Chương 34: Phiên ngoại : 5: vi phục xuất tuần (phần 3)

Hôm sau, Lôi Thế Hiên tiếp tục dẫn Tiêu Dục Kỳ du sơn ngoạn thủy, hoàn toàn không đem chuyện hôm qua để trong lòng.
Đầu tiên họ tới Hưởng Thủy phong leo núi, tiếp theo đi tham quan miếu vũ phụ cận, sau đó chạy tới thị trấn cảm thụ một chút phong thổ nhân tình bản địa, cả buổi sáng cứ như vậy trôi qua.


Tới trưa, ánh mặt trời trở nên gay gắt, mọi người đều vào trong phòng tránh nắng. Đám Lôi Thế Hiên trở lại khách *** dùng cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, đợi tới chiều lại xuất môn.


Lôi Thế Hiên hôm nay không ở lại trong phòng dùng cơm, hắn nổi hứng lên kéo Tiêu Dục Kỳ vào một phòng trang nhã ở lầu hai ăn trưa. Chiêu đãi họ chính là một gã tiểu nhị trẻ tuổi khác, tên hôm qua dường như kinh hách quá độ không dám tiếp đám Lôi Thế Hiên nữa.


Lôi Thế Hiên lúc này rất hợp tác điểm vài món ăn phong vị, tiểu nhị cầm thái đơn đi xuống. Lôi Thế Hiên cùng Tiêu Dục Kỳ ngồi đối diện nhau, còn lại hai gã thị vệ một tả một hữu đứng bên cạnh họ.


Tiêu Dục Kỳ và bọn họ là đồng liêu, họ đang công tác mình lại nghênh ngang mà ngồi, điều này làm cho y áy náy không thôi. Bất quá hai thị vệ kia cũng tập mãi thành thói quen, tịnh không để ý nhiều lắm.
Đang chờ thức ăn đưa lên, ngoài cửa khách *** bỗng nhiên một trận xôn xao.


“Cút ra cút ra”. Hai mươi mấy tráng hán mặc phục sức gia đinh đẩy khách nhân cạnh cửa ra, xông vào. Bọn họ cầm mộc côn trong tay, mỗi người mắt lộ ra hung quang, vừa nhìn đã biết không phải thiện nam tín nữ. Chưởng quầy khách *** và mấy *** tiểu nhị cuống quít ngăn lại.


available on google playdownload on app store


“Xin hỏi các vị có chuyện gì sao?” Chưởng quầy sợ hãi hỏi.
“Chúng ta tới tìm người! Chỗ các ngươi có người đắc tội Chu thiếu gia chúng ta!” Nam tử trung niên đầu lĩnh giọng đanh thép rống lên.


Khách nhân bên cạnh bắt đầu thấp giọng nghị luận, chưởng quầy thì âm thầm lau mồ hôi, nghĩ thầm mình lúc này chọc tới đại phiền toái rồi.
Lôi Thế Hiên nghe được thanh âm dưới lầu, hắn không chút hoang mang đứng dậy đi đến chỗ lan can, Tiêu Dục Kỳ cùng hai thị vệ thủ bên cạnh hắn.


Dưới lầu, một gia đinh mắt sắc phát hiện ra hắn, lập tức hô to:
“Chính là hắn!”
Nam tử đầu lĩnh ngẩng đầu nhìn lên, tướng mạo Lôi Thế Hiên xác thực ăn khớp với miêu tả của thiếu gia nhà gã.


“Chính là người kia mạo phạm thiếu gia! Tróc hắn về!” Nam tử ra lệnh một tiếng, mấy gia đinh khác mang theo côn tử (gậy gộc) xông lên lầu hai, đám khách nhân hốt hoảng tránh né.
Chưởng quầy luống cuống tay chân.
“Nhanh đi báo quan a!” Lão kêu la tiểu nhị bên cạnh.


“Lão bản, đây là người của Chu viên ngoại a…” Tiểu nhị do dự đáp.
“Cái gì? Này… Này…” Chưởng quầy cũng khó xử, Chu viên ngoại là tuyệt đối không thể đắc tội, cái này làm sao bây giờ? Điếm của lão chỉ sợ cũng bị phá…


Hai mươi mấy người rất nhanh đã bao quanh đám Lôi Thế Hiên, Lôi Thế Hiên thần tình tự nhiên phe phẩy quạt, hứng thú quan sát bọn họ.
Bọn gia đinh nghe nói mấy thị vệ kia lợi hại, cũng không dám tùy tiện tới gần, vẫn cầm côn tử hăm dọa. Nam tử trung niên kia bắt đầu bắn ra lời hung ác:


“Mấy người các ngươi, thức thời thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói!”
Lôi Thế Hiên cười nói:
“Nga? Các ngươi dựa vào cái gì tróc người?”
“Hừ! Ngươi hạ nhục công tử chúng ta, chẳng lẽ còn muốn toàn thân trở ra sao?”
Thị vệ bên cạnh Lôi Thế Hiên quát khẽ:
“Lớn mật!”


Này vừa quát như sấm dậy, mấy tên gia đinh nhát gan không khỏi sợ hãi lùi một bước, nam nhân trung niên kia cũng là sửng sốt một lúc lâu, bất quá gã lập tức trấn định, hung hăng rống lại:
“Ngươi mới lớn mật! Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai?”


Lôi Thế Hiên không lên tiếng, chỉ là cười nhạo, vẻ tươi cười của hắn khiến nam tử càng nổi cơn tam bành.
“Không cần lãng phí thời gian! Đem bọn họ tróc về!” Gã khoát tay, bọn gia đinh hò hét xông lên.


Tiêu Dục Kỳ cùng hai thị vệ che Lôi Thế Hiên ở bên trong, mọi người nhất thời quyền cước tề phi, một số tên gia đinh xông vào đầu tiên bị đánh bay, từng người một đâm vào bàn, cột, có mấy người còn bay ra lan can thiếu chút nữa rớt xuống dưới lầu. Hiện trường một mảnh hỗn loạn, bọn gia đinh chiếm không được thượng phong, tuỳ tiện cầm lấy bình rượu bát đũa ném qua, đám Tiêu Dục Kỳ trước sau không xuất vũ khí ra, chỉ vẫn dùng quyền đầu chiêu đãi bọn hắn.


Lôi Thế Hiên nhàn nhã ngồi một bên uống trà hóng mát, vài tên tiểu mao tặc này, hắn tin tưởng đám Tiêu Dục Kỳ rất nhanh sẽ thu phục được.
Nam tử cầm đầu cũng biết bên mình chống đỡ không được bao lâu, gã lớn tiếng chỉ huy:


“Không cần lo mấy tên thị tòng bên đó! Tróc nam nhân kia là được!”
Bọn gia đinh nghe xong lập tức thay đổi phương hướng, vọt về phía Lôi Thế Hiên. Còn chưa đụng tới y phục của hắn, Lôi Thế Hiên duỗi chân ra, nhắm ngay hạ phúc bọn họ mà đá!


Vài người kêu rên, ầm một tiếng cúi rạp xuống đất ngã sấp trước mặt hắn — đừng quên tiểu Hoàng đế của chúng ta cũng là có chút tài năng.
Lôi Thế Hiên trên cao nhìn xuống bọn họ, phẩy quạt mỉm cười nói:
“Hữu lễ hữu lễ, hãy bình thân”.


Bọn gia đinh quá sức tức giận, bọn họ vùng dậy, không ngừng ra sức nhào tới.
Lôi Thế Hiên đạp hai chân một phát, nhảy lên cao tránh được, nháy mắt vọt đến sau lưng bọn chúng, hắn thu chiết phiến đập vào gáy chúng, chân bọn gia đinh chịu không nổi xung lượng quá mãnh liệt —


“Ai nha nha!!” Mấy bóng người không sai lệch phi thân ra ngoài cửa sổ.
Bên này tiếp tục hỗn chiến.
Tiêu Dục Kỳ một mình đối phó ba người, vừa phi thích (đá) vừa liên hoàn chưởng, đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy. Lôi Thế Hiên ở bên cạnh nhìn xem vỗ tay tán thưởng:


“Dục Kỳ! Cố lên! Cố lên!”
Bọn gia đinh này người người mặt mũi bầm dập, nam tử đầu lĩnh cũng đã trúng vài quyền, gã phát khởi ngoan độc, hét lên:
“Không cần khách khí với bọn chúng!”
Mấy tên gia đinh lập tức vứt bỏ mộc côn, thuận tay cầm bình rượu vỡ ghế gãy làm vũ khí.


Tiêu Dục Kỳ không chịu yếu thế nhấc ghế ngăn bọn chúng công kích, đồng thời dưới chân ngoắc một phát quét bọn họ ngã xuống đất. Lôi Thế Hiên thấy cực hưng phấn, hắn vừa phẩy quạt vừa kêu:
“Cố lên! Cố lên! Đánh ngã bọn chúng!”


Hắn lo cổ vũ Tiêu Dục Kỳ, sau lưng hoàn toàn mất phòng bị — một thân ảnh cầm bình sứ lén lút lặng lẽ tới gần hắn…
Tiêu Dục Kỳ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một màn kinh người, y hoảng sợ bật thốt lên:
“Thế Hiên!!”


Lôi Thế Hiên còn ngây ra quên quay đầu lại, người sau lưng hắn giơ cao bình rượu hương đầu của hắn — Tiêu Dục Kỳ hoả tốc chạy qua, ôm toàn thân hắn tránh ra!
Khách lạp lạp!
Tiêu Dục Kỳ giơ tay chặn lại, bình rượu hung hăng đập lên cánh tay y, lập tức vỡ thành mảnh nhỏ!


“Dục Kỳ!” Lôi Thế Hiên kinh hô, hắn mở trừng hai mắt, đá văng tên đánh lén kia ra.
“Dục Kỳ! Không sao chứ?”


Tiêu Dục Kỳ lắc đầu, nhưng Lôi Thế Hiên phát hiện ống tay áo y mặc một mảnh ẩm ướt, hắn vén tay áo y lên nhìn — trên cánh tay phải trơn bóng của Tiêu Dục Kỳ bỗng nhiên xuất hiện một đạo vết máu!
“Đáng giận!!”
Một tiếng rống giận xuyên qua toàn bộ khách *** —






Truyện liên quan