Chương 18: Hoả thiêu Vương phủ
Nhưng Tư Vân không hề suy nghĩ nhiều, theo Phượng Thiên Mị bước vào chính sảnh.
Quả nhiên, đồ cưới vẫn còn ở đây.
Đồ cưới của Phượng Thiên Mị có không ít đồ giá trị! Ngoài tơ lụa ra, còn có kim ngân châu báu từ trên xuống cũng phải hai trăm mười mấy vạn lượng! Lập tức hai người dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói toàn bộ những thứ giá trị.
Đang chuần bị rời khỏi chính sảnh, bỗng Phượng Thiên Mị ngừng cước bộ, trong mắt hiện lên sự tính kế cùng cừu hận.
Bất quá, bây giờ chưa phải thời điểm giết Thương Lan Hiên, giết hắn rất dễ dàng, nhưng bình sinh nàng không thích chịu oan uổng, cho nên nàng phải lấy lại sự trong sạch sau đó mới giết hắn.
Nhưng không giết hắn không có nghĩa không thể huỷ vương phủ của hắn.
Ngừng nghĩ trong mắt Phượng Thiên Mị hiện lên tia giảo hoạt.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Tư Vân bước ra chính sảnh thấy Phượng Thiên Mị đột nhiên dừng cước bộ, liền nghi hoặc.
Nhưng trong lòng nàng, lại đại khái đoán được một chút. Hiên vương phủ là nơi làm tiểu thư thương tâm còn thiếu chút nữa người mất mạng ở đây, hiện tại tiểu thư nhất định rất hận nơi này, người hẳn là muốn phá huỷ nó.
Quả nhiên, Tư Vân đoán đúng, ngay khi Tư Vân dứt lời, Phượng Thiên Mị liền hỏi “Tư Vân, trên người ngươi có mồi hoả không?”
Thương Lan Hiên đã thích phóng hoả như vậy, nàng đêm nay sẽ phóng hoả
giúp hắn.
“Có” Tư Vân có chút không hiểu Phượng Thiên Mị cần hoả để làm gì nhưng tiểu thư đã hỏi nàng liền lấy ra.
Nhưng khi nhín thấy hồng quang trong mắt Phượng Thiên Mị nàng biết tiểu thư muốn gì.
“Tiểu thư, người đây là ……” Tư Vân không có nói hết lời, chỉ là biểu tính kia đã nói rõ nàng biết điều Phượng Thiên Mị muốn làm.
“Không sai, ta bây giờ không thể giết hắn, nhưng ta có thể huỷ nơi hắn ở, hắn đã thích nghịch lửa, vậy ta bồi hắn nghịch.” Ngữ khí Phượng Thiên Mị thản nhiên nhưng tràn đày cừu hận, Vậy hôm nay, chính sảnh này sẽ là nơi
chút giận tạm thời của nàng.
Tư Vân chỉ cảm thấy sau lưng lạnh một mảng, y phục ướt đẫm mồ hôi, đây là kẻ thù của tiểu thư, nàng không thể ngăn cả và sẽ không ngăn cản, khổ sở mà tiểu thư phải chịu, thiêu một cái sân không đủ để bỏ qua mọi chuyện.
Phượng Thiên Mị tiếp nhận mồi hoả từ Tư Vân, đưa bao đồ ở tay cho Tư Vân, tìm một ít đồ dễ cháy, các đồ vật nhanh chóng bắt lửa lan tràn khắp nơi, Phượng Thiên Mị và Tư Vân nhanh chóng phi thân rời đi.
Lửa ở chính sảnh Hiên vương phủ bắt đầu lan rộng, bởi vì nửa đêm canh ba, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi. Chỉ có thị vệ trong viện của Thương Lan Hiên còn thức, chính vì thế hoả ngập trời rồi mà không ai phát hiện.
Chính sảnh hoả thế ngày càng lớn toả ra từng đợt khói đen cùng mùi cháy
khét lẹt.
Đột nhiên một tiếng thét “Cháy” vang dội truyền ra.
Ngoài phòng ngủ của Thương Lan Hiên hai thị vệ đang gật gù, bị tiếng hét bất thình lình làm giật mình choàng tỉnh mở to mắt, dáo dác nhìn xung quanh tìm chỗ phát ra tiếng hét, vừa nhìn liền bị doạ cho kinh hãi.
Chỉ thấy hướng chính sảnh đỏ rực một góc trời từng đợt khói đen bốc lên ngùn ngụt.
Trong phòng Thương Lan Hiên vẫn đang thức cũng nghe thấy tiếng hét, không đợi thị vệ thông tri, hắn đã bước ra ngoài cửa.
“Vương gia, chính sảnh bên kia cháy.” Ngay khi thị vệ tới thông báo cho Thương Lan Hiên vừa đúng lúc Thương Lan Hiên mở cửa ra, liền vội mang bẩm báo.
“Cái gì? Còn không mau đi cứu hỏa.” Thương Lan Hiên cả kinh, giận dữ hét, phi thân một cái hướng chính sảnh bay đi.