Chương 32: Ít khi gặp được
Thẩm gia cùng với Tần gia, mỗi nhà có một người nhận được tư cách tiến vào Không Đảo, cái tin tức này rất nhanh liền bị truyền ra khắp các phố lớn ngõ nhỏ, hắc mã, tuyệt đối là hắc mã! Tần Nhị cùng Thẩm Tu đều là các thanh niên bình thường không hề nổi danh, hiện tại lại đã hóa rồng, đạt tới đỉnh cao, đứng ở vị trí mà những người khác phải ngước nhìn, thu được vô số ánh mắt ước ao, ghen tị. Ngày xuất hành, vô số người chen chúc lại đây vui vẻ đưa tiễn hai nhân vật tinh anh, tài năng xuất chúng nhất của cái thành phố này, Đỗ Vân cùng với Tống Bân cũng mang theo sắc mặt kinh ngạc lại đây chúc mừng cùng với đưa tiễn bạn tốt.
“Không đảo là một địa phương trong truyền thuyết, chúng ta cũng không hiểu biết về nó, ngươi cẩn thận một chút là được.” Đỗ Vân vẫn rất lý trí, hắn tặng Thẩm Tu một cái ôm, nghiêm túc nói.
Tống Bân vẫn còn chìm đắm trong vui sướng, chưa lấy lại được tinh thần, y nắm chặt tay, nói với bạn tốt “Thật hâm mộ ngươi, sau này có cơ hội, chúng ta cũng phải cố gắng đi ra ngoài thăm thú một chút.”
Thẩm Tu khẽ mỉm cười một cái, vẫy tay từ biệt với các bạn tốt, quay người rời đi, bóng lưng hờ hững mà bình tĩnh, tâm lý lại âm thầm phun tào, mau tới giữ chặt ta! Tự nhiên phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn! Đột nhiên tạm thời thay người! Nhưng mà vẫn không có thứ gì phát sinh, hôm nay, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp thuận lợi, Thẩm Tu chỉ có thể thở dài, lẳng lặng tiếp thu sự thật này, nếu như không phải cân nhắc đến gia tộc, mặt mũi của thành phố, kỳ vọng của mọi người, hắn không có chút suy nghĩ nào muốn ra ngoài từng trải, bởi vì đối với hắn hoàn toàn không cần như thế… Cũng may mặc dù là đi ra ngoài, cũng có thể bất cứ lúc nào trở về cũng được, chỉ là người đó có cam lòng từ bỏ sức hấp dẫn mạnh mẽ của thế giới rộng lớn hay không.
………..
Từ thành thị nhỏ đến Không Đảo, phải đi lại bằng một chiếc thuyền buồm loại lớn, vượt sóng đi về phía trước, dọc theo con đường này đều có người không ngừng lên thuyền, có thể có tư cách lên thuyền, đều là các tinh anh của thành phố, tiêu chuẩn lại cũng không chỉ giới hạn ở hai người, mà một ít thành phố ở biên giới, có thể có một người lên thuyền đã là một chuyện vô cùng vinh hạnh. Tần Nhị duy trì phong độ của một quân tử nhẹ nhàng, khiêm tốn, lễ độ nói chuyện với mọi người, Thẩm Tu lại nằm lười ở trong một khoang thuyền, rất ít khi xuất hiện ở trên boong thuyền, bởi vì theo hắn, phải tham dự thảo luận một cái đề tài tỉ như vì sao con cá kia lại bay, có chút không quá thích hợp.
Hắn hoàn toàn không muốn bàn tán về mùi vị khi ăn con cá kia.
Lục Chiến đi theo bên cạnh chủ nhân, quỷ tộc không ăn các loại thịt mà con người hay ăn, bất kể là thịt gà, thịt vịt hay thịt cá, hoặc là sơn hào hải vị, thức ăn của bọn nó vốn không giống với thức ăn của con người, cũng giống như Thẩm Tu không thể ăn được thúy quả, con người không thể ăn đồ ăn của quỷ tộc. Đương nhiên không thể ăn có nghĩa là ăn một lần liền ch.ết, chẳng qua còn phải xem thể chất và năng lực của người đó, phân chia ra loại có thể tiêu hóa được và không thể tiêu hóa được mà thôi, nặng hơn một chút là sẽ trực tiếp trúng độc bỏ mình.
Thẩm Tu không để cho ngự quỷ của mình đi ăn thử loại cá được câu lên kia, mà là móc ra vài viên thúy quả còn tươi để trong túi đồ, loại trái cây tròn vo này hắn mang không nhiều, dù sao loại quả này cũng chiếm diện tích lớn, mà cũng chỉ là để ăn trên đường, trong túi đồ của hắn mang theo phần lớn đều là thúy quả đã sấy khô, đủ để ăn trong một đoạn thời gian.
Lục Chiến nhận lấy trái cây mà chủ nhân đưa, giống như mọi ngày, hai ba miếng đã ăn hết vào bụng, Ngự Quỷ sư rất không thích ngự quỷ trong lúc ăn uống tiêu tốn nhiều thời gian không cần thiết, chúng nó còn phải tùy thời đảm bảo chủ nhân có thể sử dụng là được, bất kể là ở nơi nào, làm chuyện gì.
Lúc này thuyền buồm đột nhiên lay động mạnh một chút, Thẩm Tu nằm ở trên giường của một gian phòng đơn, vẫn chưa cảm thấy có gì đó không thích hợp, cùng lắm là thân thể hơi giật giật, thế nhưng quỷ tộc kia đang đứng ở bên giường, đột nhiên không kịp chuẩn bị, đưa tay đỡ vách tường, mới đứng vững được, đây là do nó phản ứng nhanh nhẹn, bên ngoài đã có không ít người đứng không vững mà ngã xuống nền tàu, trên boong thuyền còn có mấy người xui xẻo rơi vào trong nước, đang hô to kêu cứu.
Thuyền viên bắt đầu trở nên bận rộn, Thẩm Tu tranh thủ đi ra nhìn một cái, cũng không có gì đặc biệt cần hỗ trợ, những người bị rơi xuống nước thực lực cũng không yếu, đều biết bơi, người của đội thủy thủ cũng tương đối có kinh nghiệm, tiến hành cứu viện đâu vào đấy, tùy ý nhúng tay trái lại có thể gây thêm rắc rối. Tần Nhị ngược lại vẫn chưa tránh ra, mà tích cực chủ động tham gia hàng ngũ cứu viện, nơi này giúp một tay, chỗ kia ra chút lực, có lúc lại gây ra một chút chuyện cười, cũng không ảnh hưởng toàn cục, rất nhanh hòa mình vào đội thủy thủ, nếu như không để ý trang phục, đều có thể cho rằng gã là mội thuyền viên.
Không ít người ở bên cạnh ngầm bàn tán vài câu “Người kia ở đâu ra vậy?”
“Đến từ một thành thị nhỏ không biết tên, hình như tên là Tần Nhị…”
“Nhìn dáng người cũng được a, cũng rất có tâm!”
“Nơi đó của bọn họ hình như có hai người, còn một người nữa đâu?”
“…Tựa hồ rất ít khi xuất hiện.”
Thẩm Tu sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, liền quay trở về khoang thuyền của mình, buổi tối, lúc đi ngủ, sóng gió trở nên càng lớn. Kể cả nằm ở trên giường cũng cảm thấy có chút lảo đảo, chứ đừng nói là chỉ đứng ở trong góc tường, mặc dù năng lực cân bằng của quỷ tộc rất tốt, thế nhưng cũng cần tiêu tốn tâm thần để duy trì tư thế đứng yên. Hắc liếc nhìn quỷ tộc kia, thân hình của đối phương thẳng tắp, điều chỉnh trọng tâm theo sàn nhà nhấp nhô, cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.
“Lại đây.” Thẩm Tu ngoắc ngoắc ngón tay với ngự quỷ.
Lục Chiến thuận theo, quỳ một gối xuống nền tàu trước giường của chủ nhân, âm thanh lạnh lẽo “Chủ nhân.” Đây là sau khi lên thuyền, nó được dạy bảo một số quy tắc ứng xử khi đi ra thế giới bên ngoài, quỷ tộc đối với Ngự Quỷ sư, phải tuyệt đối vâng theo, cho nên khi đi ra ngoài, một ít quỷ tộc không có quy củ, có thể chịu bất kỳ một loại trách phạt nào.
Thẩm Tu biết đến chuyện này, thuận theo đám đông là tốt, nhưng không cần quá phát triển là được, ngược lại bản thân hắn cũng không muốn có ngự quỷ, đây chẳng qua là tạm thời mang theo bên người, có cơ hội sẽ phóng sinh, mà trong quá trình này, không quản không hỏi cũng không nói, hắn đưa tay ra, kéo quỷ tộc kia lên giường.
Phòng đơn trong khoang thuyền cũng không lớn lắm, tuy rằng có đầy đủ các thiết bị cần thiết, giường chiếu lại là loại dành cho một người nằm, trong tình huống bình thường, ngự quỷ được Ngự Quỷ sư mang theo, hoặc là canh giữ ở bên ngoài cửa, hoặc là được chủ nhân tốt bụng cho phép, ngủ ở trên sàn nhà, còn có trường hợp phải thức trắng đêm không ngủ, cảnh giác bốn phía, dùng mọi khả năng để giảm bớt thời gian ngủ, để tránh không quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi.
Lục Chiến không thể phản kháng, dựa theo lực đạo của chủ nhân nằm ở trên giường được lót nệm mềm mại, rất nhanh, chăn bông mềm mại liền đắp lên, cảm giác ấm áp đến từ thân thể nằm bên cạnh khiến người ta nhịn không được, nghĩ muốn quyến luyến, nó lập tức đứng dậy, chuẩn bị xuống giường, nơi này không phải trong nhà, giường cũng không đủ lớn, sẽ khiến cho chủ nhân ngủ không được thoải mái.
“Đừng nhúc nhích.” Thẩm Tu nhận ra hành động của ngự quỷ, nhếch nhếch đuôi lông mày, nhàn nhạt nói “Ngoan ngoãn làm ấm giường.” Có đôi khi cần phải hạ một cái mệnh lệnh cho ngự quỷ, mới có thể đạt được mục đích, đây chính là điều khiến cho hắn vẫn không quen được, cái nghề Ngự Quỷ sư này cũng không phải thích hợp cho tất cả mọi người.
Lục Chiến nhất thời không nhúc nhích, đôi mắt hẹp dài mở to nhìn về phía trần nhà, sợi tóc đen nhu thuận rải rác ở trên gối, bắp thịt toàn thân lập tức nằm trong trạng thái cứng ngắc, bởi vì tay của chủ nhân, lúc này đang ôm lấy eo của nó.
Thẩm Tu kéo quỷ tộc này vào sâu bên người của hắn một chút, sau khi xác định nó sẽ không bị tàu chấn động mà có thể bị ngã xuống, mới nhắm mắt, tiến vào bên trong giấc ngủ ngắn ngủi.