Chương 3: Giấc Mơ Kỳ Lạ

Hắn gần đây đã có thể nghe thấy được "suy nghĩ" của các sinh vật không phải con người, cũng giống như nghe hiểu được tiếng của động vật, có thể tiến hành trao đổi cùng động vật thông qua năng lực đặc biệt thần giao cách cảm.
Hắn đột nhiên có được siêu năng lực này từ hai năm trước.


Ngay từ đầu hắn vẫn chưa thể sử dụng thành thạo nó, nhưng sau khi trải qua luyện tập hàng ngày, bây giờ hắn đã có thể nghe được thanh âm của rất nhiều loài động vật khác nhau.


Hắn có thể dự đoán được thời tiết, đạt được chức quán quân của cuộc thi đấu côn trùng ở thành phố Lục Hải đều là nhờ vào siêu năng lực này.
Mà xuất hiện cùng lúc với siêu năng lực này là một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.


Cứ cách một thời gian, hắn sẽ lại mơ tới cảnh tượng các thành phố bị các loại quái thú xâm lấn, bản thân cũng sẽ ch.ết thảm trong đó, sau đó bừng tỉnh dậy.
Ban đầu Lộ Nhiên cũng đã đến gặp bác sĩ, nhưng không kiểm tr.a ra đó là bệnh gì.


Nhưng có một điều chắc chắn mà hắn biết là bản thân mình không hề bình thường.
Bởi vì bản thân không bình thường, cho nên Lộ Nhiên cảm thấy cái thế giới này nhất định cũng có chỗ nào đó không bình thường.


Chẳng qua đã lâu như vậy rồi nhưng hắn chỉ phát hiện ra mỗi bản thân mình là thứ kỳ lạ duy nhất.
Cho dù ở trên mạng thường xuyên nhìn thấy một vài câu chuyện siêu phàm hay lời đồn quỷ dị, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể chứng minh được gì, cứ như thể tất cả đều là bịa ra.


available on google playdownload on app store


Lần này tuy rằng ngay từ đầu Lộ Nhiên rất nghiêm túc xem xét, nhưng mà ngay sau đó hắn đành phải lắc đầu. Đã nhiều lần quá rồi, hắn sẽ không tin mấy câu chuyện bịa đặt vớ vẩn này nữa.
Cái thế giới này vẫn còn khá khoa học...


"Ăn cơm trước đi." Đúng lúc này, người phục vụ rốt cuộc đã mang đồ ăn ra. Thấy thế, Lộ Nhiên liền để điện thoại di động xuống và ngồi ăn với Phương Lan.
Thật ra bức ảnh vừa rồi thực sự rất máu me.


Nhưng Phương Lan nhìn thấy nó lại không hề cảm thấy khó chịu, chỉ có thể nói là không hổ danh con nhà nòi của gia đình thú y.
Hai người vừa gắp thức ăn, Lộ Nhiên vừa hỏi: "Những thú cưng trong nhà chị cũng sẽ đều được đưa đến Ma Đô hết à?"
"Đương nhiên rồi."


Phương Lan nói: "Chị muốn duy trì tần suất mỗi tuần đăng blog một lần, nếu không những người hâm mộ của chị sẽ nhớ chị lắm."


Phương Lan thật ra còn là một blogger chuyên làm về thú cưng, thường xuyên chia sẻ thú cưng mà mình nuôi dưỡng lên trên mạng, kiểu bản thân thì không lộ mặt mà chỉ cho thú cưng xuất hiện thôi ấy.


Tuy nhiên Lộ Nhiên vẫn chưa bao giờ coi Phương Lan là blogger thú cưng thật sự cả. Vì dù sao thì những thú cưng mà cô ấy nuôi đều là mấy loại như rắn, nhện, bọ cạp, rết..., chẳng có nửa điểm gì liên quan tới dễ thương.
"Xem ra chị phải thuê một phòng trọ rồi nhỉ." Lộ Nhiên nhún vai.


Phương Lan mang theo mấy con thú cưng "dễ thương" này mà được ở trong ký túc xá thì coi như hắn chịu thua. Cho dù quản lý ký túc xá có cho phép mang vào thì các bạn cùng phòng cũng sẽ nửa đêm bật dậy bóp ch.ết Phương Lan thôi.


Có ai chấp nhận được bạn cùng phòng ký túc xá nuôi thú cưng... là bọ cạp, rắn rết chứ?
"Tự thuê thì tự thuê thôi." Phương Lan lơ đễnh nói: "Cậu mau thi xong rồi tới đây chia tiền thuê nhà với tôi đi."


"Cứ làm như tôi cũng thích mấy con thú cưng chị nuôi lắm không bằng. Tôi cũng biết sợ a." Lộ Nhiên nghĩ thầm.
Hắn cũng không phải là một người nhát gan, nhưng hồi hắn mới 7, 8 tuổi, Phương Lan đã cầm mấy con bò sát như nhện ra dọa hắn, vì vậy đã tạo thành ám ảnh tâm lý đối với Lộ Nhiên.


Bà chị này đâu có chút xíu nào giống con gái đâu chứ? Đến bây giờ vẫn không hề thay đổi chút nào... Mèo với chó không đáng yêu hơn nhiều à?
Hai người cứ ngồi đó nói chuyện với nhau.
Rất nhanh, trời đã tạnh mưa, cơm cũng đã ăn xong xuôi.


Bởi vì buổi chiều Phương Lan còn có hẹn với bạn thân nên cô giành trả tiền rồi rời khỏi quán ăn trước. Chỉ còn lại Lộ Nhiên vẫn còn ở lại ăn nốt bữa cơm.
Lần này Phương Lan tới tìm Lộ Nhiên là vì cô nghe nói Lộ Nhiên đã xin phép nghỉ học. Cô sang đây xem tình hình như nào thôi.


Lộ Nhiên cũng biết cả gia đình Phương Lan rất quan tâm đến mình.
"Ài, chán quá."
Một lát sau, Lộ Nhiên cũng đi ra khỏi quán cơm. Hắn cảm nhận mùi không khí ẩm ướt, nhìn cầu vồng phía chân trời, tâm trạng không ngừng thay đổi.


Cấp 3 thật nhàm chán, căn bản không có nhiều thời gian để bản thân có thể nghỉ ngơi...
Hắn bước về phía trước, trong đầu đang không thể chờ đợi muốn lập tức thi ngay vào đại học.


Tuy nhiên, hắn còn chưa đi được mấy bước, một thanh âm đột nhiên xuất hiện làm cho hắn giật mình đứng yên tại chỗ ngay lập tức.
Ngay sau đó Lộ Nhiên giơ bàn tay của lên, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ màu đen chẳng biết đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn từ lúc nào.


Thật sự không thể hiểu nổi tại sao nó lại có thể đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn đột ngột đến như vậy.


Trừ điều này ra, trước mắt và trong tai của Lộ Nhiên còn xuất hiện ảo giác và tiếng thì thầm... Trong chớp nhoáng này, hắn chỉ cảm thấy xung quanh vừa im lặng lại ồn ào, chính mình dường như đã bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.


Những đoạn chữ không ngừng được làm mới, giọng nói trong tai không ngừng vang lên, biểu cảm của Lộ Nhiên càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.






Truyện liên quan