Chương 48

Sau nửa tháng, đại thần quan Vân Ly trở lại hoàng thành, mang thuốc đến cho Liên Ngu Sơn điều dưỡng thân thể.
Liên Ngu Sơn không đề cập đến chuyện của hoàng hậu với Vân Lạc nữa. Vân Lạc cũng quên luôn chuyện đó, mỗi ngày chỉ lẳng lặng ở bên y, cùng y nói đùa đến vui vẻ.


Vân Ly đối với việc của Liên Ngu Sơn vô cùng quan tâm, không chỉ mang đến linh dược mà còn nghĩ đích phương án hoàn hảo, cố gắng đảm bảo cho Liên Ngu Sơn lớn nhỏ bình an.


Vân Lạc vui sướng cực kỳ, đối với chuyện hắn sắp làm phụ hoàng, thái độ là vô cùng chờ mong lại có chút hoang mang lo sợ. Trái lại Liên Ngu Sơn lại bình tĩnh cực kỳ.
Hai tháng vội qua, thời tiết càng thêm ấm áp, xuân ý kéo dài.


Liên Ngu Sơn từ ngày ra khỏi Duệ Kỳ cung một lần ấy cũng không có tâm lực ra bên ngoài nữa, cả ngày chán chường uể oải.


Thị lực của y cũng ngày càng kém, có một lần không cẩn thận vấp trên ngạch cửa, may mắn lúc ấy Hỉ Hoàn hầu hạ bên cạnh, đúng lúc đỡ lấy y, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cho dù là thế thì y vẫn bị khiếp sợ, làm động thai khí. Liên Ngu Sơn cả kinh, sau khi ra một thân mồ hôi lạnh lại đau bụng khó nhịn, đến khi ngã xuống giường lại bị thương hàn, màn đêm buông xuống y liền sốt cao không lùi.


Bởi vì không có thể tùy ý uống thuốc, chỉ có thể chậm rãi chờ hạ sốt, lại còn bị động thai khí, Liên Ngu Sơn càng lo lắng cho đứa nhỏ càng bệnh nặng hơn, suốt đốt ba ngày ba đêm mới đỡ hơn một chút. Sau đó cũng không xuống giường được nữa.


available on google playdownload on app store


Mấy ngày đó Vân Lạc lo như bị lửa đốt, sống một ngày bằng một năm. Đến khi Liên Ngu Sơn mặc dù dần tốt hơn nhưng trong lòng hắn còn sợ hãi, sai rất nhiều người đến Duệ Kỳ cung hầu hạ, cũng không kiêng dè chuyện phải giữ bí mật gì nữa.


Gần đến ngày sinh, Liên Ngu Sơn càng ngày càng gầy. Ban đầu thật vất vả dưỡng được ít thịt, sau khi sốt cao đều biến đi đâu mất.
Vân Lạc lo lắng. Vân Ly đối với tình huống của Liên Ngu Sơn cũng thấy không lạc quan.
************************


Ngày hôm đó Liên Ngu Sơn mơ màng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Tiểu Cửu dìu y ngồi dậy dùng ngọ thiện, uống xong thuốc liền dựa vào giường nghỉ ngơi.
Khi Vân Lạc tiến vào thấy vẻ mặt y buồn chán, chăm chú nhìn vào hư vô mà ngẩn người.


“Hôm nay khá hơn chút nào không? Ngươi muốn cái gì không?”
Liên Ngu Sơn một đôi con người vô hồn chuyển lại đây, lặng lẽ nhìn hắn mà không nói lời nào.


Vân Lạc đau lòng nhíu mi, “Không sao đâu. Hoàng thúc không phải nói rồi sao, tuy mấy ngày kia ngươi bị động thai nhưng cũng không ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Tiểu gia khỏa này vẫn khỏe mạnh mà. Có chuyện là ngươi đó, nguyên bản không được mấy lượng thịt, ốm một trận như thế, không còn bộ dáng của trước kia nữa.”


Liên Ngu Sơn lặng yên một lát, thấp giọng nói, “Hôm qua ta mơ thấy nương.”
Vân Lạc hơi hơi chấn động, bất động thanh sắc hỏi han, “Vậy sao? Mơ thấy cái gì?”
“… Nương thật gầy, lại luôn khóc.”
“A…” Vân Lạc cười nói, “Đứa ngốc! Ngươi nằm mơ thôi mà.”


Liên Ngu Sơn lắc lắc đầu, đè lại ngực, “Ta cũng không biết sao lại mơ như vậy; sau khi tỉnh lại đã cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, giống như nương đang gọi ta.” Liên Ngu Sơn càng nghĩ càng bất an, cầm thật chặt tay Vân Lạc, “Lạc nhi, ta có chút sợ hãi.”


Vân Lạc vội vàng ôm y dỗ dành, “Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, mộng đều là ngược lạ thôi mà. Ta thấy là do ngươi mấy ngày nay quá mệt mỏi thôi.”
Liên Ngu Sơn tựa vào trong lòng ngực của hắn, trầm mặc không ra tiếng, tay bao lấy cái bụng nhô cao mà ngẩn người.


Đêm qua trong mộng, mẫu thân một thân áo trắng, yểu điệu đến bên y, ngồi trước mặt y, giống như mới trước đây nhẹ nhàng vuốt ve trán y, mỉm cười, nhưng trong mắt bà là hai hàng thanh lệ, theo gò má gầy yếu tái nhợt của mẫu thân chậm rãi chảy xuống. Nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia như cây đuốc, đốt đến lòng y không còn gì cả.


“Sơn nhi, hài tử ngoan của ta…” Lời nói nho nhỏ của mẫu thân tràn ngập bên tai y.
Trong lúc ngủ mơ, rõ ràng y nhớ mẫu thân nói với mình rất nhiều, nhưng khi tỉnh lại cũng không thể nhớ được cái gì cả.
“Lạc nhi, ta nghĩ mẹ ta, có thể… làm cho ta thấy thấy nàng không?”


Liên Ngu Sơn ở trong lồng ngực Vân Lạc nhẹ giọng nói.
Vân Lạc dừng một chút, không nói gì.


Liên Ngu Sơn thở dài một tiếng, nói nhỏ, “Ta cũng không biết sao lại nằm mơ như vậy, gần đây trong lòng ta rất sợ hãi. Ta biết việc này làm ngươi khó xử, nhưng ngươi là vua của một nước, yêu cầu nho nhỏ ấy có thể đáp ứng ta được không? Chẳng lẽ sau này ta còn có cơ hội yêu cầu nữa sao?”


“Đừng nói lung tung!” Vân Lạc nghe được một câu cuối cùng của y, trong lòng lo lắng.
Liên Ngu Sơn chưa bao giờ chủ động cầu xin hắn cái gì. Chỉ có hai lần, một lần là ở trong ngục, tuyệt vọng hướng về hắn cầu hoan; còn lần sau, chính là hiện tại.


Vân Lạc ôm chặt Liên Ngu Sơn, “Được. Ngươi muốn gặp Liên phu nhân, mấy ngày nữa ta liền làm cho nàng tiến cung tới thăm ngươi.”


Tuy rằng Liên phu nhân hiện tại ở xa ngàn dặm, nhưng Vân Lạc là vua của một nước, chuyện ấy sao lại không thể làm được. Chỉ là một Liên phu nhân điên điên khùng khùng, có năng lực mang đến cái gì cho Liên Ngu Sơn gầy yếu đang nằm chờ sinh chứ.


Vân Lạc hiện tại chỉ có thể hy vọng đem Liên phu nhân đến, cho hoàng thúc nhìn nàng thử xem, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt. Dù sao Liên Ngu Sơn cũng là nhi tử độc nhất của nàng, có lẽ khi nhìn thấy nhi tử, bệnh của nàng cũng có thể khỏi hẳn không chừng.


Nhưng vô luận Vân Lạc tính toán thế nào cũng không ngờ, mấy ngày sau, khoái báo (người đưa tin) từ Giang Nam đưa tới tin tức: Liên Văn Tương ch.ết bệnh; chạng vạng ngày kế, Liên phu nhân trượt chân rơi xuống nước ch.ết đuối.
Mà ngày đó đúng là ngày Liên Ngu Sơn biệt ly với nương trong mộng.


Ám báo từ trong tay rơi xuống, Vân Lạc nhìn ngoài sân trời đang dần sáng, thở dài một tiếng.






Truyện liên quan