc mê vào trong phòng của hắn, muốn lại lần nữa dùng phương pháp giống thời gian trước đã dùng ở gần thôn Cổ Gia.


Không bao lâu sau, hai người người áo đen bản lĩnh linh hoạt dùng đoản kiếm đẩy then cửa ra, khẽ bước đến gần bên giường Mục Chấn Hạo.


Thấy vật phồng lên trên giường màu trắng, sau khi hai người người áo đen liếc mắt nhìn nhau một cái, người có dáng vóc tương đối cao lớn lấy ra một thanh đại đao, dùng lực chém về phía giường.
Nhưng, bọn họ lại không chém trúng bất kỳ vật gì, không khỏi kinh ngạc mở to mắt.


Vào giờ phút này, từng ngọn đèn ở quanh người bọn họ được bật sáng, dọa bọn họ giật mình.
"Hoan nghênh quang lâm!"


Đợi bọn hắn thối lui khỏi gian phòng hội hợp cùng những người áo đen khác thì mới phát giác bọn họ chẳng những bị bao vây, hơn nữa Mục Chấn Hạo, Bạch Ngọc Tu cùng với Đường Pháp Quân tất cả đều ung dung đứng ở trên cùng nhìn bọn họ, bày ra vẻ mặt trong dự liệu.


Người áo đen không ngờ rằng sẽ bị bao vây, không đợi Mục Chấn Hạo hạ một mệnh lệnh khác đã xoay người về phía trước liều mạng ra chiêu.


Bởi vì một hồi trước Vương Tâm Bội dẫn theo đám người áo đen bất ngờ đánh vào Mục gia trang khiến Lục Thập Tam rời đi, lần này thủ vệ đều là từ Mục gia bảo trực tiếp điều tới, vả lại đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt.


Tình hình chiến đấu kịch liệt, dần dần, bên phía Mục Chấn Hạo chiếm ưu thế, cũng lần lượt bắt giữ được vài người áo đen.
Có vài người áo đen thấy việc lớn không thành thì rối rít ra sức muốn mở ra một con đường máu, tìm đường sống trong cõi ch.ết.


Nhưng mà trước đó Mục Chấn Hạo đã lên kế hoạch chu đáo, vì vậy cho dù có người có thể thoát ra khỏi sát trận này, thi triển khinh công đi tới tường cao bên ngoài khách điếm, vẫn sẽ bị người mai phục bên ngoài ngăn lại, thật sự có thể nói là thiên la địa võng đang chờ bọn họ.


Sau một hồi lâu, tất cả đám người áo đen đều lọt lưới.
"Dẫn bọn họ đi, hỏi ra âm mưu phía sau của Vương Bách Thọ, sau đó dẫn bọn họ tới nha môn lấy khẩu cung." Khuôn mặt Mục Chấn Hạo không chút thay đổi ra lệnh.


Ngay sau đó, hắn tựa như nhớ tới cái gì ngăn người áo đen đang bị áp giải đi ra ngoài lại, đưa tay mở khăn che mặt của hai người bọn họ ra, chính là một nam một nữ.
Để lại hai người bọn hắn, còn lại tất cả đều bị dẫn đi.


"Các ngươi chính là Liễu Vô Sanh cùng với Lô Tư Đình đúng chứ?" Mục Chấn Hạo nhìn thấy ngạo khí không giống với những người khác trong con mắt của bọn họ, theo trực giác suy đoán nói.
Liễu Vô Sanh không kinh ngạc giống như Lô Tư Đình, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Mục Chấn Hạo, không nói một câu.


Mục Chấn Hạo cũng không để bụng, tiếp tục nói: "Bởi vì các ngươi cứu Lục Thập Tam, ta có thể tha cho các ngươi, nhưng chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
Sau đó, Đường Pháp Quân cùng với Bạch Ngọc Tu đi tới, cởi sợi dây phía sau lưng bọn họ ra.


Liễu Vô Sanh đứng lên, cầm tay bị trói nói: "Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?"
"Không, ngươi sẽ không." Mục Chấn Hạo quả quyết nói.
Trên thực tế, ngay từ hôm đó lúc Lục Thập Tam nói tới tên của hai người bọn họ, Mục Chấn Hạo đã lập tức sai Đường Pháp Quân đi điều tr.a lai lịch của bọn họ rồi.


Võ công của Liễu Vô Sanh rất cao cường, căn bản sẽ không bị thị vệ Mục gia bảo vây khốn, vì vậy Mục Chấn Hạo lớn gan suy đoán, có lẽ do Lục Thập Tam quá giống thanh mai trúc mã của y đã làm y tỉnh lại lương tri, cho nên y không có ý định còn sống đi về đúng chứ?


Sau khi Liễu Vô Sanh nghe lời nói khẳng định như thế của Mục Chấn Hạo thì nheo mắt lại. Bỗng chốc, trong thời gian một cái nháy mắt, y đột nhiên nhanh chóng lắc mình rút kiếm của Đường Pháp Quân ra, kề vào cổ của Mục Chấn Hạo, động tác nhanh đến nỗi làm cho người ta phải chắt lưỡi hít hà, ngay cả Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu cũng giật mình, vội vàng hô: "Liễu Vô Sanh!"


Thế nhưng y lại không nhúc nhích, hứng thú đối mắt với Mục Chấn Hạo.
Một lúc lâu sau, cho đến khi có người đột nhiên xông vào, Liễu Vô Sanh mới động thân.
"Vô Sanh đại ca, huynh đang làm cái gì thế? Nhanh lên một chút buông kiếm xuống đi chứ?"
Thì ra là, người xông vào chính là Lục Thập Tam.


Ban đầu nàng vẫn đang ngủ ngon lành ở trong phòng mình, nhưng cho đến nửa đêm lại nghe được âm thanh đao kiếm, đồng thời cũng cắt đứt giấc ngủ của nàng. Vốn muốn vùi đầu nhỏ vào trong chăn ngủ tiếp, nhưng lúc này, nàng lại đột nhiên nhớ lại lời nói của Lô Tư Đình. Nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa, nhảy xuống giường, ngay cả áo khoác cũng không khoác đã vội vàng chạy tới trong phòng của Mục Chấn Hạo, thật không ngờ lại gặp cảnh tượng kinh hãi này.


Lục Thập Tam không hiểu, vì sao Liễu Vô Sanh lại muốn lấy tính mạng của Mục Chấn Hạo chứ?
Vì vậy nàng bước nhanh đi qua, kéo thân thể Liễu Vô Sanh ra, vội vàng bảo hộ ở trước mặt Mục Chấn Hạo.
Nàng tuyệt đối không cho phép có người nào bắt nạt Mục Chấn Hạo của nàng!


Mục Chấn Hạo nhìn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức vươn cánh tay dài ra kéo nàng vào trong ngực.
Aizzz! Tiểu hẹp hòi này chẳng những biết làm thế nào để cho hắn vui vẻ, ngay cả trong ngực hắn cũng tràn đầy thương yêu, mà còn hiểu làm thế nào để nó hoàn toàn lan tràn.


"Đừng sợ, tiểu hẹp hòi, Liễu Vô Sanh không phải tới giết ta, trên thực tế, bọn họ chỉ là tới chào hỏi, từ biệt!" Hắn ôm thân thể của Lục Thập Tam, tựa đầu vào trên vai của nàng, cảm nhận được thân thể của nàng có chút run run thì hắn vội vã dịu dàng nói.


Lúc Liễu Vô Sanh bị Lục Thập Tam đẩy ra thì trường kiếm trên tay cũng bị Đường Pháp Quân thu hồi đút vào trong vỏ, đồng thời cũng hết sức đề phòng theo dõi y.
Liễu Vô Sanh không nói gì, chỉ là nhìn bộ dáng thân mật lại tự nhiên của Lục Thập Tam và Mục Chấn Hạo.


Không lâu sau, y lập tức cất bước muốn rời đi, sau đó Lô Tư Đình cũng không nói tiếng nào mà đi theo.
Đột nhiên, Mục Chấn Hạo chợt mở miệng gọi y lại: "Liễu Vô Sanh, nhớ hảo hảo quý trọng, cái người phụ nữ vẫn thủy chung canh giữ ở bên cạnh ngươi này đi!"


Hiểu Mục Chấn Hạo chỉ chính là nàng ấy, Lô Tư Đình bỗng chốc đỏ bừng mặt nở nụ cười, cúi thấp đầu không dám nói lời nào.
"Đúng thế! Đúng thế! Vô Sanh đại ca phải bảo vệ Tư Đình tỷ tỷ cho tốt đấy! Muội chờ uống rượu mừng của các người!" Lục Thập Tam vui mừng nói.


Lục Thập Tam mới xuất hiện một lát, không khí đã thay đổi, ngay cả Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!


Vào lúc này Liễu Vô Sanh lại lộ ra mỉm cười với Lục Thập Tam đang tươi cười rạng rỡ, liếc bóng dáng của Lô Tư Đình một cái, chậm rãi nói: "Ta biết rồi, Thập Tam."
Những lời này cũng là câu nói đầu tiên mà y nói trong tối hôm nay, cũng chỉ là nói với Lục Thập Tam.


Dứt lời, y lập tức cùng với Lô Tư Đình rời đi.
Nhưng từ đó về sau, Lục Thập Tam cũng không từng thấy bọn họ nữa, ngay cả ở nhà gỗ cũng không tìm được bóng dáng của bọn họ.
Sau đó Mục Chấn Hạo lại an ủi Lục Thập Tam nói, có thể bọn họ đi vân du tứ hải rồi, không cần quan tâm.
***


Sau bảy ngày, quả nhiên Mục Chấn Hạo đã bái đường thành thân với Lục Thập Tam.
Vợ chồng bảo chủ Mục gia bảo vội vã chạy về chủ trì hôn lễ, mới gặp gỡ Lục Thập Tam thì đã rất thích cá tính chất phác, tự nhiên của nàng, nên cũng không để ý nàng có siêu năng lực.


Sau bảy ngày, sau giữa trưa, Lục Thập Tam đội mũ phượng nặng trĩu, dưới sự chỉ huy của bảo chủ phu nhân, từ từ chuẩn bị sẵn sàng công việc.
Lúc này, Long Dạ Thiên đặc biệt dẫn Long Thanh Thanh tới tham gia hôn lễ.
"Oa! Ngươi thật xinh đẹp! Lục Thập Tam!" Sau khi Long Thanh Thanh bước vào cửa, chính là ồn ào như vậy.


Lục Thập Tam nghe vậy, không khỏi thành thật đỏ mặt.


"Đâu...... Nào có, còn không phải là vẫn giống như bình thường sao!" Nàng ngập ngừng nói, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không phải nói là các ngươi đã tìm được Hỏa Nhi tỷ tỷ sao? Tỷ ấy đâu? Không đến tham gia hôn lễ của ta sao?" Nàng vừa nói vừa nhìn ra cửa, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.


Quan Hỏa Nhi là tên mới lúc số 55 đi tới cổ đại.
Hỏi chuyện này, Long Thanh Thanh thế nhưng lại chu cái miệng nhỏ nhắn: "Không đến được, con hồ ly mặt cười kia rất bá (di.da.l.qy.do) đạo, lại không chịu để cho Hỏa Nhi tỷ tỷ ra ngoài, thật đáng giận!" Mà hồ ly cười mặt là Long Thanh Thanh thay hắn lấy biệt hiệu.


"Tại sao?" Lục Thập Tam kinh ngạc hỏi.
"Hắn nói sợ Hỏa Nhi tỷ tỷ sẽ cùng chúng ta chạy mất, cho nên không để cho tỷ ấy ra ngoài." Long Thanh Thanh mới không tin loại ngụy biện này đâu: “Nhưng mà, Hỏa Nhi tỷ tỷ nói, nhất định tỷ ấy sẽ nghĩ biện pháp tới."
"Có thật không?" Lục Thập Tam cau nguyệt mi.


Hảo cảm của nàng đối với vị tỷ phu hồ ly mặt cười chưa bao giờ gặp mặt Quan Hân Vân kia đã bắt đầu giảm xuống rồi.
Không lâu sau, hôn lễ bắt đầu tiến hành.


Đợi hôn lễ tới lúc đưa vào động phòng thì Lục Thập Tam mơ hồ nghe được một trận tiếng huyên náo truyền đến, Mục Chấn Hạo nắm chặt tay của nàng.
Nàng biết, Mục Chấn Hạo nhất định đang nhăn mày lại.
"Hỏa Nhi, Quan Hỏa Nhi có ở nơi này hay không? Mau bảo nàng ấy ra ngoài đi!"


Cái...... Cái gì? Vị tỷ phu hồ ly mặt cười kia lại dám đến nháo hôn lễ của nàng, tốt, đợi một ngày kia khi Hỏa Nhi tỷ tỷ thật sự muốn gả cho hắn, nàng cũng sẽ đi nháo hôn lễ của hắn. Hừ!


Còn người một nhà Vương Bách Thọ thì thế nào đây? Dưới sự đả kích vô tình của Mục Chấn Hạo trên thương trường, hãng buôn vải Vương Ký rất nhanh gần như đứng trên biên giới phá sản.


Cuối cùng bất đắc dĩ, Vương Bách Thọ đành bán đi phần gia nghiệp còn lại, không dám tác quái nữa mà còn phải chuyển đi nơi khác.
Ngày tháng yên tĩnh thuộc về Lục Thập Tam và Mục Chấn Hạo rốt cuộc đã tới.
(Hết trọn bộ!)






Truyện liên quan