Chương 91
Mặc dù có lời đồn năm 2012 là tận thế, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày phải tới cũng sẽ tới. Nói ví dụ như là ngày 15 tháng 6, là ngày mà ai đó vô cùng chờ mong.
Mấy ngày gần đây, bác sĩ Cổ được xem là người chín chắn điềm đạm nhất trong Sở Cảnh sát cũng bận rộn đến tối mặt tối mũi, trên gương mặt cả ngày đều treo nụ cười ngớ ngẩn, cứ như sợ người ta không biết mình kết hôn. Mà quý cô Lâm Thinh Thinh của Tổ Trọng án cũng vui phơi phới, thể hiện được khát khao cùng hướng tới cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn.
Sáng ngày 15 tháng 6, trong một gian phòng của khách sạn The Peninsula, Lâm Thinh Thinh nở nụ cười e thẹn, lặng lẽ chờ đợi.
Lương Tiểu Nhu là chị em tốt và cũng là người bên nhà gái nên dĩ nhiên là sáng sớm đã qua với Lâm Đinh Đinh. Cô nhìn Thinh Thinh ngồi trước gương, tay đang cầm một bó hoa cưới, mặc áo cưới trắng thuần khiết xinh đẹp quyến rũ, mỉm cười nói lời khen: "Thinh Thinh, hôm nay em thật sự rất đẹp, đợi lát nữa A Sâm nhìn thấy em chắc chắc sẽ bị em mê hoặc."
Lâm Thinh Thinh che miệng cười, quay đầu cẩn thận nhìn mình trong gương, giữa trán hiện lên một chút hoang mang, "Chị Tiểu Nhu, em... thật sự phải kết hôn? Với A Sâm?" Thinh Thinh lắc đầu, "Sao em vẫn thấy quá khó tin đi?"
"Con bé ngốc này." Lương Tiểu Nhu đi qua, giúp Thinh Thinh chỉnh lại trang sức cài trên đầu. "Đây không phải hôn lễ mà em đã mong đợi từ lâu sao? Sao bây giờ lại không tin tưởng?"
Lâm Thinh Thinh rũ mắt xuống, "Nhưng em vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, chẳng vì lý do gì, chị nói, A Sâm có thể mãi luôn yêu em không?"
Lương Tiểu Nhu bật cười, "Em đó, căng thẳng quá rồi. Nào, hít sâu vào, thả lỏng một chút." Cô ra hiệu Lâm Thinh Thinh thư giãn, sau đó cúi xuống, để mặt cô ngang tầm với mặt Thinh Thinh. "Thinh Thinh, nhìn chính mình trong gương đi, em hoàn hảo xinh đẹp như vậy, sao A Sâm lại không thương em được? Hơn nữa, A Sâm lại còn là một người đàn ông tốt hiếm có, em phải tin tưởng vào ánh mắt của em chứ."
"Vâng." Lâm Thinh Thinh cũng mỉm cười, chỉ cảm thấy cảm xúc nhỏ nhặt của mình lúc này thật sự có chút khó hiểu, A Sâm là người thế nào, cô ấy còn không hiểu rõ nữa sao. Xấu hổ lè lưỡi, vẻ nghịch ngợm thường ngày lại xuất hiện. "Nhưng em cảm thấy hơi nhanh, cảnh tượng lần đầu gặp anh ấy một năm rưỡi trước vẫn còn sống động ở trước mắt em, vậy mà mới chớp mắt, hôm nay đã thật sự phải trở thành vợ anh ấy."
"Ừ, thời gian trôi qua thật sự quá nhanh." Lương Tiểu Nhu đứng thẳng dậy, trả lời mơ hồ.
Một năm rưỡi trước, cô cũng vừa mới bắt đầu quen Ngạn Bác, nhưng lúc đó cô đâu thể nào biết được tương lại sẽ xảy ra chuyện gì? Lại làm sao dự liệu được cuộc sống của cô sẽ xuất hiện một người con gái tài giỏi tuyệt vời như vậy? Thu hút ánh mắt của cô, con tim cô và mọi sự nhớ nhung của cô, cô lại sẵn sàng trao tất cả mọi thứ của mình cho cô ấy.
Như thế vừa thỏa đáng mà hòa hợp đi vào trong cuộc sống của cô, không bao giờ có thể chia lìa.
Nhìn thấy nụ cười bình thản trên khóe miệng chị Tiểu Nhu, Lâm Thinh Thinh chỉ biết cô lại nghĩ tới người đó của cô. Chị Tiểu Nhu và Madam Mã đã ở chung nửa năm, bởi vì nghe nói Thanh tr.a băng sơn có tay nghề nấu ăn tốt, nên có đôi khi Thinh Thinh sau giờ làm cũng sẽ nối gót Tiểu Nhu về nhà cô ăn ké, mà Madam Mã mặc dù vẫn ít biểu cảm, nhưng lại không giống với gương mặt lạnh lùng trong Sở Cảnh sát, nghi thức xã giao thì cũng không thiếu, tâm trạng tốt còn có thể làm thêm đồ ăn. Suy nghĩ về điều đó thì chắc là do nể mặt của chị Tiểu Nhu.
Mà chị Tiểu Nhu trong nữa năm này, cũng trở nên dịu dàng hơn. Có một nét quyến rũ mới, hương vị trước đây chưa từng thấy giờ cũng thấm ra.
Chỉ có người thân quen với cô, mới có thể ở bên cạnh cô và từ từ cảm nhận điều đó.
Trưởng thành hơn, tự tin hơn, lại càng bình tĩnh thoải mái hơn. Lúc nghiêm túc hay nhướng mày, vô hình phát ra khí thế không khác gì Madam MBA.
Lâm Thinh Thinh giật mình, nhớ tới chủ đề trước đây đã đề cập với cô, chớp mắt hỏi cô: "Chị Tiểu Nhu, chị xem em và A Sâm cũng kết hôn, khi nào thì đến phiên chị và Madam Mã đây?"
Lương Tiểu Nhu nghe xong hơi ngẩn ra, xoay người nhìn ra biển lớn ngoài cửa sổ. Biển xanh, cát trắng, gió lộng... Hình ảnh như vậy quá đỗi quen thuộc, cũng đã từng hiện lên trong giấc mộng của cô, và người con gái cô yêu, khiến cho cô vô cùng tham luyến.
Kết hôn ư, đúng là một cụm từ đầy sức hấp dẫn...
Lạc Xuyên mặc váy cưới... Dường như chỉ tưởng tượng một chút thôi đã có thể khiến cho con tim cô đập không ngừng.
Lương Tiểu Nhu lấy lại tinh thần, tóc mái rũ xuống, che khuất ánh sáng trong đôi mắt đen láy của cô. Cô mỉm cười với Lâm Thinh Thinh, đổi chủ đề, đưa tay cho Thinh Thinh: "Sắp tới giờ rồi, cô dâu xinh đẹp nhất, chúng ta đi thôi."
*********
Địa điểm A Sâm và Thinh Thinh lựa chọn để làm lễ là nhà thờ Bethany, chủ đạo là màu trắng tinh khiết, phong cách kiến trúc Gothic, gạch lát sàn trắng đen thanh lịch, trần nhà hình vòm, và còn các ổ cửa kính màu, nhìn toàn cảnh có thể cho người ta một cảm giác hài hòa yên tĩnh.
Cổ Trạch Sâm mặc bộ vest trắng, chú rễ phụ Dương Dật Thanh đi phía sau, thẳng lưng đứng ở cửa, hơi có chút bồn chồn mà nuốt nước miếng. Dương Dật Thanh ở bên cạnh cảm thận được sự căng thẳng của Cổ Trạch Sâm, vỗ vai anh, Cổ Trạch Sâm quay qua nhìn thấy nụ cười cổ vũ của Dương Dật Thanh, hít sâu một hơi gật đầu.
Cho đến khi một chiếc Lincoln lặng lẽ đến gần, trên gương mặt Cổ Trạch Sâm mới nở nụ cười rạng rỡ, đi về phía cô dâu mà anh luôn tha thiết ước mơ, sau đó đưa một tay ôm lấy Thinh Thinh, kéo vào trong ngực của mình. Thinh Thinh duyên dáng gọi một tiếng, lại cười hạnh phúc.
Dương Dật Thanh đứng ở xa, mỉm cười nhìn anh em tốt của mình cuối cùng cũng ôm được người đẹp về, giữa mày có chút cô đơn. Ánh mắt đảo qua Madam Lương bước ra từ cùng một chiếc xe, mỉm cười nhìn cô dâu, rồi không hề chần chừ mà đi về phía Lois, mà Lois của anh ta thì đang nở nụ cười bình thản, giang rộng vòng tay ôm lấy cô.
Lois của anh ta? Không, cô ấy cho tới giờ cũng không phải của anh ta.
Dương Dật Thanh đờ đẫn quay người đi theo sau A Sâm vào trong giáo đường, cố gắng không đối mặt vào nội tâm cay đắng của mình.
Cổ Trạch Sâm và Lâm Thinh Thinh đứng cạnh nhau, phía sau là bé trai bé gái cầm hoa có gương mặt đẹp như điêu khắc, phía trước là gương mặt linh mục hiền lành, linh mục nhìn họ với một nụ cười, bắt đầu đọc lời tuyên thệ.
"Lạc Xuyên, chị xem có phải hôm nay Thinh Thinh đặc biệt đẹp lắm không?" Lương Tiểu Nhu hơi quay má qua, hào hứng thì thầm với Mã Lạc Xuyên.
"Ừ." Mã Lạc Xuyên miễn cưỡng nhìn lên bục, rồi lại đưa mắt về lại nhìn gương mặt Tiểu Nhu ở bên cạnh.
"Chị nhìn em làm gì?" Lương Tiểu Nhu bị Mã Lạc Xuyên nhìn chăm chăm như vậy có chút xấu hổ, đẩy mặt của cô ấy qua. "Người chuẩn bị hôn lễ ở đâu ta."
"A." Gương mặt Mã Lạc Xuyên trong tay Tiểu Nhu, đôi mắt khẽ đảo qua. "Nhưng tôi vẫn cảm thấy mặt của em nhìn đẹp hơn chút."
Lương Tiểu Nhu đỏ mặt, hứ một tiếng: "Cám ơn đã khen."
Mã Lạc Xuyên nhướng mày, mỉm cười: "Đừng khách sáo."
Im lặng trong một lúc, Mã Lạc Xuyên lại bỗng dưng tới gần Lương Tiểu Nhu, cúi đầu, dán sát vào tai cô, người khác nhìn qua chỉ cảm thấy giống như bạn bè đang thì thầm với nhau, Mã Lạc Xuyên lại ôm Tiểu Nhu bằng tư thế rất thân mật. "Tiểu Nhu, khi nào thì chúng ta mới được như vậy?"
Hơi thở ấm áp phà vào tai, Lương Tiểu Nhu hơi đơ một chút rồi mới hỏi: "Ý chị là... kết hôn với em à?"
Một cảnh tượng đẹp đẽ hiện lên trong đầu, con tim cô liền đập thình thịch.
Mã Lạc Xuyên gật đầu, sợi tóc lơ đãng rơi trên cổ cô, vô tình như vuốt ve, làm cho cả người cô khó chịu, bên tai lại truyền đến tiếng thầm thì của Lạc Xuyên: "Em nghĩ thế nào?"
Âm thanh rất nhẹ, rồi lại kết hợp với cảnh tượng hoàn mỹ trong tưởng tượng của cô.
Lương Tiểu Nhu liếc ngang nhìn Mã Lạc Xuyên, lại lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người xung quanh đều tập trung nhìn lên bục, liền nhờ vào tóc của Lạc Xuyên che lấp, ôm lấy cổ cô ấy, nhanh chóng nghiêng đầu qua hôn cô ấy, "Đây chính là câu trả lời của em."
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, nhướng mày, đúng lúc linh mục lại đang hỏi Cổ Trạch Sâm, cô ấy liền mượn hoa kính Phật, nhẹ nhàng nói theo: "Con có bằng lòng cưới cô Mã Lạc Xuyên làm vợ, cả đời chung sống bên nhau, lúc ốm đau hay khỏe mạnh, bần cùng hay giàu có, ngọt ngào hay khổ sở, thịnh vượng hay gian nan, con cũng sẽ luôn yêu cô ấy sâu đậm, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, và bằng lòng mãi mãi thủy chung với cô ấy?"
Tiếng nói khẽ dường như chỉ có Tiểu Nhu nghe được.
Lương Tiểu Nhu dở khóc dở dười, làm gì có ai hỏi như vậy? Rồi lại không thể ngăn được sự vui vẻ, bởi vì cô cũng có xúc cảm như vậy, bởi vì sự ăn ý tốt đẹp này.
Trên bục, Cổ Trạch Sâm nhìn Lâm Thinh Thinh, trịnh trọng trả lời: "Con bằng lòng."
Dưới bục, Lương Tiểu Nhu mỉm cười nhìn vào mắt Mã lạc Xuyên, sự phấn chấn thể hiện trong đôi mắt đen láy, khẽ trả lời: "Em bằng lòng."
Sau khi kết thúc nghi lễ, hầu hết mọi người vây xung quanh đều ra về, từ sớm đã tới đã tới để bố trí bãi cỏ cách đây không xa, nên Lương Tiểu Nhu quyết định nhàn nhã dắt tay Mã Lạc Xuyên qua đó đi dạo, dù sao hai người cũng không gấp.
Nắng tháng 6 vừa phải, rọi lên người đặc biệt ấm áp. Bàn ăn hình chữ nhật dài đứng trên mặt cỏ, trên bày bày đủ đồ ăn và thức uống mọi người có thể lấy tùy ý, bóng bay đầy mắc sắc cột ruy băng, còn có một ban nhạc đang chậm rãi kéo đàn cello, những đoạn nhạc đẹp chảy ra từ những ngón tay, ở khắp mọi nơi đều thể hiện tấm lòng của người sắp xếp, cả khoảng sân ấm áp lãng mạn lại tươi mát tự nhiên.
"Bày trí đẹp lắm." Mã Lạc Xuyên nhướn mày, nhìn quanh và cho nhận xét: "Có vẻ như bác sĩ Cổ thật sự bỏ không ít tâm tư."
Lương Tiểu Nhu đang băn khoăn trong lòng, lại nổi lên tâm tư táo bạo.
Sau đó có nhiều đồng nghiệp không ngừng tới chào hỏi và bắt chuyện với hai người, nên hai người dần dần tách ra. Mã Lạc Xuyên mới vừa thoát khỏi một người đàn ông nhàm chán đến gần cô ấy, quay người lại, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng trước mặt, đôi mắt bình tĩnh khóa lấy cô ấy, ý tứ không rõ.
Mã Lạc Xuyên cũng thản nhiên nhìn lại, khí thế cũng không hề hạ xuống.
Vẫn là người đó mở miệng nói trước, "Chào cô, Madam Mã."
Mã Lạc Xuyên khẽ gật đầu, xem như đáp lời lại. "Sếp Cao."
Cao Ngạn Bác nhoẻn miệng, như đang mỉm cười, trong mắt lại không hề có ý cười. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy vào năm ngoái, anh đã không hiểu tại sao mình lại sinh ra một chút địch ý đối với vị Thanh tr.a cao cấp MBA nổi tiếng đã lâu trong Sở Cảnh sát này.
Anh bỗng nhiên cúi xuống, "Khoảng thời gian tôi không ở đây, nghe nói cô đã chăm sóc cho Tiểu Nhu nhiều, cám ơn cô."
"Tôi chăm sóc em ấy thì có liên quan gì đến anh." Mã Lạc Xuyên nhíu mày, nghiêng người qua, né tránh lời cám ơn không lập trường đầy bất ngờ của anh.
Cao Ngạn Bác nghẹn lại, có chút bối rối trong một lúc, sau đó lại nói giống như đang cố chứng minh: "Cho dù Tiểu Nhu không thích tôi, tôi cũng vẫn tin mình có thể theo đuổi lại cô ấy. Hiện tại cô ấy say đắm ai đó cũng chỉ là tạm thời thôi, có thể ngay cả chính cô ấy cũng không rõ ràng cho lắm. Tôi cảm thấy..."
"Đó là cái nhìn của anh, còn tôi không cho là vậy." Mã Lạc Xuyên nhìn vào mắt anh, cười như không cười. "Tôi tin Tiểu Nhu cũng không nghĩ như vậy."
Cao Ngạn Bác nhìn chằm chằm cô, đôi mắt ảm đạm.
Phía bên kia, Lương Tiểu và Vu Nhiễm, Phương Phi đang nói chuyện thì thấy khát, nên sẵn tiện đi lấy đồ uống, cũng không phòng bị mà đụng phải một người đi ngang qua, bất ngờ không kịp trở tay, đồ uống đã đổ lên người của đối phương.
"Thật ngại, cô không sao chứ?" Lương Tiểu Nhu vội vàng nói xin lỗi.
"À, không sao, là tôi đụng cô mà..." Người bị đụng cúi xuống vuốt áo, lại ngẩng lên, vẻ mặt thể hiện sự cảm xúc vui mừng. "Tiểu Nhu, là cậu sao? Thật là cậu sao?"
"Cô là..." Lương Tiểu Nhu cảm thấy cô gái trước mặt có chút quen thuộc, nhưng đột nhiên không thể nhớ ra.
"Mình là Giản Lan, cậu không nhớ mình sao?" Gương mặt cô gái hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, nhào tới ôm lấy Tiểu Nhu, ôm lấy cổ cô, thủ thỉ: "Rốt cuộc mình cũng tìm được cậu rồi, thật tốt... tốt quá rồi."
"Từ từ, từ từ." Lương Tiểu Nhu kéo cô gái xuống, cẩn thận quan sát cô ấy. "Cô thật sự là Giản Lan?" Đến khi cô gái gật đầu, cô mới hỏi cô ấy: "Không phải cậu vẫn luôn ở nước ngoài làm ở Viện Dược sao, cậu về hồi nào?"
Giản Lan nở một nụ cười quyến rũ, "Bởi vì mình vẫn luôn cảm thấy mình còn chút chuyện chưa hoàn thành, nên quay về."
"Vậy à?" Lương Tiểu Nhu nhăn mặt nhíu mày, đôi mắt sáng ngời của cô gái trước mắt quá mức quen thuộc, khiến cô trong một lúc có chút không dám nhìn chăm chú.
Và, tại sao trong lòng vẫn luôn cảm thấy có gì đó kì lạ?
Hết Chương 91
Người ta kết hôn mà cứ tưởng như hai người kết hôn =))))