Chương 104: Á khẩu không trả lời được

Edit: Yuuki Ngô
Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy – Minh Nguyệt Tâm Vy


Ánh mắt Phượng Thanh Tường hơi lóe lên, mơ hồ như thấy được mười bảy năm trước, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành kia cũng mặc bạch y như tuyết, chỉ là, ông biết, nàng không phải là nàng ấy, mà là nữ nhi của nàng ấy, so với nàng ấy còn đẹp hơn vài phần.


Tất cả mọi người đều bị kinh diễm bởi mỹ mạo của Phượng Thiên Mị, nàng khiến người ta có loại cảm giác giống như thần tiên xinh đẹp muốn mà không với tới được.


Giật mình ngây người chốc lát, mọi người mới từ từ phản ứng lại, trong lòng mỗi người lại nảy sinh suy nghĩ khác nhau. Trong lòng Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh tràn ngập oán hận và không cam lòng, ánh mắt cũng bộc lộ thù hận, có điều, ở trước mặt Phượng Thanh Tường, không dám có biểu hiện quá mức.


Đỗ di nương thì cảm thấy vui mừng, bà vốn chưa từng có tâm tư làm hại Phượng Thiên Mị, lúc gặp nàng ta cũng cảm thấy đồng cảm, chẳng qua là tính bà ích kỷ, vì để mình được sống yên ổn nên khi nhìn thấy nàng ta bị khi dễ, cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.


Phượng Thiên Dao lại không như vậy, trong phút chốc nhìn thấy Phượng Thiên Mị xuất hiện kia, nàng liền kích động đến mức nước mắt không ngừng trào ra. Tuy rằng Phượng Thiên Mị cho nàng không ít cảm giác xa lạ, nhưng mà dung nhan tuyệt sắc này lại rất quen thuộc!


available on google playdownload on app store


Phượng Thiên Mị thu hết phản ứng của Phượng Thiên Dao vào mắt, đáp lại bằng ánh mắt yên tâm, Phượng Thiên Dao là người thông minh, đương nhiên nhìn thấy liền lập tức hiểu, bình tĩnh áp chế tâm tình của mình xuống.


Vẻ mặt của Phượng Thanh Tường khá phức tạp, lúc nhìn thấy Phượng Thiên Mị, trong mắt có áy náy, có hoài niệm, cũng có bất đắc dĩ. Nghĩ muốn thân cận, nhưng lại vì bảy năm qua ông chưa từng thân cận, nên cảm thấy rất đỗi xa cách.


Nói về Phượng Thanh Tường này, thế lực trong triều xem như nửa vời, nhiều người nhìn ông không vừa mắt, nhưng cũng không có mấy ai dám ngang nhiên chỉ trích hay đối nghịch. Đương nhiên là ngoại trừ hai kẻ thù không đội trời chung Hữu tướng Tô Đình và Uy Dương tướng quân Lạc Hùng, cùng với các đại thần tâm phúc của bọn họ.


Phượng Thanh Tường làm quan bất thanh bất tham (không thanh liêm cũng không tham ô), trung lập điển hình, ông không tham gia bên này, nhưng bên kia cũng không gần không xa. Đối với hoàng thượng, ông không bất trung, cũng không thúc ngực lấy lòng, đối với chức vụ của mình vẫn tận chức tận trách, cho nên, đại thần trong triều gần như tìm không được nhược điểm của ông.


Đương nhiên, chỉ ngoại trừ chuyện Phượng Thiên Mị làm ông không ngẩng mặt lên được, khiến cho ông không ít lần bị các đại thần nói móc rồi châm chọc khiêu khích.


Phượng Thanh Tường, ông có thể nói là một vị quan tốt, nhưng lại không phải là một phụ thân tốt. Ông đối với triều đình là tận trung làm tròn bổn phận, nhưng trong nhà lại sao nhãng ít quản giáo.


Kỳ thực, ông đối với con trai con gái yêu cầu vẫn rất cao, tuy rằng ông rất cưng chiều Phượng Thiên Linh và Phượng Thiên Bình, cũng rất thích Phương Vãn Tình, nhưng sẽ không cho phép bọn họ làm ra chuyện tổn hại đến Phượng gia.


Cho nên, nếu như để ông biết được những chuyện mà mẫu tử ba người Phương Vãn Tình đã làm, chắc chắn ông sẽ không ngồi yên.
Mẫu tử ba người Phương Vãn Tình cũng biết điểm này, cho nên, trước mặt ông, ra vẻ hiền lành, nhu thuận, khiến Phượng Thanh Tường tin biểu hiện giả dối như vậy.


“Con… không thể nói như vậy, tiểu hài tử, không hiểu chuyện, có lẽ là lúc ra ngoài đã nghe phải những lời nói không tốt. Tiểu hài tử ăn nói không kiêng kị, nói bậy cũng là khó tránh khỏi.” Phương Vãn Tình phản ứng lại đầu tiên, nghe lời nói vừa rồi của Phượng Thiên Mị, bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.


Nếu như lão gia truy cứu, Bình Nhi chịu không nổi hoảng sợ, nói ra những chuyện không nên nói, thì mấy ngày tốt đẹp của mẹ con bọn họ, có thể sẽ chấm dứt.


“A! Thật không?” Phượng Thiên Mị tà mị cười, tuy rằng không tiếp tục chất vấn, nhưng ánh mắt cũng không có hảo ý nhìn về phía Phượng Thiên Bình, cho dù là người thường, cũng có thể cảm nhận được lãnh khí trên người nàng.


Tuy rằng Phượng Thiên Bình không cảm nhận được lãnh khí của Phượng Thiên Mị, nhưng bị ánh mắt của Phượng Thiên Mị nhìn, sợ tới mức vội vàng nhào vào lòng Phương Vãn Tình. Phương Vãn Tình cũng chột dạ ôm chặt Phượng Thiên Bình, trấn an hắn, trong lòng cũng khẩn trương như trống đánh, hy vọng nó không bị dọa đến nói năng lung tung, còn đối với lời nói của Phượng Thiên Mị trong lúc nhất thời cũng á khẩu không trả lời được.


Phượng Thiên Linh cũng không tốt hơn là bao, trong lòng liên tục run rẩy, nhưng mà, có một số việc cho dù là trốn được một kiếp nạn, cũng không thể ngồi chờ ch.ết. Nàng chưa từng đánh giá cao Phượng Thiên Mị bất tài vô sự, cho dù bệnh si ngốc của nàng ta khỏi hẳn, khí chất trở nên mạnh mẽ, nhưng chung quy nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ tử tay trói gà không chặt mà thôi.


Hơn nữa, nàng ta còn uy hϊế͙p͙ các nàng! Không nói đến bây giờ Phượng Thiên Mị hết ngốc có còn nhớ chuyện trước kia bị khi dễ hay không. Nhưng mà, nếu các nàng không phản kháng, hoặc không dùng hành động để bảo vệ lợi ích của chính mình, thì đó mới chính là cả đời trở mình không được!


Một mình Phượng Thiên Mị, nàng ta có thể có bản lĩnh đến mức nào! Nếu nàng ta thực sự uy hϊế͙p͙ đến các nàng, vậy lần này nàng không ngại khiến cho Phượng Thiên Mị thật sự ch.ết luôn đâu.


Nhận thức như vậy xong, trong lòng Phượng Thiên Linh bình tĩnh hơn nhiều, oán độc và tính kế trong mắt cũng chợt lóe qua.
Chứng kiến mấy người này đều bị dọa sợ, Phượng Thiên Mị cũng không định tiếp tục bức bách, nếu như hôm nay lý giải hết mọi chuyện, thì sau này sẽ chơi không vui.


“Mị, Mị Nhi, con đã trở về.” Phượng Thanh Tường gọi có chút không quen, hai chữ này, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng gọi, bây giờ gọi lại, thật đúng là không được tự nhiên.


“A! Chẳng lẽ người cũng hy vọng ta ch.ết sao?” Phượng Thiên Mị khinh thường liếc ông một cái, cười lạnh nói, giọng nói tràn đầy âm lãnh.


“Ta…” Phượng Thanh Tường kinh ngạc, nhất thời á khẩu không trả lời được. Ông biết, bảy năm qua, ông chưa từng dự định gặp nàng, nàng hận, nàng oán cũng là chuyện có thể tha thứ.
“Tỷ tỷ.” Lúc này, Phượng Thiên Dao mới khẽ lên tiếng, sắc mặt tràn đầy vui mừng.


Nhìn sang Phượng Thiên Dao, sắc mặt của Phượng Thiên Mị ôn hòa đi rất nhiều, thản nhiên cười, nói: “Đã không có việc gì.”


“Tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi.” Trong mắt Phượng Thiên Dao sớm đã bị nước mắt che kín, nhưng vẫn cố nén lại. Đỗ di nương có phần không dám nhìn thẳng vào Phượng Thiên Mị, nàng bây giờ thật làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.


Chứng kiến sự tương tác giữa Phượng Thiên Mị và Phượng Thiên Dao, Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh có chút nghi hoặc, hình như cảm tình giữa hai người này không tồi, sao lại thế này? Hai người nghi hoặc nhìn nhau, ánh mắt trong nháy mắt trở nên rét lạnh.


Nhưng vào lúc này, ánh mắt lãnh liệt của Phượng Thiên Mị đột nhiên bắn về phía Phương Vãn Tình, làm cho Phương Vãn Tình nảy sinh hoảng sợ, sự âm hiểm trong mắt nháy mắt hóa thành kinh hoảng. Phương Vãn Tình chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh, bàn tay ôm Phượng Thiên Bình không tự chủ xiết chặt, cơ thể cũng rụt lại.






Truyện liên quan