Chương 115: Ngốc thật hay giả ngốc
Chớ hiểu lầm, không phải vì nàng không nỡ xa hắn, mà là nàng đột nhiên cảnh giác, vì câu nói kia của Thương Lan Mạch: ” Xin lỗi, ta, ta đi trước. ” Giọng nói đó, như người bình thường vậy, kinh hoảng, nhưng không có một chút ngu đần.
Hơn nữa, lúc hắn đỡ lấy nàng, động tác cùng tốc độ nhạy bén như vậy, căn bản không giống một người ngốc, cho dù là người bình thường, cũng chưa chắc có thể đỡ lấy nàng một cách chính xác như vậy.
Chẳng qua là, không ngờ bọn họ bị ngã bởi cái rương, còn nữa, rõ ràng người tiếp xúc với mặt đất sẽ là nàng, sao lại đổi thành hắn?
Cho dù chân nàng không tê, muốn chuyển mình từ phía trên xuống dưới, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Dẫu sao, biến hóa nhanh chóng như vậy làm người ta không giải thích được, chỉ có thể cho là quán tính, có điều tất cả cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, có thể cũng không đúng, có lẽ thật đúng là trùng hợp do quán tính thôi!
Nghĩ đến đây, tâm tình không được tự nhiên của Phượng Thiên Mị cũng biến mất, thay vào đó lại một lần nữa nghi ngờ Thương Lan Mạch, lần này, càng mãnh liệt hơn.
Hắn, rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc, tại sao nàng lại cảm giác được, thật ra hắn không hề đơn giản như bề ngoài vậy.
“Huyết Xà, mi có thể cảm giác được thực lực của hắn không?” Phượng Thiên Mị nói thầm trong lòng.
“Xích xích ••• chủ nhân, ta không nhìn thấu người này, không cảm giác được trong cơ thể hắn có thực lực gì, thế nhưng hắn cũng tạo cho ta một cảm giác cực kỳ không đơn giản.
Chỉ có điều ta cảm giác được, hắn đối với chủ nhân không có ý xấu, hơn nữa trong lòng hắn cô đơn, bi thương, hắn khát vọng ấm áp, mà có lẽ do chủ nhân cứu hắn, lại quan tâm hắn như vậy, cho nên hắn mới nảy sinh một chút lệ thuộc với chủ nhân.
Nếu như nói người này không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, thì có lẽ bên trong hắn còn mạnh hơn sự tưởng tượng của mọi người, che giấu chính mình rất tốt, che giấu như vậy, chắc chắn là có bí mật gì đó không muốn cho ai biết. ” Huyết Xà phân tích nói.
Nghe Huyết Xà nói như vậy, Phượng Thiên Mị cũng bỗng cảnh giác, tại sao nàng không nghĩ đến chứ! Mặc dù có từng hoài nghi, nhưng nàng không điều tra. Là bởi vì nàng không quan tâm, hoặc cảm thấy một người tốt không cần phải giả dạng người ngốc, hay là do nàng tin hắn là người tốt, tin hắn, cũng tin cảm giác của mình.
Chẳng lẽ là, khả năng phán đoán của nàng đã giảm sút, lại không phân biệt được người bình thường với người không bình thường, hay là do thực lực hắn quá mạnh, đóng giả quá tốt.
Nhưng mà tại sao hắn muốn giả ngốc đây? Cứ như vậy, bị khi dễ bắt nạt không nói, còn bị người khác phỉ nhổ. Hay là, hắn có âm mưu gì.
“Xích xích ••• chủ nhân, mặc kệ hắn có phải giả vờ hay không, hắn không có ác ý với người, hơn nữa, hắn trúng Thực Tâm cổ cũng không phải là giả đâu! ” Cảm giác được suy nghĩ của chủ nhân, Huyết Xà lên tiếng nhắc nhở.
Thực Tâm cổ, Phượng Thiên Mị đột nhiên nhớ ra, chẳng lẽ, là do Thực Tâm cổ.
Thôi thôi, hắn ngốc thật hay giả ngốc, nàng cũng không thế phân tích ra được, cũng không phải là chuyện liên quan đến nàng. Hơn nữa, bên trong người hắn có thực tâm cổ, hắn chỉ sống được hai năm nữa, hắn đối với nàng không có ác ý, vì vậy nàng không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ, hắn chính là một tên ngốc!
Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị xoay người định đi về phía phủ Thừa tướng, chẳng qua là, khi nhìn thấy mọi người đứng ở trước cửa, nàng bỗng dừng bước.
Cầm đầu là Phượng Thanh Tường, sắc mặt Phượng Thanh Tường có mấy phần âm u, giống như là đã nhìn thấy một màn vừa rồi, sắc mặt không nén được giận, muốn nổi giận, nhưng đang cố kỵ gì đó?
Ở bên cạnh Phượng Thanh Tường chính là một thái giám mặc y phục màu tím, thái giám này chừng bốn mươi, Phượng Thiên Mị nhận ra tên thái giám này, là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, Liên công công.
Liên công công cũng thấy một màn kia, cho nên sắc mặt có chút khó coi! Thấy được hình tượng không hề thanh nhã, có thể không khó chịu sao? Không phải, vừa rồi thánh chỉ của Hoàng thượng đến, muốn Phượng Thiên Mị tái giá làm phi của Hiên Vương sao.
Nhưng mà, vừa rồi Phượng tiểu thư lại xảy ra chuyện như vậy cùng Mạch Vương, sợ rằng chuyện này lập tức sẽ lan truyền khắp Vân thành, nếu muốn gả lại cho Hiên Vương, sợ rằng không tốt.
Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Phượng Thiên Mị, trong mắt ông tràn đầy kinh ngạc, tối hôm qua Phượng Thiên Mị đoạt được vị trí tài nữ cũng đã truyền vào trong cung, nếu không, cũng sẽ không có thánh chỉ như vừa rồi của Hoàng thượng!
Bằng thực lực của chính mình đánh bại tứ đại tài nữ cùng tam đại công tử của Thiên Vận, đoạt được danh hiệu tài nữ, thì phải lợi hại như thế nào đây! Không chỉ như vậy, còn lấy được ba vạn lượng hoàng kim của Hiên Vương, lại sỉ nhục Hiên Vương là gà trống, đây cũng chính là sỉ nhục hoàng gia!
Nhưng mà, lại không tìm được lý do trị tội, dẫu sao trong chuyện này thì Hiên Vương cũng là người đuối lý trước, bái đường lại dùng gà trống thay thế, đúng thật là nói Hiên vương là gà đây mà! Hay gà là Hiên vương cũng không sai! Không đúng sao, nói thế nào cũng giống nhau thôi, không phải sao?
Nghĩ tới những điều này, Liên công công cũng cảm thấy xấu hổ, không thể không khâm phục Phượng Thiên Mị to gan cùng quyết đoán.
Nhưng mà đối với việc Phượng Thiên Mị đột nhiên xuất hiện, ông cũng không quá kinh ngạc, tất nhiên, nguyên nhân trong đó chỉ có mấy người biết. Mấy người đó chính là Hoàng thượng, Thái hậu, Vân Phi, còn có ông.
Hiên Vương nói, đêm đại hôn, hắn không muốn đi động phòng, bởi vì thương Tô trắc phi, mới qua thăm. Ai biết được, Phượng Thiên Mị thấy Hiên vương không đến, cho nên trút giận lên người Tô trắc phi, đẩy Tô trắc phi ngã nên sảy thai.
Hiên Vương chạy tới, bởi vì quá tức giận đã tát Phượng Thiên Mị một cái, sau đó bỏ đi, tiếp đó thì Thiên viện lại bốc cháy. Chẳng qua là, không tìm được thi thể của Phượng Thiên Mị, cho nên, chỉ có một khả năng, đó chính là sau khi Phượng Thiên Mị phóng hỏa thì bỏ trốn.
Nghĩ đến những điều này, Liên công công cũng không có nhiều cảm xúc, chẳng qua là trong mắt có một tia sáng lóe lên!
Cái gọi là vô sự không lên điện tam bảo, thấy Liên công công tới, Phượng Thiên Mị cũng đoán được đến là bởi vì nàng, hơn nữa còn có liên quan tới Thương Lan Hiên.