Chương 44: Ăn thịt đồng tộc

“Đồng tộc của ngươi ch.ết rồi, ngươi lại thờ ơ không động lòng?” Ninh Lập Sơn trừng tên quỷ tộc lúc này vốn dĩ không nên nói lời vô nghĩa, ở trong mắt gã, cái loại sinh vật không có gì thú vị này giống như một khối bánh mì khô khốc, không thích liền ném là được, lúc nào đó lại đi mua một khối, cái loại hàng này thông thường vốn rất tiện nghi, thích hợp hay không cũng không quan trọng, cho nên Ninh Lập Sơn không có một chút nào băn khoăn nói với tên ngự quỷ kia “Quỷ tộc vốn là giống loài có tính cách bạc bẽo lạnh nhạt, không nghĩ tới còn có loại quỷ không có tâm như ngươi, so sánh với ngự quỷ của ta, quả thực chênh lệch cách xa vạn dặm!”


Thẩm Tu im lặng nhìn tên Ngự Quỷ sư kia đang nỗ lực nói sang chuyện khác, vốn dĩ hắn định trực tiếp nói cho người phụ trách trong bạch tháp rằng đồng bạn trong phòng này có khả năng âm thầm đi làm gì đó, chờ bạch tháp phái người lại đây điều tra, sau đó mọi chuyện đều không liên quan đến hắn, Thẩm Tu kéo quỷ tộc trầm mặc im lặng đến bên cạnh mình, phi thường nghiêm túc dựa theo nội dung của [Ngự quỷ trụ cột] vươn ngón tay, sờ sờ môi mỏng của đối phương.


Tuy rằng nội dung bên trong [Ngự quỷ trụ cột] có nói rằng, là chủ nhân, có thể thông qua tiếp xúc tứ chi để an ủi ngự quỷ, hoặc là tăng cao cảm xúc cùng với ý chí chiến đấu của ngự quỷ, đặc biệt là tiếp xúc vào những vị trí như môi, ngực, hoặc là những nơi khác, xoa xoa sống lưng cùng với xoa xoa đầu cũng là lựa chọn không tồi, đa số phải dựa vào các tình huống khác nhau để phân tích. Tỷ như lúc ngự quỷ trầm mặc không nói, có thể là bị oan ức, hay là có gì đó không thể trả lời, vào lúc này, có thể thông qua việc làm một ít động tác với môi của đối phương, cổ vũ ngự quỷ mở miệng nói ra suy nghĩ của nó, điều này được coi là nhân tích hóa so với việc trực tiếp hạ lệnh.


Thẩm Tu lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm đâm, chỉ có thể cảm giác được một loại xúc cảm mềm mại, mang theo một chút man mát, lúc này tên quỷ tộc kia lại đột nhiên mở miệng ra, ngậm ngón tay vào, đầu ngón tay của hắn cứ thế tiến vào trong một địa phương ôn nhuận, hắn theo bản năng rút ra, lại mang theo một tiếng nước nhỏ!


Thẩm Tu “…” Hắn luôn cảm giác động tác của hắn không quá tiêu chuẩn.
Mọi người “…” Lời vừa rồi gây xích mích ly gián đâu? Tại sao tên ngự quỷ này vẫn cứ khăng khăng một mực với chủ nhân của nó như vậy?!


Lục Chiến cụp mắt, nhanh chóng dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, khôi phục sắc mặt lạnh tanh như cũ.


available on google playdownload on app store


“Các ngươi nghĩ như thế nào, đó là chuyện của các ngươi, ta muốn đi tìm người phụ trách của bạch tháp để phản hồi, nếu như các ngươi muốn ngăn cản, vậy cứ việc thử một chút.” Thẩm Tu hơi run run, lập tức quay người, đem cái loại hình ảnh mang theo một loại hấp dẫn có có thể dùng lời để diễn tả quét ra khỏi đầu óc, thầm nghĩ nhanh giải quyết xong chuyện này, mới có thể ngủ, hẳn là đã mệt mỏi.


Ninh Lập Sơn còn muốn nói gì đó, thế nhưng ca ca của gã lắc lắc đầu, nói “Thôi, hắn khư khư cố chấp, nhiều lời vô ích, chúng ta trước tiên xử lý thi thể này cho tốt đã.”


Bị Ninh Hải Sinh vừa nói cho tỉnh táo lại, Ninh Lập Sơn mới nghĩ đến, ch.ết không có chứng cớ thì không sao, ch.ết không thấy xác, mới là kết cục tốt nhất, thế nhưng sắc mặt của hắn hơi do dự, nói “Vậy chúng ta ném xác nó đi đâu, thùng rác ở ngoài kia? Nơi đó không an toàn.”


Tần Nhị cùng với Lý Dịch không biết hai huynh đệ này có tính toán gì, trong tình huống bình thường, Ngự Quỷ sư ở Không Đảo sẽ không chủ động đi xen vào chuyện riêng tư của đồng bạn, tất cả mọi người đều có bí mật của chính mình, có thể đảm bảo hợp tác tốt đẹp là được, những chuyện khác, cũng không cần bận tâm.


“Các ngươi cứ nói chuyện, chúng ta cùng qua xem Thẩm Tu xem hắn đến cùng là muốn làm cái gì.” Tần Nhị thản nhiên nói, gã gật gật đầu với hai anh em họ Ninh, cất bước rời đi.


Lý Dịch cũng vội vàng đi theo, Trương Kim ngược lại rất muốn ở lại xem xem hai huynh đệ này giở trò quỷ gì, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hành động của Ninh Lập Sơn có chút kì quái, đại khái là không muốn người khác nhìn thấy thi thể của ngự quỷ của gã, nếu như có thể khiến cho Thẩm Tu ăn quả đắng, chèn ép khí thế của hắn, nói không chắc có thể trợ giúp gã tóm được quỷ tộc cao đẳng kia, gã nhún vai một cái, trên người hai huynh đệ Ninh gia không có thứ mà gã muốn, mục đích của bọn họ gã không biết cũng được.


Có những lúc lòng hiếu kì sẽ hại ch.ết người, điều này thì hầu như ai cũng biết.
“Ca ca… Bọn họ sẽ không quản chuyện này.” Ninh Lập Sơn chăm chú nhìn bóng lưng của ba tên đồng bạn, mặt không thay đổi nói rằng.


“Như vậy cũng tốt!” Ninh Hải Sinh thay đổi sắc mặt ôn nhuận hòa hợp lúc trước, lạnh lùng nói “Khỏe hẳn ta còn phải giết bọn họ để diệt khẩu, bây giờ ngươi không có ngự quỷ, chỉ dựa vào ta, nếu ra tay sẽ không chiếm được thượng phong.”


“Ngược lại là cái tên Tần Nhị kia, hẳn là sẽ không đi giúp Thẩm Tu, vậy cái thi thể này, đến cùng… phải làm sao?” Ninh Lập Sơn thu hồi ánh mắt, bắt đầu sầu mi khổ kiểm nhìn lên giường của mình, ngự quỷ đã ch.ết thật sự phiền toái, lại còn bắt gã đi tìm địa phương mai táng cho nó, gã thở dài nói “ch.ết còn mang thêm phiền toái cho ta, biết thế lúc trước không nên tuyển ngươi, bộ dạng bình thường, thân mình cũng không đủ mềm mại, một điểm thú vị đều không có.”


“Chẳng phải tối nào ngươi cũng chơi nó rất vui vẻ sao?” Ninh Hải Sinh hừ lạnh một tiếng, nói “Cái tên ngự quỷ của Thẩm Tu lại rất phù hợp khẩu vị của ngươi, tại sao không tìm hắn mà đoạt!”


Ninh Lập Sơn á khẩu không trả lời được, gã nhớ lại cái cú đá lúc nãy một chút, tâm lý hiện ra một ít e ngại, những người mới có thực lực thì rất nhiều, thế nhưng có thể chỉ cần một cú đá liền khiến cho thân thể rắn chắc của gã bay lên giữa không trung, không phải là loại thể năng là các Ngự Quỷ sư ưu tú phổ thông có thể có được, gã chép chép miệng, nói “Hắn? Thôi, không biết lai lịch của hắn như thế nào, xem ra lần này ta đá phải tấm sắt, ca ca, hôm nay ngươi phải giúp ta, nếu không… Bảo ngự quỷ của ngươi ăn thi thể này đi, dù sao chúng nó ăn bậy này nọ cũng không ch.ết được, cùng lắm thì không thoải mái mấy ngày mà thôi.”


Ngự quỷ đứng ở bên cạnh Ninh Hải Sinh nhất thời ngẩng đầu lên, đồng tử hơi co lại. Ninh Hải Sinh gãi gãi cằm, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói “Cái này ngược lại thì có thể làm được, tuy rằng ngự quỷ bình thường không ăn thịt, thế nhưng không có nghĩa là ăn một miếng liền ch.ết, hơn nữa thịt của đồng tộc, nói không chừng còn có trợ giúp đối với thân thể của chúng nó?”


Ăn thịt đồng tộc?! Đó là trái pháp luật! Quỷ tộc mặc dù có rất nhiều hạng người cô độc lãnh huyết, thế nhưng mặc dù chúng nó sát phạt quả quyết, cũng có rất ít quỷ tộc sẽ đi chà đạp thi thể người ch.ết, đó là một hành động vô cùng tàn nhẫn mà chỉ có loại sinh vật như hung ma với có thể đi làm!”


Tên ngự quỷ kia há miệng, tựa hồ muốn đi phản bác, thế nhưng không có mệnh lệnh của chủ nhân, nó bị cấm không được lên tiếng, chỉ biết nhìn chằm chằm về bên này, ý đồ dùng ánh mắt trông mong để bác bỏ ý nghĩ của chủ nhân.


“Ca ca nói có đạo lý! Nhanh lệnh cho nó lại đây ăn đi, phế vật có thể được lợi dụng là tốt rồi, thịt này vẫn còn nóng ngon lắm!” Ninh Lập Sơn chà sát lòng bàn tay, sắc mặt hàm hậu đàng hoàng, nói.


Ninh Hải Sinh khẽ gật đầu một cái, đẩy ngự quỷ đang đứng ở bên cạnh lên phía trước, nói “Đi ăn đi, động tác nhanh một chút, các ngươi ăn đồ ăn cũng có bao giờ phải nhai kỹ nuốt chậm đâu, làm sao mà trước khi những người khác trở lại ngươi phải nhanh chóng ăn hết toàn bộ thi thể này!”


“Đúng, cả máu cũng phải ɭϊếʍƈ khô sạch sẽ… Thôi, chăn chiếu dính máu cũng không quan trọng lắm, ngươi nhai nát cả xương cốt là được.” Ninh Lập Sơn ngồi ở một bên, rót cho bản thân một chén nước, bình phục tâm tình, sau đó ngồi nghĩ ra một lời giải thích.


Người phụ trách bạch tháp cũng không dễ tìm, mỗi một tầng đều sẽ có người phụ trách của tầng đó, cho nên coi như là Thẩm Tu muốn đi cáo trạng hoặc là khiếu nại, cũng phải chờ thêm một chút, người ta cũng không phải là người phục vụ, bảo đến là đến.


Ngự quỷ của Ninh Hải Sinh run rẩy thân thể, quỳ sát xuống bên cạnh thi thể của đồng tộc, gian nan nhìn về phía chủ nhân của nó, nhẹ giọng nói “Chủ nhân, ta không thể…” Ở đâu có chuyện ngự quỷ sẽ ăn thịt đồng tộc của chúng nó? Từ trước đến giờ cũng chưa từng có ai đi hạ một mệnh lệnh như vậy!


“Bảo ngươi ăn thì ngươi ăn, kéo dài thời gian làm cái gì?!” Ninh Hải Sinh không vui, nói, gã đi lên phía trước, đá tên ngự quỷ kia một cước “Ta ra lệnh, ngươi ngay lập tức ăn cái thi thể này đi, lập tức!”


Viên hoàn ngự quỷ ở trên cổ bắt đầu phát ra dao động kịch liệt, tên ngự quỷ kia rất nhanh bị ghìm đến mức không thở nổi, nó nhìn gương mặt của tên đồng tộc ở trước mắt, chúng nó đã từng cùng ở chung một cái sân huấn luyện ra, bị loài người bắt lấy, quỷ tộc có thể sống sót từ sân huấn luyện đi ra cũng không nhiều, đừng nói chi là được lựa chọn thẳng để đến Không Đảo cùng với chủ nhân, mặc dù biết hai huynh đệ này vốn dĩ không phải dạng người tốt lành gì, thế nhưng chúng nó bị cưỡng chế hành động vốn dĩ không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, bị sai đi làm một ít chuyện phạm pháp nguy hiểm, là chuyện vô cùng bình thường, mà tên đồng bạn này, cũng bởi vì thế mà ch.ết.


“Ta… Không thể…” Ngự quỷ giãy dụa ngã xuống đất, nhưng mà vẫn không chịu há miệng.


Cuối cùng, Ninh Hải Sinh không có biện pháp nào, tuy rằng cũng có thể dựa vào viên hoàn ngự quỷ để bắt ép tên ngự quỷ này nghe theo mệnh lệnh, thế nhưng gã sẽ không tránh được việc tiến vào trạng thái hư nhược, mấy ngày không thể chiến đấu cũng là một vấn đề phiền phức, tình thế hiện tại tương đối ác liệt một chút, nếu như là trước đây, gã nhất định sẽ làm cho tên ngự quỷ này biết vì sao hoa lại có màu hồng, bất quá bây giờ nếu cố chấp làm sẽ phải lui một bước, hạ lệnh cho tên ngự quỷ này cắt thi thể của đồng tộc thành những mảnh nhỏ.


Ninh Lập Sơn bất mãn nhìn ngự quỷ của ca ca gã, nhỏ giọng nói với Ninh Hải Sinh “Ca, ta xem con quỷ tộc này của ngươi, có suy nghĩ muốn làm phản a, lúc về đưa cho vị trưởng lão trong nhà có ham muốn đặc thù kia đi thôi, đổi một con khác, ngự quỷ không nghe lời, lấy làm gì?”


“Yên tâm, ta có chừng mực.” Ninh Hải Sinh lạnh lùng nhìn tên ngự quỷ vừa mới chặt xong xác của đồng tộc, hai tay run lẩy bẩy, thực sự là quá vô tá dụng! Chờ lúc có cơ hội quay trở về gia tộc gã đổi một con khác vậy, để tránh khỏi rước thêm phiền phức sau này.
………..


Thẩm Tu từ chân cầu thang đi sang bên trái, bởi vì hành lang ở tầng trệt của bạch tháp nối liền với nhau thành một vòng tròn, cho nên đứng đối diện cũng có thể nhìn thấy hướng đi của bên này, hiện tại mặc dù là canh ba nửa đêm, thế nhưng cũng không thiếu những Ngự Quỷ sư là người mới đứng ở bên ngoài, mệt cũng tốt, buồn ngủ cũng tốt, có thể cảm nhận được sự tồn tại của bạch tháp ở trong khoảng cách gần như vậy, cảm thấy bản thân đã trải nghiệm qua sự ưu việt của Không Đảo, có vài người mới đều muốn trực tiếp ngủ ở hành lang.


Thế nhưng, có chút mất mặt…
Cho nên mọi người vẫn rất nỗ lực duy trì tư thế đứng yên, cùng lắm là buồn ngủ, còn không nỡ đi vào trong phòng nghỉ ngơi. Lúc kích động, thường thường khiến người ta nhắm mắt cũng ngủ không yên.


Thẩm Tu gõ nhẹ cửa phòng có treo năm chữ “Người phụ trách tầng mười”, gian phòng kia có không ít người lúc trước từng có chú ý, thế nhưng không ai dám nỗ lực đi qua đó làm thân, đẳng cấp ở bên trong bạch tháp sâm nghiêm, Ngự Quỷ sư mới tới, nếu không muốn đi tìm ch.ết, vẫn cần thăm dò tình hình một cách rõ ràng cụ thể rồi mới hành động sẽ thỏa đáng hơn.


“Này, ngươi xem, cái người kia… Có phải là đi tìm người phụ trách?” Một tên Ngự Quỷ sư dụi dụi mắt, hỏi “Lá gan mập a!”


“Hình như hắn tên là Thẩm Tu, nghe nói hôm nay hắn một mình hoàn thành một cái nhiệm vụ một người, người như vậy, đi tìm người phụ trách chắc cũng chẳng làm sao.” Một gã Ngự Quỷ sư khác ngáp một cái, không chút để ý nói ra thông tin mình mới nghe được, sau đó hưởng thụ cảm giác nhìn những người khác há hốc mồm, trợn mắt.


Thật sảng khoái, lúc hắn mới vừa nghe được tin tức này, cũng có cái loại phản ứng ngu ngốc này!
Thật sự là vô cùng mất thể diện!


“Kia, cũng thật lợi hại… Ba tên đi phía sau hắn là đồng bạn của hắn?” Rất nhanh liền có người cũng phát hiện bóng dáng của đám người Tần Nhị, một số người nhận thức bọn họ, liền thừa dịp Thẩm Tu tiến vào trong phòng người phụ trách, ba người kia tần ngần đứng ở bên ngoài, đi tới hỏi tình huống một chút.


Tần Nhị không nói nhiều, sự nổi tiếng của gã rất cao, cho nên tất cả mọi người thật sự không dám trêu chọc gã, hơn nữa khí chất của gã nhìn qua là biết không phải người bình thường, vẫn nên ra tay từ những người đơn giản hơn một chút, tỷ như Lý Dịch và Trương Kim hoàn toàn không chống đỡ được bị người ta cưỡng bức dụ dỗ, ngẫm đi ngẫm lại vốn không phải chuyện của bọn họ, rất nhanh liền kể ra.


Ngự quỷ của Ninh Lập Sơn ch.ết rồi, là bị Thẩm Tu hại ch.ết!


Mọi người nhất thời trợn mắt há hốc mồm, ở bên trong bạch tháp cấm chỉ chém giết, kể cả ở trên Không Đảo cũng không cho phép khai chiến, muốn đánh nhau thì phải đợi đến khi ra bên ngoài, bất kể là ở trong rừng tối hay là ở quỷ giới, chỉ cần không phải ở trên địa phận Không Đảo, sẽ không có người quản, thế nhưng ở đây thì tuyệt đối không được, quy định nghiêm khắc, không có ai dám to gan cãi lời.


Người phụ trách tầng mười, Thẩm Tu có nhận thức, cư nhiên lại chính là Trần Phong… Sau khi đi vào, hắn lễ độ chào hỏi, đơn giản thuật lại toàn bộ chuyện đã xảy ra một lần, đồng thời cũng biểu lộ nguyện vọng hi vọng bạch tháp ở bên này có thể điều tr.a một phen.


Trần Phong rót cho người mới này một chén nước, chuyện y là người phụ trách của tầng mười, những người mới đều không biết, bởi vì nếu như không có người tìm tới cửa, vậy nên bản thân y không cần thiết phải nói ra thân phận của mình, tính tính hàng ngày có vô số người lại đây nịnh nọt, phiền phức vô cùng. Chỉ cần lúc ra vào chú ý thời gian một chút, sẽ tránh bị người mới chú ý, Trần Phong nghiêm túc nhìn nam nhân sắc mặt không có một chút kinh ngạc hay nịnh nọt nào một chút, nói “Ta không quan tâm chuyện nội bộ của các ngươi, nếu xảy ra tranh đấu bị nhân viên tuần tr.a phát hiện, sẽ bị trực tiếp xử phạt.”


Đồng thời, y cũng tốt bụng nói cho Thẩm Tu biết về phương thức quản lý của bạch tháp, hết sức đơn giản, nhanh chóng và tiện lợi, có thể đánh nhau, nhưng một khi bị phát hiện liền bị trục xuất trực tiếp, thương vong cũng không sao, một khi tìm được hung thủ cũng sẽ bị trục xuất, trừ phi có lý do bất đắc dĩ ép buộc, thế nhưng trong tình huống bình thường, những người mới đều sẽ ít gặp phải loại vấn đề có thể bỏ qua quy định của Không Đảo.


Thẩm Tu nhếch nhếch đuôi lông mày, thản nhiên nói “Có một tên Ngự Quỷ sư tên gọi là Ninh Lập Sơn, ngự quỷ của hắn bất hạnh bị ch.ết, nhưng vết thương trên người có chút kỳ lạ, có lẽ ta có nhận thức một chút, nhưng hình như là bị một loại sức mạnh đặc biệt làm bị thương.”


“Ồ? Sức mạnh đặc biệt sao, ngươi có thể nói rõ ràng được không?” Trần Phong rất hứng thú hỏi.


Thẩm Tu khẽ gật đầu “Trước đây từng thấy ở trong sách, khu vực trung tâm của bạch tháp, có một loại pháp thuật phòng ngự có tính chất công kích cường đại, ta cũng chỉ là suy đoán thôi.” Hắn cũng không che che giấu giấu lấp ɭϊếʍƈ suy nghĩ của mình, có một số việc không muốn đấu khẩu với người khác, có thể không cần mở miệng, nhưng có một số việc nếu không nói rõ ràng, sẽ không dứt ra được, cần gì chứ.


Biểu tình của Trần Phong nhất thời trở nên nghiêm túc “Thẩm Tu, khu vực trung tâm của bạch tháp, vẫn luôn là một địa phương không cho phép người mới tiến vào, ta không biết ngươi đọc được tư liệu ở chỗ nào, thế nhưng chuyện như vậy, cũng không thể tùy tiện suy đoán.”


Thẩm Tu thấy đối phương có phản ứng, đồng thời cũng cường liệt hơn một chút, liền đoán được khu vực trung tâm của bạch tháp ngày hôm nay thật sự có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quả nhiên, tiếp theo đó, hắn liền nghe thấy Trần Phong nói tiếp “Nhưng để ngừa vạn nhất, ta đi theo ngươi qua đó xem một chút, tên Ninh Lập Sơn kia, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng đó đi.”


Không ít những Ngự Quỷ sư mới tới đang đứng ở trước cửa phòng người phụ trách nhìn quanh, bọn họ không dám đứng ở quá gần, nếu bị phát hiện tựa hồ không tốt, vì vậy bọn họ đều vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, có người làm bộ lấy một ít sách giả vờ đọc, có người giả vờ lôi kéo ngự quỷ của mình bồi dưỡng tình cảm, còn có vài người túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ biểu hiện ra bên ngoài bọn họ đang nói chuyện linh tinh, giao lưu luận đạo… Cửa vừa mở ra, toàn bộ âm thanh đều yên tĩnh lại.


Trần Phong nhanh chân đi ở phía trước, hoàn toàn không để ý tới đám người mới, ánh mắt bọ họ hiện ra sự kinh ngạc, ngạc nhiên nghi ngờ, cùng vui sướng.
Người phụ trách tầng mười cư nhiên thật sự bị Thẩm Tu thuyết phục, đi ra?!
Hơn nữa, nhìn vô cùng quen mắt…


Đây không phải là Trần Phong sao? Y cư nhiên lại chính là người phụ trách trong truyền thuyết!
Đến cùng Thẩm Tu muốn làm cái gì, tự chui đầu vào lưới? Chủ động nhận tội? Nhìn qua hình như cũng giống là đi khởi binh vấn tội!


Ánh mắt mọi người đều biểu hiện không thể tin được, sắc mặt của Tần Nhị ẩn ẩn mấy phần sung sướng, dù sao hắn cũng vô cùng tận sức tạo quan hệ với Trần Phong, chẳng qua gã vốn dĩ cảm thấy có thể sẽ có chút tác dụng, không nghĩ tới lai lịch của đối phương lớn như vậy, thật sự là cực kỳ tốt!


Cửa của gian phòng đầu tiên phía bên tay phải tính từ cầu thang bị gõ vang, người bên trong đi ra mở cửa, Ninh Hải Sinh ló ra một cái đầu, lúc nhìn thấy tầm mắt của Trần Phong, ngẩn người ngay tại chỗ, sau khi phản ứng được lập tức mở cửa ra, miệng nói “Nguyên lai là Trần Phong ca, làm sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây?”


“Có người nói ở phòng của ngươi có một con ngự quỷ bị ch.ết, ta tới xem một chút.” Trần Phong cất bước đi vào, Thẩm Tu cũng đi theo vào, mà những người khác cũng không cho Ninh Hải Sinh có cơ hội đóng cửa, bọn họ đẩy cửa ra, thấy Trần Phong không có ý xua đuổi, liền dồn dập đứng vào một góc để xem.


Bên trong bạch tháp, cũng không cần hành động che giấu tai mắt người, vì bảo đảm công khai, công bằng, công chính, nếu như vấn đề đó không dính đến việc riêng của cá nhân, hoặc là dính đến vài hoàn cảnh bất nhã, như vậy, người phụ trách cũng chẳng cần phải ngăn cản các Ngự Quỷ sư khác vây xem.


“Ninh Lập Sơn, ngự quỷ của ngươi đâu?” Trần Phong nhận ra tên Ngự Quỷ sư này, cùng với Tần Nhị đi chung một con thuyền đến đây, lúc đó y vừa vặn có thời gian, cho nên làm người dẫn đường, vì vậy những người mới trong gian phòng này y đều nhận ra.


“Nó ch.ết rồi, bị Thẩm Tu giết, ca ca ta sợ ta quá thương tâm, đã sửa sang lại thi thể một chút.” Ninh Lập Sơn thở dài, trên gương mặt thật thà mang thêm vài phần không đành lòng, gã chỉ chỉ một đống thịt nát bét đặt ở trong một cái chậu, nói “Bởi vì vận chuyển phiền phức, cho nên chỉ chặt nhỏ, đến lúc nào đó muốn ném thi thể này đến chỗ nào cũng thuận tiện hơn, ta cũng không muốn nhìn thấy mặt nó, vừa nhìn thấy nó… Ta liền không nhịn được muốn đánh Thẩm Tu một trận!”


Hai tay Ninh Lập Sơn nắm chặt, trong ánh mắt mang theo kiên nghị, ca ca gã là Ninh Hải Sinh đứng ở một bên, nói “Lập Sơn lúc làm như vậy cũng là cắn răng mới làm được, chúng ta không thể vi phạm quy định của Không Đảo, nếu không thể động thủ với đồng bạn ở đây, vậy nên chỉ biết chịu đựng, Thẩm Tu hơi quá đáng, không chỉ giết tên ngự quỷ đáng thương này, thậm chí còn đá đệ đệ ta bị thương, kính xin Trần Phong ca… Không, kính xin người phụ trách tầng mười vì chúng ta nói vài câu giúp chúng ta!” Gã từ biểu tình cùng với thái độ của những người ở cửa, rất nhanh liền suy đoán được thân phận của Trần Phong.


Trần Phong đánh giá đống thịt trong cái chậu kia, tiến lên, tỉ mỉ nhìn một chút, cắt thành như vậy xương cốt đều đứt đoạn mất, căn bản không nhìn thấy được vết thương ra sao, hơn nữa thân thể của ngự quỷ từ lúc sống đến lúc ch.ết, đều là vật phẩm riêng tư của Ngự Quỷ sư, người ta có thể tùy ý xử trí, y không tiện nói gì.


Trần Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía tên Ngự Quỷ sư đến từ cùng một thành thị với Tần Nhị kia, nghe đâu một mình hoàn thành nhiệm vụ, y chờ đợi đối phương biện giải, cũng sẽ không đến mức kể cả một cái cơ hội cũng không cho, liền trực tiếp mở miệng hỏi tội.


Thẩm Tu nhàn nhạt quét mắt nhìn tình hình thi thể hiện tại của ngự quỷ kia, đáy mắt xẹt qua vài tia máu đỏ tươi, bất quá vì hắn hơi cúi đầu, rất nhanh có thể che giấu, mùi máu tanh quá nồng, khí tức giết chóc dường như hòa lẫn một loại oán niệm sâu đậm nào đó, kể cả ngự quỷ ở bên cạnh Ninh Hải Sinh, nhìn qua đều có chút dấu hiệu tinh thần bị hỏng mất, hắn đi lên phía trước, ngồi xổm người xuống, không chút kiêng dè nào duỗi tay ra chạm vào đống thân thể bị chặt thành loạn thất bát tao, toàn bộ xương cốt bị băm nát, da thịt chia lìa…


Thẩm Tu âm thầm nghĩ xem nên dùng biện pháp gì mới có thể vạch trần những người này, hắn giương mắt nhìn Ninh Lập Sơn đang biểu hiện sắc mặt bi thống cùng tức giận một chút, ánh mắt xẹt qua bả vai của đối phương, dừng lại ở trên người của tên ngự quỷ đang đứng cạnh gã, chính xác mà nói, là nhìn về phía tay của nó, nó âm thầm giật giật ngón tay, rõ ràng sắc mặt tỏ ra thống khổ bất kham, nhưng vẫn nỗ lực chỉ về phía một cái giường dựng ở cạnh tường.


Thẩm Tu trong đầu hiểu rõ, hắn đứng dậy đi về phía cái giường kia, những người khác không hiểu gì, nhìn về phía tên Ngự Quỷ sư mới đến vốn dĩ nên á khẩu không trả lời được, vì xuống đất van xin tha tội, đáy mắt Ninh Hải Sinh xẹt qua mấy phần xem thường, vô luận đối phương muốn làm gì, hiện tại cũng đã quá muộn, cho kẻ địch có thời gian chuẩn bị, chính là cây cầu dẫn đường cho cái ch.ết đi tìm chính mình.


Trần Phong phát hiện Tần Nhị đang đứng lẫn trong đám người, tựa hồ sắc mặt không có một chút lo lắng nào, ngược lại còn có chút thả lỏng, không khỏi cảm thấy được có lẽ mối quan hệ của hai người này, chẳng hề tốt như trong lời nói của Tần Nhị. Bộ dáng của Lý Dịch và Trương Kim càng giống như là đang nhìn xem trò vui, nếu như lúc Thẩm Tu bị trục xuất hoặc là nhận trừng phạt, tên cao đẳng quỷ tộc kia có thể được mang ra cho mọi người rút thăm hợp phối là tốt rồi.


Cái giường dựa vào trên vách tường kia, là giường của Tần Nhị.


Thẩm Tu đứng ở bên giường, quét mắt nhìn chăn gối một lần, cũng không có phát hiện bất kỳ vết máu nào. Lúc này Tần Nhị đi vào, không vui nói “Thẩm Tu, ngươi lục lọi giường ta làm cái gì, chẳng lẽ còn có thể nhìn ra cái gì? Tuy rằng chúng ta đến từ cùng một nơi, theo lý thuyết phải trợ giúp lẫn nhau, thế nhưng chuyện đến nước này, ta chỉ có thể khuyên ngươi nên cúi đầu nhận tội.”


Thẩm Tu căn bản tỏ vẻ không thèm để ý tới gã.


Tần Nhị khoanh tay, tiếp tục nói “Vốn dĩ Lập Sơn cũng không có ý định đi tìm người phụ trách, chuẩn bị tự mình giải quyết, ngược lại ngươi giỏi, chính mình đi vu hại người khác, kết quả bị phơi bày rất bị đả kích đúng không? Chuyện kia chúng ta đều nhìn thấy, Lý Dịch, Trương Kim, các ngươi nói có đúng hay không?”


“Đúng vậy, chúng ta đều tận mắt chứng kiến, Thẩm Tu, ngươi thật là ác độc.” Lý Dịch bị điểm danh, gật gật đầu, đứng dậy, gã hữu hảo tươi cười với huynh đệ nhà họ Ninh, nếu Thẩm Tu ăn mệt, vậy bây giờ bọn hắn cần phải làm tốt mối quan hệ với anh em nhà nọ Ninh.


Trương Kim không cam lòng yếu thế “Tần Nhị còn nỗ lực ngăn cản ngươi, kết quả không kịp, ai, thực sự là đáng tiếc!” Gã than thở, không để lại dấu vết bóng gió Tần Nhị.
Lại không biết có một người không quyết tâm, đẩy người khác vào trong vực sâu.


Trần Phong nhìn về phía những tên người mới nói rằng tận mắt chứng kiến, hỏi “Ngươi tiến lên ngăn cản? Nói như vậy, các ngươi ở trong khoảng cách gần chứng kiến sự tình phát sinh.”


Tần Nhị thầm nghĩ chuyện này nhất định là Thẩm Tu không có cơ hội bật dậy, liền gật đầu, trầm ổn nói “Đúng, ta thật đáng tiếc đã chậm một bước, bằng không có lẽ có thể cản được công kích của Thẩm Tu, như vậy thì ngự quỷ của Lập Sơn sẽ không ch.ết, bản thân Lập Sơn cũng sẽ không phải chịu đựng thương tổn.”


Mọi người nhất thời bị loại đại nghĩa quên mình vì người thuyết phục, không khỏi châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
“Tần Nhị vẫn rất có nghĩa khí!”
“Người tự nguyện vì đồng bạn chống lại công kích, sau này có đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng là người đáng tin.”


“Mặc dù nói ngự quỷ kia không bằng ngự quỷ đẳng cấp cao của Thẩm Tu, thế nhưng so với những người lấy vũ khí đâm về phía đồng bạn luôn tốt hơn!” 
“Thẩm Tu thật sự quá đáng, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu oán hận đâu?”


Trần Phong bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Tu, kì thực y cũng không tin tên Ngự Quỷ sư mới đến kia sẽ làm ra loại chuyện vụng về như vậy, cứ coi như thật sự là hắn làm, cũng không đến mức tự mình ngay lập tức đi đến tìm y giữ gìn lẽ phải, đây không phải là tự tìm đường ch.ết?


Thẩm Tu không nói hai lời, trực tiếp lật tung toàn bộ cái giường của Tần Nhị, trong lúc mọi người kinh ngạc thốt lên vài tiếng nho nhỏ, nhặt từ dưới gầm giường một đoạn cánh tay dầm dề máu tươi. Tuy rằng có không ít người ở khoảng cách khá xa, thế nhưng thị lực của Ngự Quỷ sư đều rất tốt, không thì làm sao có thể trong lúc quỷ tộc giao chiến hạ lệnh được cho chúng nó. Bọn họ nhìn về phía Thẩm Tu đang nhìn chằm chằm vào đoạn cánh tay kia, phát hiện có một đoạn da thịt đã hiện ra một loại màu sắc tối tăm, có một loại hoa văn rất kỳ lạ, nhìn qua giống như hiện ra từ bên trong.


Nơi này tại sao lại có một loại đồ vật tanh mùi máu như thế? Là cánh tay của tên ngự quỷ đã ch.ết kia sao? Những hoa văn kia biểu hiện cho cái gì?


Trần Phong bất thình lình đứng lên, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm đoạn cánh tay kia, đồng thời cấp tốc đi đến đó cầm lấy đưa lên trước mặt tỉ mỉ quan sát, hồn nhiên không để ý những vết máu đó rơi vào quần áo của mình.


Sắc mặt Ninh Lập Sơn đã kinh biến đến mức giống hệt với màu da trên cánh tay kia, u ám xen lẫn với tử bạch, cả khuôn mặt trở nên tương đương với một bức tranh trường phái trừu tượng. Ninh Hải Sinh đầu tiên là chấn kinh trong chốc lát, mới đưa mắt nhìn về phía tên ngự quỷ của mình, hắn đưa ngón tay, khẽ run, âm thanh mang theo một loại lửa giận không thể tha thứ “… Là ngươi!”


Con ngự quỷ này, nộ lệ này! Lại dám ngay dưới mí mắt của huynh đệ bọn họ, cố ý đem một đoạn cánh tay mang theo chứng cớ lặng lẽ vất xuống gầm giường! Bởi vì lúc đó bọn họ đang mải xử lý thi thể, Ninh Lập Sơn lười để ý, bản thân Ninh Hải Sinh cũng không muốn nhìn chằm chằm, không có ý gì, bọn họ nghĩ ở trong căn phòng nhỏ như vậy, ngự quỷ có muốn phản kháng cũng không phản kháng được, không nghĩ tới con ngự quỷ này dám âm thầm làm chuyện này!


“Quả thật đúng là bị pháp thuật công kích.” Trần Phong cuối cùng cũng cho ra kết luận, y nhìn quanh bốn phía, ánh mắt trọng điểm đảo qua Ninh Lập Sơn, Ninh Hải Sinh, cùng với đám người Tần Nhị, Lý Dịch, Trương Kim, âm thanh mang theo vài phần tức giận “Ninh Lập Sơn, ngươi để cho ngự quỷ của ngươi đi làm cái gì, đến giải thích với tháp chủ của bạch tháp đi thôi, Ninh Hải Sinh, ngươi là đồng phạm, nếu nhưng ngự quỷ của ngươi đột nhiên phản loạn, có lẽ mọi người đều bị lừa gạt!”


“Còn có Tần Nhị, Lý Dịch, Trương Kim…. Đặc biệt là Tần Nhị, nếu ngươi đã tiến lên hỗ trợ, vậy thì nhất định có thể nhìn thấy rõ tình hình thật sự, nhưng lại che giấu không báo, còn trợ Trụ vi ngược, chuyện này, ta cũng sẽ thỉnh tháp chủ định đoạt chung luôn!”


“Những người còn lại, nhân viên tản đi đi, bảo vệ hiện trường, đừng có để người khác tiếp tục đi vào, Thẩm Tu, ngươi đi cùng với ta đi gặp tháp chủ.”


Trần Phong dùng vài câu đem toàn bộ tội nhân liên quan đến chuyện này chỉ rõ từng người một, lời vừa nói xong, cũng không biết y thông báo người khác bằng cách nào, rất nhanh liền có vài Ngự Quỷ sư cao cấp khác đi tới, nhìn qua thì phải là cấp bốn, cấp năm, khống chế những người mới vừa bị chỉ tên, cũng chia đội ngũ ra sơ tán đám Ngự Quỷ sư mới đến đang mang biểu tình nhìn xem kịch lớn.


Những người vừa tới, chưa từng va chạm xã hội, người mơ ước khu vực trung tâm của bạch tháp còn thiếu sao? Chỉ có điều có người sẽ lẫn vào trong đám người mới, muốn ra tay, thật là không biết là sẽ ch.ết, hay vẫn là muốn ch.ết!


“Ta cũng phải đi?” Thẩm Tu cảm thấy được bản thân hắn chẳng qua là có công báo cáo mà thôi, cũng không cần liên quan vào chuyện này mới đúng.


“Chuyện này liên lụy rất rộng, công lao của ngươi không nhỏ, bằng không, chờ Ninh Lập Sơn tìm được một con ngự quỷ khác, nhất định sẽ mưu tính lần công kích tiếp theo, sẽ tạo phiền phức cho chúng ta.” Trần Phong đi ở phía trước, vừa dẫn đường, không quên quay đầu lại nói “Chỉ là đơn giản nói vài câu với tháp chủ rằng ngươi phát hiện chuyện này mà thôi, không cần căng thẳng.”


Thẩm Tu: “…”
Hắn âm thầm thở dài, bản thân hắn không hề căng thẳng chút nào, chính là sợ tháp chủ của Ngự Quỷ sư phái suy nghĩ nhiều.






Truyện liên quan