Chương 1-2
“… Dục Kỳ… Dục Kỳ!”
“A?” Tiêu Dục Kỳ ngốc lăng mà ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt phụ thân có chút hờn giận.
“Lập tức sẽ đi gặp Hoàng Thượng, ngươi cư nhiên còn ngẩn người.” Tiêu Chấn Hải trách cứ nói: “Lát nữa nhất định phải tỉnh táo một chút, không thể khiến Tiêu gia chúng ta mất mặt.”
Ông gia giáo cực nghiêm, không chấp nhận được nhi tử làm ra hành vi mất thể thống.
” Vâng, cha, thực xin lỗi.” Tiêu Dục Kỳ cúi đầu, y lại đang nghĩ đến “Người kia” …
Lúc này, hai phụ tử đang được thái giám trong cung dẫn dắt, đi trên hành lang dài ở ngự hoa viên. Tiêu Chấn Hải thân là Trấn Nam Đại tướng quân, được Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng, thường xuyên xuất nhập hoàng cung, mà độc tử (con trai độc nhất) Tiêu Dục Kỳ của ông lại vẫn là lần đầu tiến cung, cá tính thành thật nhã nhặn lại hay xấu hổ của y khiến cho phụ thân không khỏi lo lắng.
“Hoàng Thượng nghe nói ta có nhi tử, liền cố ý muốn gặp ngươi, vi phụ cũng không biết là chuyện gì, ngươi phải dựa vào chính mình hảo hảo biểu hiện”.
Trước khi đi phụ thân đã dặn dò như vậy.
Nếu bình thường, Tiêu Dục Kỳ đã sớm sợ tới mức không biết làm sao, nhưng bởi vì vài ngày trước đã xảy ra sự kiện kia, y trở nên tùy thời tùy chỗ đều có thể như đi vào cõi thần tiên, hiện tại ngay cả cảm giác khẩn trương cũng đã quên.
Thiếu niên gọi là ‘Vũ Điền’ kia…Rốt cuộc là nam sinh hay là nữ sinh? Hắn lại đối với mình làm ra ‘Loại chuyện này’…
Nghĩ đến tình cảnh ngay lúc đó, Tiêu Dục Kỳ lại là một trận mặt đỏ tim đập nhanh. Từ sau ngày đó, chính mình liền đối với hắn nhớ mãi không quên, không ngừng hồi tưởng hắn đối với mình nói qua…”Ngươi nhất định sẽ là của ta”…Kia là có ý tứ gì a…
Nghĩ nghĩ, bọn họ đã đi tới tiểu đình viện Hoàng Thượng tiếp kiến bọn họ.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, phụ tử Trấn Nam tướng quân đến.” Thái giám ở cổng vòm đình viện khom người nói.
“Thỉnh bọn họ tiến vào.” Nam trung âm uy nghiêm truyền ra, Tiêu Dục Kỳ rốt cuộc hồi hồn, theo phụ thân bước vào sân nội.
Vừa vào, xông vào mũi chính là một làn thanh hương hoa thảo.
Tiêu Dục Kỳ nghe nói long nhan Hoàng Thượng là không được nhìn thẳng, vì thế y vẫn thấp đầu nhìn mũi chân chính mình, không dám tùy tiện ngẩng đầu.
Y chỉ có thể từ khóe mắt rủ xuống ngắm đến mặc hoàng sắc long bào, Thánh Thượng ngồi ở phiến đá hình tròn bên cạnh bàn, ở đối diện ngài còn có một người, bất quá Tiêu Dục Kỳ không thể nhìn kỹ.
Y cùng phụ thân quỳ xuống hô.
“Bái kiến Hoàng Thượng, Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, bái kiến Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Nguyên lai Thái tử cũng ở đây, Tiêu Dục Kỳ sau khi niệm xong mới phát giác, nghĩ đến — hẳn là người đang ngồi kia.
“Bình thân.” Hoàng Thượng ân cần đưa tay.
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Hai người đứng dậy, Tiêu Dục Kỳ như trước cúi đầu.
“Hoàng Thượng, đây chính là tiểu khuyển, gọi là Dục Kỳ.” Tiêu Chấn Hải đem Tiêu Dục Kỳ kéo qua, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói:
“Nói bái kiến Hoàng Thượng…”
Tiêu Dục Kỳ vội vàng chắp tay nói:
“Tiểu nhân Tiêu Dục Kỳ, bái kiến Hoàng Thượng.”
“Ân… Dục Kỳ sao? Ngươi ngẩng đầu lên, cho Trẫm nhìn xem.”
” Vâng.” Tiêu Dục Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, đối diện đôi mắt lóe tinh quang của Hoàng Thượng, y thoáng quay đầu nhìn về phía ‘Thái tử điện hạ’, này vừa thấy, y sợ tới mức lập tức sắc mặt đại biến thiếu điều kêu ra tiếng.
Ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng không phải người khác, đúng là vài ngày trước cùng Tiêu Dục Kỳ luận võ cũng cường hôn y thần bí mỹ thiếu niên — Vũ Điền.
Lúc này, bàn tay nhỏ trắng nõn của hắn đang lười biếng chống cằm, mắt mang tiếu ý mà nhìn Tiêu Dục Kỳ thần sắc kinh hãi.
Nguyên lai… Nguyên lai hắn là đương kim Thái tử…
Đúng vậy… Đương kim Hoàng gia họ ‘Lôi’, sách khai (mở ra) không phải là ‘Vũ Điền’ sao? Hơn nữa thiếu niên kia khí chất cao nhã thoát tục…Vì cái gì lúc ấy y lại không nghĩ tới.
Tiêu Dục Kỳ trên mặt một trận thanh một trận hồng, hơn nữa y ngu si mà giương miệng, biểu tình kia thật sự hảo ngoạn cực kỳ, khiến cho Thái tử phì cười ra tiếng.
“Làm sao vậy? Hoàng nhi?” Hoàng Thượng quan tâm hỏi.
“Phụ vương, không có gì, ngài có phải hay không hẳn là cùng Tiêu công tử giải thích nguyên nhân thỉnh y tới đây?” Thái tử kiều tiếu nói.
“Nga, đúng rồi.” Hoàng Thượng mỉm cười chuyển hướng Tiêu Dục Kỳ cùng Tiêu Chấn Hải, nói: “Trẫm mời các ngươi vào cung là muốn…”
Ngài dừng một chút, nhất thời nghĩ không ra dùng lời nói như thế nào để biểu đạt.
“Xin hỏi là chuyện gì? Hoàng Thượng cứ việc phân phó.” Tiêu Chấn Hải một mảnh trung tâm nói.
“Ha hả, cũng không phải nhiệm vụ gì trọng yếu.” Hoàng Thượng vuốt hai hàng râu cong cong nói: “Là như vầy, Thái tử cần tìm một thiếp thân ngoạn bạn (1), Trẫm nghe nói nhi tử Tiêu tướng quân niên thiểu hữu vi (2), phẩm tính thuần lương… Ách, còn hình như đoạt được quán quân giải đấu võ thuật, đúng không?”
(1) bạn theo bên mình chơi cùng
(2) tuổi trẻ tài cao
Ngài quay đầu lại hỏi Thái tử, người sau mỉm cười gật đầu.
“Ân… Cho nên Trẫm cảm thấy được do Tiêu công tử đảm nhiệm là thích hợp nhất”. Hoàng Thượng nói.
“Hoàng Thượng quá khen, tiểu khuyển còn có rất nhiều chỗ cần cải thiện.” Tiêu Chấn Hải ngoài miệng khiêm tốn nói, kỳ thật trong lòng vì Tiêu Dục Kỳ kiêu ngạo cực kỳ — cư nhiên ngay cả Hoàng Thượng cũng để mắt đến nhi tử của mình.
Tiêu Dục Kỳ nghe Hoàng Thượng nói xong, nhìn nhìn lại Thái tử thần tình tươi cười, thoáng cái lơ mơ.
“Ha hả, Tiêu tướng quân không cần khách khí, ngươi cảm thấy như thế nào? Để Tiêu công tử đảm nhiệm thiếp thân thị tòng ?”. Hoàng Thượng lại hỏi.
“Đương… Đương nhiên, đây chính là chúng ta vô cùng vinh hạnh a.” Tiêu Chấn Hải liên thanh đáp ứng, sau đó dắt nhi tử thấp giọng nói: “Còn không mau mau khấu tạ Hoàng Thượng?”
“Vâng… Khấu tạ Hoàng Thượng.” Tiêu Dục Kỳ vội vàng quỳ xuống không ngừng dập đầu, một cánh tay nhỏ mảnh khảnh nâng y dậy.
Y ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt minh lượng mê nhân.
“Thái tử điện hạ…” Y không khỏi hô.
Thái tử vô cùng thân thiết mà kéo tay y, mỉm cười nói:
“Tiêu công tử, sau này phải thỉnh ngươi chiếu cố nhiều.”
“Vâng…Vâng.” Tiêu Dục Kỳ tim đập lỡ mấy nhịp, trướng đỏ mặt trả lời.
Trên không gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua hoa viên…