Chương 109: Tự ý xông vào Vương phủ

Edit: Yuuki
Beta: Jmiu
Phương Vãn Tình không còn dám lớn tiếng mắng giận nữa, nhưng vẫn không cam lòng nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng.
“Nương, nếu có trở ngại, thì hủy diệt, hơn nữa phải làm thần không biết quỷ không hay.” Phượng Thiên Linh ác độc nheo mắt lại, quay sang bên cạnh nói nhỏ với Phương Vãn Tình.


Hừ! Phượng Thiên Mị, vậy mà ngươi lại dám uy hϊế͙p͙ chúng ta, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.


Sau khi Phương Vãn Tình nghe xong, tà mị cong khóe miệng, trong mắt lộ ra tính toán, nhỏ giọng nói: “Hừ! Đúng vậy, hơn nữa, chuyện này, không nên để chúng ta hoặc là người của chúng ta đích thân ra tay.”


Tuy rằng Phương Vãn Tình cũng không có nói muốn tìm ai làm chuyện này, nhưng Phượng Thiên Linh cũng biết là bà muốn tìm ai, không thể là mình, vậy đương nhiên có người khác, mà người này, chính là ngoại công của nàng.


Bản thân ngoại công giữ chức vị quan trọng, thủ hạ tài ba đương nhiên không ít, độ đáng tin lại càng không cần phải nói, cho dù chuyện có bại lộ, cũng tuyệt đối không có người tr.a được là các nàng bày kế, cũng không tr.a được là do ngoại công làm.


“Nương, bây giờ, chúng ta vẫn nên để cho bọn hạ nhân đến dọn đồ đạc đi!” Phượng Thiên Linh lập tức khôi phục vẻ mặt mềm mại, khiến người ta rất khó nghĩ rằng, vẻ mặt mềm mại nhu thuận bây giờ có liên hệ với nét mặt oán độc ban nãy.


available on google playdownload on app store


“Được rồi!” Tuy rằng Phương Vãn Tình không cam lòng, nhưng vẫn thỏa hiệp, bởi vì bà tin tưởng, không quá vài ngày, bà sẽ một lần nữa trở lại nơi này. Cho nên, có một số đồ đạc, không cần dùng sẽ không mang theo, dù sao cuối cùng vẫn là của Phương Vãn Tình bà.


Bên này, xe ngựa của Phượng Thiên Mị dừng lại trước cửa lớn của Hiên Vương phủ.
Hiên Vương phủ, nằm cạnh phố phường phồn hoa nhất Vận thành, khí thế hùng vĩ, diện tích vô cùng lớn, vì vậy cũng cách rời các trạch viện khác một chút.


Do đó trận hỏa hoạn ngày ấy mới không khiến người xung quanh bị đánh thức, đợi sau khi Phượng Thiên Mị trốn thoát và trận hỏa hoạn ấy thiêu cháy hoàn toàn mọi thứ, đám dân chúng xung quanh mới liên tiếp phát hiện ra.
Nhưng cũng không ai dám đến vây xem.


Ngoài cửa lớn Vương phủ, có hai thị vệ vận y phục màu đen đứng hai bên, thẳng tắp chỉnh tề.


Xe ngựa dừng trước cửa lớn của Vương phủ, sau khi mấy người Phượng Thiên Mị xuống xe, lập tức hấp dẫn ánh mắt kinh ngạc của dân chúng xung quanh, bọn họ chỉ trỏ nghị luận, nhưng cũng không dám tiến lên, dù sao nơi này cũng là cửa lớn của Hiên Vương phủ.


Còn hai thị vệ canh giữ ngoài cửa Vương phủ lúc nhìn thấy Phượng Thiên Mị, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trong lúc nhất thời hồn vẫn chưa kịp quay về.


Phượng Thiên Mị không để ý tới mình bị vây xem, ánh mắt chỉ dừng ở ba chữ “Hiên Vương phủ” lớn chói mắt trên tấm biển treo trước cửa, trong nháy mắt cặp mắt nàng lộ ra một cỗ thù hận và thị huyết dày đặc.


Chính là nơi này, kết thúc cuộc sống của Phượng Thiên Mị, chính là chủ nhân của nơi này, khiến tính mạng của Phượng Thiên Mị mất đi.
Mà nơi này, đã định trước sẽ là con chốt thí của Phượng Thiên Mị nàng, mối thù của Phượng Thiên Mị trước kia, Phượng Thiên Mị bây giờ sẽ báo.


Thương Lan Mạch thu hết vẻ mặt của Phượng Thiên Mị vào đáy mắt, cảm nhận được Phượng Thiên Mị bị một cỗ thù hận dày đặc bao quanh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy như bị thứ gì đó đụng một cái, rất khó chịu.


“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Không muốn đi vào sao?” Thương Lan Mạch không thích nhìn thấy bộ dạng này của Phượng Thiên Mị, bởi vì bộ dạng này của nàng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, cho nên chỉ có thể cắt ngang suy nghĩ của nàng.


Bị Thương Lan Mạch cắt ngang như vậy, Phượng Thiên Mị cũng theo đó phản ứng lại, thu lại ánh mắt thị huyết, chỉ là, trong mắt vẫn còn một mảnh băng hàn.
“Đi vào thôi!” Phượng Thiên Mị thản nhiên nói, cất bước đi vào cửa lớn Vương phủ.


Thương Lan Mạch cũng lon ton đi theo, Hồng Kiều bảo phu xe chờ đợi ở đây, sau đó cũng đi theo nốt.


Chờ đám người Phượng Thiên Mị đi đến ngoài cửa, hai tên thị vệ cũng lập tức phản ứng lại, lập tức cầm đao ngăn cản, quát: “Đứng lại, người tới là người nào? Nơi quan trọng như Vương phủ, há có thể xông loạn.”


Tuy rằng Phượng Thiên Mị khiến bọn họ rất kinh ngạc, thế nhưng nàng ta lại muốn xông vào Hiên Vương phủ, xem ra người tới không có ý tốt, cho nên, dù là mỹ nhân, bọn họ cũng tuyệt đối không thể để nàng ta xông vào.


Hiển nhiên, bọn họ cũng không nhận ra Phượng Thiên Mị, lại xem nhẹ Thương Lan Mạch và Hồng Kiều bên cạnh nàng, nếu như thấy hai người này, chắc chắn có thể đoán ra nữ tử trước mắt này là ai.
“Tránh ra.” Phượng Thiên Mị không giận, cũng không nói mình là ai, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.


“To gan, lại dám ngang ngược ở ngoài Hiên Vương phủ, nhanh chóng rời đi, không thì đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình.” Một gã thị vệ vừa nghe thấy, lập tức cả giận nói, tư thế rất có mùi vị cáo mượn oai hùm, tư thế đó cũng giống như muốn ra tay.


Thương Lan Mạch thấy thế, lập tức chắn trước người Phượng Thiên Mị, âm thanh non nớt tức giận quát: “Hừ! Tỷ tỷ kêu các ngươi tránh ra các ngươi nên mau chóng tránh ra.”


Lúc này, hai gã thị vệ mới nhìn rõ Thương Lan Mạch, nhưng giờ phút này, hai gã thị vệ cũng không nghĩ nhiều, trông thấy Ngốc Vương, một cỗ khinh thường và giễu cợt kéo tới: “Ồ, đây không phải là Ngốc Vương sao? Hôm nay thật đúng là hiếm lạ, sao lại chạy đến Hiên Vương phủ đây?”


“Đúng đó, không ở Mạch Vương phủ của người chơi cho tốt đi, đến Hiên Vương phủ của chúng ta làm gì? Nơi này há phải là nơi một ngốc tử như người có thể tới có thể tới sao?” Một tên khác dùng giọng điệu cáo mượn oai hùm khịt mũi nói.


Thương Lan Mạch sợ hãi lui ra sau, sắc mặt của Phượng Thiên Mị dần dần trầm xuống, không biết vì sao, nghe thấy người khác nhục nhã Thương Lan Mạch như vậy, nàng sẽ sinh ra một cơn tức giận, rất là khó chịu.


“Láo xược, ngay cả một nô tài cũng dám nhục nhã Mạch Vương gia, không muốn sống nữa chăng.” Hồng Kiều cũng giận đến đỏ bừng mặt, giận dữ hét.


Nàng đi theo Tư Tình Tư Diệu một đoạn thời gian, cũng học được tính nóng nảy của các nàng ấy, thấy hai thị vệ này dám ở trước mặt tiểu thư nhục nhã Mạch Vương gia, nàng không chút nghĩ ngợi nào liền mắng ra tiếng. Tuy rằng nàng không biết rốt cuộc tiểu thư với Mạch Vương gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu thư đối với Mạch Vương gia quả thật là không tệ, hơn nữa cảnh ngộ của Mạch Vương gia cũng giống tiểu thư trước kia, cho nên, nàng không muốn nhìn thấy Mạch Vương gia bị sỉ nhục.


Tiếng hét này của Hồng Kiều, làm cho Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch đều hơi giật mình, ở chỗ sâu trong đáy lòng hiện lên một chút rung động.


Nhưng mà, sau khi hai tên thị vệ nghe xong, lại nổi giận, một tên thị vệ mắng: “Một ngốc tử còn là Vương cái gì… a” còn chưa kịp dứt lời, một tiếng hét thảm thiết liền vang lên.


Chỉ thấy gã thị vệ vừa nói ra lời nói không biết xấu hổ kia giậm chân che hạ thể không ngừng nhảy lên, sắc mặt trắng bệch, vặn vẹo, đau đớn không chịu nổi.






Truyện liên quan