Quyển 3 - Chương 56: Phiên ngoại 1: Yêu nghiệt mơi hàng – Trung khuyển thành cuồng khuyển
“Tiểu sư thúc, ngươi muốn làm gì?” Giáo Chủ mặc cho tiểu sư thúc đem tay hắn trói vào trụ giường, hỏi.
Tiểu sư thúc nhướng lông mày, mang theo ý cười, tiến gần lỗ tai hắn, thở nhẹ một tiếng, khí tức ấm áp phun nhẹ và lỗ tai, cái lưỡi nóng rực còn tại vành tai ɭϊếʍƈ lộng, sau đó chợt thu về, cười đến thập phần vô tội.
Giáo Chủ bất đắc dĩ thở dài, tùy cho y ngoạn.
Tiểu sư thúc nhảy xuống giường, nhẹ giọng nói: “Nhìn ta.”
Ngọn đèn dầu, điểm lửa nhỏ như hạt đậu, ánh sáng mờ mờ tản mát trên gương mặt tiểu sư thúc, tu mi phượng mục, đôi môi mỏng manh nhàn nhạt hồng, một thân xuất trần khí tức tựa như thần tiên bị đày xuống nhân gian, mà phong tình lưu chuyển trong đáy mắt lại càng khiến cho dung mạo y têm vài phần xuân sắc, vài phần mê hoặc.
Vạt áo nhẹ buông, trường sam rơi xuống, tiểu sư thúc thoát y phi thường chậm rãi, còn thình thoảng ngẩng lên nhìn Giáo Chủ, cái lưỡi phấn hồng lướt nhẹ trên đôi môi đạm sắc, chậm rãi, làm cho người ta kìm lòng không được mà mơ tưởng đến vị đạo mê người của hai phiến môi mỏng manh hồng phấn kia, mềm mại mà phong nộn, thực khiến cho ȶìиɦ ɖu͙ƈ sôi trào.
Hô hấp Giáo Chủ thoáng chốc nặng nề, tiểu sư thúc đảo mắt nhìn qua “cái kia” của hắn, nhất thời cười càng giòn giã.
Tiết khố cũng cởi bỏ, chỉ để lại tiết y hơi mở rộng, tiểu sư thúc chậm rãi đi tới bên giường, bàn tay khẽ vuốt gương mặt Giáo Chủ, chậm rãi đi xuống bên dưới, nhanh chóng cởi đai lưng của hắn ra…
Tựa hồ còn sợ Giáo Chủ chưa đủ kích động, Tiểu sư thúc còn ngồi hản lên đùi Giáo Chủ, tay nâng mặt hắn, ngón tay tại sau tai đối phương nhẹ nhàng ve vuốt, tay còn lại không an phận mà trạc lộng tiểu huynh đệ của Giáo Chủ, thế nhưng đối với hoạt vật như lửa nóng này, lại không chuyên tâm an ủi.
“Tiểu sư thúc. Cởi dây ra.” Giáo Chủ dục hỏa khó nhịn, thấp giọng nói, tiếng nói khàn khàn, trầm thấp nghe gợi cảm muốn ch.ết, chỉ nghe thanh âm này thôi đã khiến sống lưng tiểu sư thúc mềm nhũn, lập tức lại cười đến càng mê hoặc.
Bắp đùi khẽ cọ vào cự vật như lửa nóng của Giáo Chủ, nhỏ giọng nói: “Ở đây khó chịu sao?”
Giáo Chủ khẽ hừ một tiếng, mày kiếm nhíu chặt, sợi dây kia căn bản không làm khó được hắn, thế nhưng hiện tại phải kềm hãm lại xúc động muốn đem sợi dây kia cởi xuống thực sự là làm khó hắn mà.
Chóp mũi tiểu sư thúc cọ tới cọ lui nơi xương quai xanh của Giáo Chủ, cách một tầng tiết y liền ɭϊếʍƈ ướt nhũ tiêm của Giáo Chủ, nhìn địa phương mẫn cảm đó cơ hồ dựng đứng, liền đắc ý ngẩng đầu, liếc mắt tà tứ nhìn Giáo Chủ, trong mắt lưu quang uyển chuyển, mang theo vài phần mị hoặc, khiến cho Giáo Chủ hận không thể lập tức xé nát sợi dây, đem y tử hình tại chỗ. (dã man =.=)
Yêu tinh này, thực sự là nên bị đè xuống, làm cho đến ch.ết, vừa nghĩ đến khi cao trào, thì khóe miệng y tràn ra thóa dịch trong suốt, đôi mắt phủ sương mê man, lơ đễnh… Quả thực là hoạt sắc sinh hương.
Giáo Chủ đang bị khung cản hương diễm trong đầu kích thích bỗng nhiên thấy bộ vị phía dưới một trận lạnh lẽo, tiết khố đã bị cởi bỏ, cự vật kia cũng đã nảy ra, gân xanh dữ tợn, thật là “nhỏ” đến dọa người, khóe miệng tiểu sư thúc hơi cong lên, thanh âm tinh tế khiến người nghe tâm thần rung động: “Đói bụng a…”
Lời còn chưa sứt, người đã cúi xuống, đem cự vật cực đại của Giáo Chủ hàm tiến vào trong miệng, Giáo Chủ thực sự là bị dọa đến đơ người, cảm giác ẩm ướt trong khoang miệng nóng bỏng kia thực khiến tiểu huynh đệ của hắn căng thẳng không thôi, chỉ chút xíu nữa là mất mặt mà bắn đi ra.
Tiểu sư thúc nhà hắn tuy rằng lạm giao, thế nhưng đối với phương thức tối nguyên thủy này lại vô cùng bài xích, nguyện ý dùng miệng làm cho người khác đây cũng là lần đầu tiên, chỉ cảm thấy cứ như bị ngẹn đến hít thở không thông, khó khăn thu liễm răng, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lộng, cảm giác được Giảo Chủ cả người run lên. Tiểu sư thúc đắc ý nhả ra, giọng nói vang lên thập phần êm ái: “Thoái mái không?”
Gương mặt khẽ cúi, dưới ánh đèn mờ nhạt nói không hết mềm mại cùng nhu thuân, đáng yêu đến ch.ết người. Khiến cho cự vật của Giáo Chủ không khống chế được, thoáng cái đã bắn, dây lên gương mặt của tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc kinh ngạc, nhìn đến ngây người, tinh dịch tanh nồng chậm rãi lướt qua khóe miệng, trong vô thức, y đem cái lưỡi hồng hồng nóng rực ɭϊếʍƈ qua, ngơ ngác nhìn Giáo Chủ.
Sợi dây cột trên tay lập tức bị Giáo Chủ một đường xé nát, hắn hoảng loạn dùng ống tay áo lau đi, tiểu thúc ngược lại chỉ cười, ngón tay nhẹ nhàng chấm lấy bạch trọc , sau đó vẽ loạn trên môi Giáo Chủ, đầu ngón tay mảnh khảnh tham nhập vòm miệng của Giáo Chủ, nháo một hồi, sau đó ủy khuất chà xát nơi khố gian Giáo Chủ, lầm bẩm nói: “Còn chưa có thỏa mãn ta đã dám bắn, lần sau phải buộc chỗ này lại.”
Chỉ một khắc sau đã bị Giáo Chủ hung hăng hôn lấy, ȶìиɦ ɖu͙ƈ bị kiềm nén thoáng cái đã bộc phát đi ra, Giáo Chủ lấy thuốc cao, tại khe nhỏ giữa hai cánh mông của Tiểu sư thúc vẽ loạn, lại bị tiểu sư thúc đè lại.
“Ta tự tới, không cho ngươi động.” Tiểu sư thúc đoạt lấy thuốc cao, tiếp tục ngồi trên người Giáo Chủ, đem thuốc cao nhu mở nơi tư mật của chính mình, hành động ɖâʍ loạn của chính mình, khiến hắn ngượng ngùng từ từ nhắm mắt, lông mi dường như cây quạt nhỏ khẽ rung lên, vùng xung quanh lông mày khẽ nhăn lại, thần sắc ẩn nhẫn khiến hạ bộ Giáo Chủ nhiệt lưu từng trận, cổ họng phát khô.
Thấy phân thân của y cũng đã dựng thẳng lên, Giáo Chủ bắt đầu đưa tay vỗ về, càng khiến cho y thở dốc rên rỉ không ngừng.
“Đừng có lộn xộn.” Tiểu sư thúc hung hăng trừng mắt, đôi con ngươi mang theo hơi nước, sóng mắt nhu tình.
Giáo Chủ ủy khuất khó nhịn mà nhìn y, thấy y bất vi sở động, chỉ có thệ tiến tới hôn nhẹ lên hầu kết y, Tiểu sư thúc ngửa cằm, tê dại tinh tế truyền tới khiến y hanh hanh không ngừng, ngón tay khai mở hậu huyệt phía sau cũng đẩy nhanh động tác.
“Đừng có cắn loạn, hệt như con chó nhỏ.” Tiểu sư thúc khàn khàn nói, một mặt rút tay về đặt trên vai Giáo Chủ, chính mình nâng lên thân thể, sau đó chậm rãi đè xuống.
“Ân… A a, ân…” Thanh âm mê man, hỗn loạn nỉ non không ngừng, cự vật cực đại của Giáo Chủ tiến chặt vào trong huyệt khẩu, tiểu sư thúc rên rỉ không lừng, vặn vẹo thắt lưng, nhưng kiên quyết không ngồi hẳn xuống.
Giáo Chủ giờ này đã nhịn không nổi nữa, xé bỏ tiết y của tiểu sư thúc, cắn ʍút̼ mảng da trước ngực của người kia, tư thế kỵ thừa khiến cho cơ thể hai người thiếp hợp càng chặt chẽ, mỗi lần ra vào tựa như muốn xé nát thân thể đối phương, tiểu sư thúc ngô ngô không ngừng, mang theo khóc âm nức nở ngẹn ngào, càng kích thích dục vọng muốn giày vò chà đạp y, thực muốn… thực muốn đem tất thảy xỏ xuyên qua thân thể y, hung hăng sáp nhập, hung hăng trừu tống, tiến xuất như muốn phá hủy cơ thể y.
“Ngô… A a, ân… A a!” Thanh âm của tiểu sư thúc bỗng nhiên vọng cao, khóc âm lanh lảnh không phân nổi giới tính, càng làm cho tâm đãng thần trì, thầm nghĩ muốn phun trào trong cơ thể hắn. Tiết y choàng trên người tiểu sư thúc đã bị xé nát, nửa che nửa mở, ẩn giấu vẫn ngân (dấu hôn) trên người y, càng nhìn càng thấy mê người.
Thóa dịch dọc theo khóe miệng chảy xuống, tiểu sư thúc thì thào rên rỉ, vô thức vặn vẹo thắt lưng, tùy cho Giáo Chủ đỡ lấy vòng eo y trên dưới loạn động, quả thực là tinh thần “làm việc” không biết mệt mỏi.
Nỗ lực mở rộng chân, cánh tay ôm lấy cổ Giáo Chủ, theo từng động tác của hắn mà thở dốc, tại bên gáy hắn cọ cọ, khí tức nóng rực phả vào lồng ngực Giáo Chủ, Giáo Chủ quả thực là động tình khó nhịn, triệt để đem tư tưởng “Nghe lời tiểu sư thúc” vứt sau đầu, nhấc tiểu sư thúc dậy, một đường xé bỏ tiết y, đem y đặt xuống giường, mở rộng đồn biện phong nộn kia, hung hăng tiến nhập.
Tiểu sư thúc phát xuất khóc âm mềm mại, nắm chặt chăn gấm dưới chân, bờ vai co lại, thân ngâm trong miệng âm ỉ không ngừng.
Nửa người Giáo Chủ nằm sấp trên người Tiểu sư thúc, hai mắt đỏ ngầu, lúc này đã hoàn toàn đã quên hai chữ ôn nhu viết như thế nào, trong tâm một mực chỉ có ý nghĩ muốn nắm lấy người dưới thân, hung hăng chiếm đoạt, để cho y nhớ ai mới là nam nhân của y.
“Ta từ bỏ… từ bỏ, cầu ngươi… ân a, a…” Tiểu sư thúc bị trừu sáp liên tục, sảng khoái đến mức cả người run rẩy, bắn vài lần, đã hoàn toàn không còn khí lực, chỉ có thể cầu xin tha thứ, thế nhưng người bên trên hoàn toàn không để ý tới y, chú tâm sống ch.ết ra vào, như thể muốn hủy đi cơ thể của y luôn/
Cao triều tiến tới khiến mật huyệt co rút, nhượng phân thân Giáo Chủ một phen căng thẳng, hanh một tiếng, ấn lấy cơ thể tiểu sư thúc sống ch.ết tiến nhập, trừu sáp đến độ y ai khiếu liên tục, khóc nấc lên, cơ thể co rút muốn tiến về đằng trước, thế nhưng mới tiến chưa được hai bước đã bị hung hăng tóm trở về.
Y càng khóc, người bên trên lại càng hưng phấn, thô bạo nhu lộng nhũ thủ phía trước ngực tiêu sư thúc, ngay cả phân thân lần thứ hai đứng thẳng phía bên dưới cũng bị mạnh mẽ kiềm hãm, hết lần này tới lần khác tại lúc cao trào, tiểu sư thúc muốn bắn đi ra lại bị hung hăng kháp một kháp, cao triều bị đè ép xuống, vài lần lặp lại, Tiểu sư thúc đã khóc tới mức gần như ngừng thở, thỉnh cầu Giáo Chủ buông tha y, thế nhưng lý trí của Giáo Chủ đã bị đã tới tận chỗ xa tít nào rồi, chỉ hận không thể ch.ết trên người y.
Thân thể bị lật lại, Giáo Chủ bài khai hai chân y, như phát điên mà tiến xuất cơ thể y, tiểu sư thúc trước mắt đã là một mảnh hơi nước, chỉ biết thở dốc cùng rên rỉ. còn có lời cầu xin tha thứ gián đoạn không liền mạch.
Giáo chủ kêu một tiếng, dùng sức tiến nhập vài lần rốt cục bắn đi ra, tinh dịch dư thừ dọc theo huyệt khẩu chảy xuống, tiểu sư thúc không còn sức để khép hai chân lại, chỉ có thể tùy ý Giáo Chủ dùng nhãn thần đáng sợ nhìn bộ vị tối mật kia, đường nhìn nóng rực khiến cho y thấy sợ hãi, thế nhưng không còn sức lực nào, con mắt vô thần mở to, thở dốc cũng dần dần đình chỉ.
“Ân.. không. Từ bỏ, ngày mai tiếp tục…” Cảm giác tiểu huyệt bị ngón tay tham nhập khiến cho tiểu sư thúc sợ run, dùng thanh âm khản đặc cầu xin hắn.
Giáo Chủ không lên tiếng, ghé sát người y tìm kiếm xương quai xanh, ngón tay tinh tế trừu động bên trong cơ thể y, dịch thể trắng đục chảy ra càng nhiều, huyệt khẩu đỏ tươi co rúm lạu, chắm chú cắn nuốt lấy ngón tay Giáo Chủ, quả thực là một dạng lưu luyến không rời.
Mỹ cảnh này quả thực vừa nhìn đã khiến cho người ta cứng lên, hả thân Giáo Chủ kề sát tiểu sư thúc, cự vật nóng rực dán chặt bên mảng đùi trong, khiến cho tiểu sư thúc cả người cứng đờ, Giáo Chủ ghé vào lỗ tai y, nhẹ giọng: “Là tiểu sư thúc câu dẫn ta… Ta còn muốn…”
Bắp đùi bị bài khai, Giáo Chủ cúi người ɭϊếʍƈ lộng mảng đùi non kia, làn da ít khi bị hiển lộ, mẫn cảm vô cùng, khiến cho tiểu sư thúc vừa nghĩ đã sơ, rõ ràng phân thân kia đã tiết vài lần, bây giờ cư nhiên lại đứng thẳng lên, điềm đạm đáng yêu chảy ra dịch thể trong suốt, như là đang khóc.
“Chỗ này của tiểu sư thúc cũng thật thích khóc.” Giáo Chủ hốt nhiên lộ ra nụ cười tà tứ, rất là vô tội vuốt nhẹ lên đỉnh chóp “tiểu huynh đệ” khả ái kia, quả nhiên bên tại liền vang lên thanh âm nức nở của tiểu sư thúc, y cố thu hết lực xoay thắt lưng, muốn thoát khỏi cái loại khoái cảm đáng sợ này, thế nhưng rốt cục chỉ có thể thở dốc mà nhận hết trêu chọc của Giáo Chủ.
“Hôm khác, để hôm khác có được hay không?” Con mắt ngấn nước như mưa phùn lất phất bay của tiểu sư thúc nhin chằm chằm Giáo Chủ, mềm nhẹ cầu xin.
“Không, ngày hôm nay nhất định phải ép cạn ngươi.” Giáo Chủ hôn lên môi tiểu sư thúc, vừa ɭϊếʍƈ vừa cắn. Tuy là nói vậy, thế nhưng khả năng hồi phục của tiểu sư thúc tốt kinh ngời, thông thường ngày thứ hai đã lại tinh lực tràn đầy, muốn thật sự ép khô hắn, cũng chỉ có thể khiến y ban đêm không dậy nổi thôi.
“hỗn đản…” Tiểu sư thúc lầm bầm một tiếng, đôi mắt phượng ngập tràn ôn nhu cùng mị ý liếc xéo Giáo Chủ.
Giáo Chủ hai mắt đỏ lên, lần thứ hai bài khai hai chân của tiểu sư thúc, hung hăng tiến nhập.
“A…”