Chương 27
Lại trở lại nơi làm cả thân người không chỗ nào thoải mái, Y Phàm có chút run rẩy, cũng không phải bởi vì rét, mà là bởi vì trái tim đã trở nên băng giá.
Lần này cảm giác cũng không giống lần trước, cũng không còn vì nhìn thấy mấy thiết bị quen thuộc này mà cảm động nữa, mà lại có chút khinh bỉ, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đập tan mấy dụng cụ ấy…
“Thế nào? Có thể làm được chưa?” Kiều từ sau lưng ôm lấy Y Phàm, nhẹ giọng nói bên tai hắn.
“Được rồi.” Nhìn máy tính trước mặt, Y Phàm gật gật đầu, hắn biết hiện tại cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước ấy.
“Như vậy ta ra ngoài trước, không quấy rầy ngươi.” Buông tay ra, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn một chút, Kiều cũng không thèm nhìn phản ứng của hắn mà một mạch đi lên cầu thang.
Nghe thấy thanh âm đóng cửa, Y Phàm bất lực nằm úp sấp trên bàn máy tính, đây là dàn máy chuyên nghiệp trước đây hắn vẫn từng sử dụng.
Gõ bàn phím, vừa gõ trình tự vừa trầm mặc, làm một hệ thống giám định thành công cần phải làm mộttrình tự thật tốt, cho nên Y Phàm đầu tiên bắt tay vào làm bước này, hệ thống này mà được làm ra nhất định sẽ tạo tiếng vang rất lớn, bởi vì nếu hoàn thành rồi thì đến ngay cả các thiết bị tiên tiến nhất cũng chưa chắc đã phát hiện được.
Hệ thống tương tự mà CIA sử dụng là dùng Rada giám thị, có thể dùng sóng mà điểu khiển máy chuyển đến vị trí mà mình muốn quan sát, thậm chí không những có thể nhìn thấy mà còn nghe thấy nữa.
Bởi là công nghệ cao, hệ thống dùng Rada ấy còn có thể nghiên cứu để phát triển thêm, nhưng không biết vì sao dự án nghiên cứu ấy lại bị dừng lại, lần này cục sở nhà giam quốc gia đưa ra kế hoạch, nếu như dùng với danh nghĩa bảo vệ quốc gia thì có thể nghiên cứu ở Viện Nghiên cứu quốc gia mà, không biết vì sao lại đến tìm một công ty điện tử không danh tiếng như công ty hắn đã làm việc cho.
Ở công ty hắn đã phát triển đến hoàn thành xong phần dos, bởi vì vụ án của thê tử, bản thân mình bị giam lại điều tr.a cho nên vụ này cũng bị dừng lại. Nhưng cái Y Phàm thật sự không hiểu là tại sao những kẻ đã hạ sát vợ hắn giờ lại cho hắn có một phòng ở ngục giam này để hoàn thành nốt công việc chẳng có gì quan trọng này chứ?
Màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt tiều tụy của mình, hắn nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, tuy rằng biết rõ lúc hoàn thành cái này cũng là lúc mình ch.ết, nhưng hắn muốn đánh cuộc cùng vận mệnh một lần, đó chính là ý nghĩ này sinh khi cũng Jacques nói chuyện, hắn muốn thử xem khi mình hoàn thành xong rồi có thật hay không hắn sẽ bị giết, hắn muốn thử xem Thượng Đế có thật sự đã vứt bỏ hắn rồi không, cho nên hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm là viết cho xong cái chương trình này.
Tiếng gõ bàn phím vang vọng trong phòng, có tiếng báo hiệu vang lên, đó là hệ thống bảo mật của hắn, nếu có người khởi động máy tính mà ở trong thời gian quy định không nhập vào mã khóa để vô hiệu hóa hệ thống bảo mật, thì tất cả phần đã viết trước đấy sẽ bị hủy toàn bộ, đây là biện pháp an toàn cơ bản.
“Hô!” Tựa vào ghế, nước mắt lại chảy xuống, đây là con số kỷ niệm ngày kết hôn của hắn, thời điểm hắn đặt mật mã này hạnh phúc biết bao, hiện tại lại âm dương cách biệt, hắn không biết phải dùng cách gì để nhập mật mã vào mà không cảm thấy bi thương cùng tự trách.
[ Ngả Lâm, anh yêu em!] Bản thân ngay lúc đó thật buồn cười, căn bản cũng không nghĩ sẽ có một ngày như vậy, một ngày đau đớn, hắn không rõ nguyên nhân lại cảm thấy khó chịu. Đã lâu rồi, tuy rằng vẫn yêu nàng nhưng lại không giống với trước đây chỉ cần nghĩ đến nàng liền rơi lệ, chỉ là hiện tại lại……
Trong đầu đột nhiên hiện lên thân ảnh của Kiều, hắn vô lực ngồi trên mặt đất, ôm đau đầu khóc lớn lên, cái loại tâm đau như cắt không thể hình dung.
“Y Phàm?” Đột nhiên cả người bị từ phía sau ôm lấy, cái ôm quen thuộc như vậy, đầy quyến luyến yêu thương.
“Ta lo lắng, cho nên mới tới xem, ngươi làm sao vậy?” Kiều đem Y Phàm nâng dậy, đem hắn ngồi an ổn trên ghế, nhìn Y Phàm vẫn đang khóc không ngừng.
“Không sao.” Nhẹ nhàng mà lấy tay lau đi nước mắt, hắn chợt nhớ ra, lập tức hướng tới bàn phím, xóa đi câu nói khắc cốt ghi tâm kia, nhưng lại quá mức đột ngột, cũng khiến cho Kiều chú ý, cho nên các chữ kia trước khi biến mắt y đã hoàn toàn nhìn thấy.
“Nhìn ta này.” Ôn nhu mà chuyển gương mặt Y Phàm trở lại đối diện với mình, để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Hiện tại ở trước mặt ngươi chính là ta, Kiều, quên đi thê tử Ngả Lâm của ngươi đi, ta cũng hy vọng trong lòng ngươi chỉ có ta!” Tuy rằng ngữ điệu ôn nhu như vậy, nhưng câu nói hoàn toàn mang theo mệnh lệnh.
“Ta yêu ngươi như vậy, cũng mong ngươi có thể quên những chuyện trước đây, vĩnh viễn chỉ nhìn một mình ta.” Một phen kéo đầu hắn lại, cũng không để Y Phàm kịp phản kháng, nụ hôn nóng rực đã mạnh mẽ áp lên, bá đạo không cho hắn co hội tránh né, hết thảy đều là dục vọng độc chiếm, hy vọng dùng nụ hôn của mình xóa đi hình ảnh những người kia trong lòng Y Phàm.
“Ta yêu ngươi.” Tách môi ra, y ôm lấy Y Phàm vì hôn mà có chút thở dốc, thâm tình mà lại nói lời yêu.
“Thật không?” Hơi giật mình nhìn lên, hắn thật sự không biết nên có nên tin tưởng hay không, y là hung thủ giết vợ mình, thế nhưng lại thổ lộ tình yêu với hắn, điều này khiến ai cũng cảm thấy nghi hoặc, có lẽ, y cũng chỉ đơn giản là đợi hắn hoàn thành nốt là thực hiện nốt nhiệm vụ của mình đi.
“Ngươi không tin?” Nâng Y Phàm lên, Kiều nghiêm túc mà nhìn hắn, trong ánh mắt đã không còn ôn hòa, mà là có chút hàn ý, cái này mới là gương mặt thật của hắn đi..
“Ta có thể nói cho ngươi, ta có thể vì ngươi mà tiêu diệt hết tất cả các vật cản giữa hai chúng ta, thậm chí cả người trong lòng ngươi suốt ngày nghĩ tới.”
“Nàng sớm đã bị……” Vừa nói lên miệng, Y Phàm biết chính mình suýt nữa để lộ ra hắn đã nghe lén, nghe lén chuyện chính y là người đã phái người đi giết vợ hắn.
“Chẳng lẽ ngươi muốn thử sao?” Vốn ngón tay đang nhẹ nhàng đỡ lấy gáy Y Phàm đột nhiên nắm chặt lại, trở thành đang hơi tóm lấy tóc hắn càng ngày càng chặt hơn.
Da đầu đau đớn khiến hắn nhíu chặt mắt lại, nhưng Y Phàm cũng không kêu một câu nào, chỉ nhìn người trước mặt có chút xa lạ, nhưng thật ra đang gỡ dần ra cái mặt nạ mà hắn vốn đang mang.
“Mẹ nó.” Giữ chặt đầu hắn, Kiều đem cả người hắn từ trên ghế ném xuống đất, bàn tay đang túm tóc hắn lại hung hăng mà ấn một phát khiến đầu hắn gần như đập hẳn xuống đất.
“Ngươi tốt nhất là làm việc của mình đi.” Nhìn cũng không thèm nhìn lại hắn một chút, Kiều rít ra kẽ răng một câu, nắm tay vẫn siết thật chặt, xoay người liên rời khỏi cái mật thất này.