Chương 12: Không phải người thường
“Ô ô ô ….” Đột nhiên một tiếng khóc thê lương của nữ nhân phát ra, quanh quẩn khắp nơi, không khác gì tiếng quỷ khóc.
“A! Có quỷ!” Hồng Kiều phát sợ hét to, trốn ra sau Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị hết chỗ nói có chút bất đắc dĩ, chỉ tiếc sắt không rèn thành
thép, tính tình Hông Kiều quá nhát gan.
“Đi ra đừng hòng giả thần giả quỷ” Phượng Thiên Mị lạnh giọng quát.
Đáng tiếc, không hề động tĩnh.
“Tiểu, tiểu thư, nơi này có người khác sao?” Hồng Kiều thật cẩn thận hỏi, không dám nhô đầu ra.
Vô nghĩa, không có thì nàng gọi ai! Nàng chưa bị bệnh đâu, Phượng Thiên Mị không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới Hồng Kiều.
“Nếu không ra ta liền một đuốc đốt trụi nơi này.” Phượng Thiên Mị không kiên nhẫn uy hϊế͙p͙.
Có lẽ những lời nói của Phượng Thiên Mị làm con “quỷ” trong viện hoang tức giận, một bóng dáng bạch y bay ra, nữ tử đầu tóc rồi bù xù, giương hai thủ trảo đánh tới Phượng Thiên Mị, vô cùng âm lãnh nói,“ Muốn đốt cũng phải xem ngươi có bản lãnh này không đã”
Phượng Thiên Mị vô cùng bình tĩnh, nhưng Hồng Kiều vừa thấy đã hét toáng lên gọi “Quỷ” rồi ngất xỉu. Phượng Thiên Mị trong lòng một trận tức giận, chỉ là một con người thôi! Đâu phải quỷ, bất quá hôn mê cũng tốt bên tai nàng sẽ được thanh tịnh.
“Xích Xích ….chủ nhân.” Huyết Xà trên tay Phượng Thiên Mị cảm nhận được có người công kích chủ nhân mình, cho nên muốn thay chủ nhân giáo huấn kẻ đó một trận. Phượng Thiên Mị nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay, trấn an“Ngoan, không có việc gì.”
Sau khi Huyết Xà được chủ nhân trần an, an tĩnh lui xuống dưới.
Nhìn Bạch y nữ tử đánh tới mình, Phượng Thiên Mị dướn mày, lắc mình một cái thoát khỏi công kích của nữ tử. Tựa hồ nữ tử đó không ngờ rằng Phượng Thiên Mị nhanh nhẹn như thế, ngừng một chút lửa giận trong lòng càng cao, lại hướng Phương Thiên Mị đánh tới.
Phượng Thiên Mị lại lắc mình tránh thoát, lần này nàng phát hiện nữ tử này võ công không kém, nhưng khó hiểu ở chỗ nàng ta vì sao phải ở trong này giả thần giả quỷ.
Bạch y nữ tử tiếp tục công kích Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị lần này không tránh, mà chống lại công kích của nữ tử, hai người nhất thời đánh tới.
Qua mấy chục chiêu cả hai không phân biệt cao thấp, kỳ thật là cả hai không muốn đưa đối phương vào chỗ ch.ết mà thôi. Lại qua mấy chiêu, Phượng
Thiên Mị cảm thấy không có ý nghĩa, né người tránh đi.
Lúc này bạch y nữ tử mới nhìn rõ dung nhan Phượng Thiên Mị, trong lòng một trận kinh diễm, không thể tưởng được trên đời này có người tuyệt sắc khuynh thành đến vậy.
“Ta chỉ muốn ở đây tá túc một đêm, ngươi cần gì lộng quyền cước!” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, có chút hắng giọng.
“Đây không phải nơi ngươi nên đến.” Bạch y nữ tử lạnh lùng nói giọng điệu lạnh nhạt không mang theo bất kì cảm xúc nào.
“Nga! Phải không? Vì cái gì?” Phượng Thiên Mị cười hỏi.
Nụ cười này thật sự là tuyệt sắc khuynh thành! Như cây thuốc viện mê hoặc lòng người nhìn vô hại nhưng vô cùng nguy hiểm.
Bạch y nữ tử trong lòng hiểu hiểu, nữ tử này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng, chính nàng võ công tuy không thuộc cao thủ, nhưng cũng thuộc thượng thừa. Tuy ràng nữ tử này cùng nàng so chiêu có vẻ tương đương nhau, nhưng là nàng cảm giác nàng ta có khả năng trong mười chiêu đánh bại nàng, có lẽ không được mười chiêu, thậm chí trong một chiêu có thể lấy mạng nàng.