Chương 64: Ngoại truyện 1
Trước khi rời thủ đô, vợ chồng Chu Minh hẹn bạn thân của Nhiếp Thanh Anh cùng nhau ăn cơm. Chu Minh ít khi liên lạc với Lộ Khê, đây là lần đầu tiên hai người cùng ăn một bữa cơm sau khi được Nhiếp Thanh Anh giới thiệu chính thức. Năng lực xã giao của Chu thiếu rất mạnh, bình thường lại rất hay giám sát vợ mình nên dù chưa từng gặp mặt nhưng anh lại rất thân quen với Lộ Khê. Cả bữa cơm, Chu Minh chuyện trò vô cùng vui vẻ không hề để Lộ Khê ngại ngùng.
Hai bên tùy tiện nói đến công việc mới của Chu Minh.
Lộ Khê cúi đầu cắt miếng beefsteak trong dĩa, lơ đãng hỏi, "Công ty là do tam thiếu và Khương Dược cùng hợp tác thành lập hả? Sao lần này tam thiếu đi công tác mà Khương Dược lại không đi?"
Ánh mắt Chu Minh chớp chớp, khóe môi khẽ cong. Anh chậm rãi giương mắt, ánh mắt nhìn Lộ Khê đang cúi đầu đầy ẩn ý.
Nhiếp Thanh Anh không hề nhận ra điều gì, thấy Chu Minh im lặng không nói gì, cô lên tiếng giải thích cho Lộ Khê, "Công ty mới thành lập, nên phải có người ở lại quản lý công ty."
Lộ Khê, "Ừm, Khương Dược rất giỏi. Hồi cấp 3 lúc chúng ta đi chơi với nhau, cậu ấy đi sau chị gái, không những xách giỏ giúp chúng ta mà còn thường xuyên đề cử mấy địa điểm vui chơi."
Nhiếp Thanh Anh nhớ lại một chút, gật đầu, "Ừm."
Chu Minh ngồi bên cạnh chỉ cười chứ không nói gì.
Sau khi dùng cơm xong, vợ chồng Chu Minh chào tạm biệt Lộ Khê. Chu Minh ôm vợ đi xuống hầm để xe, Nhiếp Thanh Anh hỏi anh có ấn tượng như thế nào với Lộ Khê, "Khê Khê và bạn trai cô ấy chia tay rồi. Em biết cô ấy đã nhiều năm, mỗi lần quen bạn trai thì lại chia tay rất nhanh."
Chu Minh hứng thú dạt dào, "Ồ? Cô ấy quen bao nhiêu người rồi? Có ảnh không, cho anh xem thử."
Lên xe, thắt dây an toàn xong, Nhiếp Thanh Anh lấy điện thoại mình ra tìm ảnh mấy "tiền nhiệm" của Lộ Khê cho Chu Minh xem. Người nào cũng thuộc hàng đẹp trai, trẻ tuổi, hào hoa phong nhã. Chu Minh ồ một tiếng, "Không tệ."
Nhiếp Thanh Anh nhìn anh, "Có phải anh có ẩn ý gì không?"
Chu Minh cười nhẹ, nhéo mặt vợ mình, từ từ nói, "Anh Anh, em có bao giờ thế này không? Em thích một người ở rất xa, anh ta luôn luôn tỏa sáng, là người mà em không bao giờ chạm đến được. Anh ta ưu tú, trẻ tuổi, tài hoa hơn người, như gần như xa. Anh ta cho em dũng khí, cho em động lực, là tín ngưỡng trong lòng em."
Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một lát, hỏi anh, "Anh đang nói là nhân dân tệ hả?"
Chu Minh nghẹn họng, "..."
Anh trừng mắt nhìn vợ, đôi mắt cô bỗng bừng sáng, hai gò má đỏ bừng quay mặt sang chỗ khác. Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng nói, "Anh đang ám chỉ chuyện anh yêu em hả? Chúng ta đang nói về Lộ Khê mà, sao bỗng dưng lại nói sang chuyện này?"
Chu Minh, "..."
Thầm nghĩ, anh đang nói về Lộ Khê đấy!
Nhưng dáng vẻ của vợ khi hiểu lầm mình đang tỏ tình với cô ấy trông thật đáng yêu. Chu Minh bật cười ha ha, chờ mặt cô hết đỏ, anh mới ra vẻ lơ đãng nói, "Bạn thân em có lẽ thích Khương Dược đó."
Nhiếp Thanh Anh, "...?"
Chu Minh, "Mỗi lần quen bạn trai đều không lâu, bạn trai người nào cũng ôn tồn lễ đội, lần nào gặp cũng hỏi thăm Khương Dược. Cô ấy chính là thích Khương Dược, mỗi một người bạn trai đều có bóng dáng của Khương Dược. Sau đó phát hiện người kia không phải là Khương Dược, thế là nhanh chóng chia tay."
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu, cô vội nhắn tin cho Lộ Khê. Sau đó, cô nói với Chu Minh, "Em muốn xuống xe, em muốn đi hỏi Khê Khê."
Nói xong cũng không thèm để ý Chu Minh ngăn cản, cô tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống. Chu Minh cô đơn ngồi trong xe, lo lắng gọi cô trong mờ mịt, "Vợ ơi? Vợ? Sao em lại bỏ anh rồi? Em không dẫn anh đi theo hả? Em đi thì anh phải làm sao...?
Đàn ông như quần áo, bạn bè mới là tay chân.
Trước đêm rời thủ đô, Nhiếp Thanh Anh lựa chọn vứt bỏ Chu Minh, cô ở lại chỗ của Lộ Khê. Nhiếp Thanh Anh hỏi Lộ Khê, cô ấy không hề phủ nhận. Cô ấy có thể che giấu Nhiếp Thanh Anh nhiều năm nay là do Nhiếp Thanh Anh ngây thơ; Nhưng biểu hiện của cô trước mặt Chu Minh lại rất đơn giản, Chu Minh nhìn một cái liền nhận ra.
Ban đêm, hai cô gái cùng ngồi ngoài ban công uống rượu. Nhiếp Thanh Anh hỏi, "Cậu luôn thích anh ấy ư? Vì sao không nói mình biết."
Lộ Khê giơ cái ly đế cao lên, vẻ mặt mờ mịt đầy tự giễu, "Nói cho cậu làm gì? Lúc trước người Khương Dược thích là cậu. Chúng ta như hình với bóng, nhưng ánh mắt anh ấy chỉ dừng trên người cậu. Cho đến bây giờ cũng vậy, lần trước trong hôn lễ của cậu, cũng chỉ khi nhìn cậu anh ấy mới cười."
Nhiếp Thanh Anh, "Không nói cho mình thì cậu cũng có thể thổ lộ với anh ấy mà!"
Thổ lộ?
Lộ Khê bỗng dưng nhảy xuống ghế, giẫm chân xuống sàn nhà, lại xoay một vòng. Làn gió đêm nhẹ thổi lướt qua mái tóc dài đang xõa của cô ấy, đôi mắt say ngà kia ươn ướt. Lộ Khê mặc một cái áo len màu hồng rộng rãi, trước mặt Nhiếp Thanh Anh, cô ấy bộc lộ sức hấp dẫn của bản thân, nghiêng nghiêng đầu hỏi cô, "Anh Anh, mình có xinh không?"
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn cô ấy, "Xinh."
Lộ Khê ngẩng đầu cười rộ lên.
Sau đó cô ấy thôi không cười nữa, chăm chú nhìn Nhiếp Thanh Anh, "Nhưng không xinh bằng cậu, kém xa cậu. Chỉ cần mình đứng cạnh cậu thì tất cả nam sinh chỉ nhìn thấy mỗi cậu. Vẻ ngoài lung linh của cậu lấn át mọi vẻ đẹp của những bạn cùng giới. Lúc trước, nữ sinh không thích đứng gần cậu, không thích chơi với cậu cũng là vì nguyên nhân này. Đương nhiên cậu không hề nhận ra, nhưng nhiều năm sống dưới cái bóng của cậu như thế, áp lực của mình rất lớn."
Lộ Khê rơm rớm nước mắt, dường như nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào.
"Anh Anh, đối với nữ sinh mà nói, làm bạn với cậu là một điều khó khăn."
"Mà mình, cùng cậu học múa, ở bên cậu mỗi ngày. Mình thích cậu như vậy, chuyện gì cũng giúp đỡ cậu, chăm sóc cho cậu. Nhưng lúc mình phát hiện ra Khương Dược thích cậu, mình rất rất ghen tỵ với cậu. Cái gì cậu cũng không làm, nhưng lại dễ dàng khiến anh ấy thích cậu. Mình nói chuyện với anh ấy nhiều như thế, làm nhiều chuyện như vậy, nhưng trong mắt anh ấy, mình cũng chỉ là bạn thân của cậu mà thôi."
"Cậu còn nhớ tại sao cậu biết Từ Bạch Dương không? Là do mình giới thiệu. Lúc đó Khương Dược thích cậu, mình sợ cậu cũng sẽ thích anh ấy. Khí chất của Từ Bạch Dương và Khương Dược khá giống nhau, mình liền muốn để cậu và Từ Bạch Dương yêu nhau, nếu thế cậu sẽ không giành Khương Dược với mình nữa... Nhưng sau khi mình giới thiệu Từ Bạch Dương cho cậu, Từ Bạch Dương bắt đầu theo đuổi cậu, mình thấy cậu ngây thơ, ngốc nghếch, lại dễ bị lừa như thế thì lại bắt đầu áy náy, bắt đầu thấy bất an."
"Cảm giác áy náy ấy cứ quấn lấy mình... Đến khi cậu nói với mình chuyện cậu và Từ Bạch Dương ở bên nhau, mình thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ anh ta đối xử không tốt với cậu, sợ mình sẽ hại cậu. Cho nên mình luôn quan tâm mọi chuyện của cậu và anh ta, hỏi quá trình quen nhau của hai người. Cảm giác áy náy ấy đã khiến mình không còn dũng khí đối mặt với Khương Dược."
"Cuối cùng vẫn là mình sai. Từ Bạch Dương là đồ khốn nạn, dám làm tổn thương cậu. Nếu không phải tam thiếu vẫn yêu cậu... Có lẽ mình sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân..." Lộ Khê nhẹ giọng, "Mình biết rõ cậu rất tin tưởng mình, biết cậu không biết giao tiếp với mọi người, vì ghen ghét mà mình đã giới thiệu cho cậu một tên khốn nạn. Mỗi lần cậu nhìn mình, mình như bị tr.a tấn... Như thế thì sao mình có thể thổ lộ với Khương Dược?"
Nhiếp Thanh Anh khiếp sợ.
Cô quả thật không biết cô bạn thân an tĩnh, hay thẹn thùng của mình đã suy nghĩ nhiều như thế. Nhiếp Thanh Anh đi đến bên Lộ Khê, nắm chặt tay cô ấy, "Khê Khê, cậu không có lỗi gì cả... Chuyện Từ Bạch Dương, cậu không biết mà... Với lại bây giờ mình rất hạnh phúc. Mình biết cậu luôn chăm sóc mình, mình không quan tâm đến mấy chuyện kia."
Lộ Khê mỉm cười, "Mình biết cậu không quan tâm. Cậu tốt bụng, dịu dàng lại trầm tĩnh... Cậu không quan tâm đến mấy âm mưu tính toán trong lòng mình. Mà càng như thế, mình lại càng cảm thấy có lỗi với cậu. Mình muốn bảo vệ cậu... nhưng lại làm tổn thương cậu. Chuyện thổ lộ với Khương Dược... Năm đó không dám, bây giờ đã qua lâu rồi, lại càng không có dũng khí."
Cô ấy nhẹ nhàng quay người, cầm ly rượu lên hướng về phía trời sao một cái. Lộ Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cất giọng đầy cô đơn, "Ngưu Lang và Chức Nữ cách nhau một dải ngân hà, chỉ cần vượt qua ngân hà là có thể gặp nhau. Còn khoảng cách giữa mình và Khương Dược là cái gì?"
Cách bởi danh vọng xã hội, khoảng cách địa lý, cách bởi gia đình, mộng tưởng, dũng khí, và cả tâm tư nhỏ vẫn không chịu cắt đứt...
Qúa nhiều thứ.
Ngưu Lang và Chức Nữ chỉ cách nhau một dải ngân hà, còn giữa cô và Khương Dược thì ngăn cách bởi cái gì? Rất nhiều thứ yên lửng lơ trong ngân hà, ngân hà lưu chuyển, năm tháng đổi dời.
...
Sau đêm bộc bạch nỗi lòng với bạn thân, Nhiếp Thanh Anh cùng Chu Minh trở về thành phố A, vài ngày trôi qua mà cô vẫn không thể nào vui nổi. Cô chưa từng thầm mến ai nên chưa được trải nghiệm cảm giác e sợ đối mặt với Khương Dược của Lộ Khê. Nhưng cô hy vọng Lộ Khê sẽ hạnh phúc, Lộ Khê trong mắt cô tốt như thế, vì sao lại không thể theo đuổi Khương Dược?
Đến cuối cùng vẫn là không có dũng khí.
Bạn học Nhiếp bỗng nhanh trí tìm được cách, mỗi ngày đúng giờ gửi "Súp gà cho tâm hồn" cho Lộ Khê ——
"Yêu anh ấy mười năm, mười năm sau, rốt cuộc anh ấy đã cầu hôn tôi."
"Cách nữ theo đuổi nam";
"Mười năm trước anh ấy không thèm ngó đến tôi, một năm sau anh ấy lại quỳ trước mặt tôi khóc lóc cầu xin tôi yêu anh ấy";
"Cô gái, cô xinh đẹp như thế, vì sao anh ta lại không yêu cô..."
Rất nhiều, rất nhiều, không một câu trùng lặp.
Lộ Khê nhận được "súp gà" của Nhiếp Thanh Anh mỗi tối, "..."
Buồn cười quá, sao bạn Nhiếp lại đáng yêu thế chứ?
Lộ Khê không để tâm đến mấy câu "súp gà" của Nhiếp Thanh Anh, cười cười rồi lại tiếp tục làm việc. Tuy Nhiếp Thanh Anh không giỏi xã giao, nhưng cô lại có một năng lực cực mạnh, chính là kiên trì. Sự kiên trì của cô không ai địch lại. Mỗi đêm Nhiếp Thanh Anh kiên trì gửi "súp gà" cho Lộ Khê, cổ vũ cô ấy theo đuổi Khương Dược, và sự kiên trì của cô đã làm lay động Lộ Khê.
Lộ Khê bắt đầu nghĩ: Có phải cô nên thử một lần hay không? Cô còn có Nhiếp Thanh Anh mà, dựa vào quan hệ bây giờ của Nhiếp Thanh Anh, Khương Dược ít ra cũng phải chừa mặt mũi cho coo chứ? Cô thầm mến Khương Dược nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách của anh, nên chắc chắn nắm rõ nền móng theo đuổi của Khương Dược? Huống chi, Chu Minh không phải cũng từng thầm mến Nhiếp Thanh Anh nhiều năm, bây giờ cũng đã ôm được vợ về nhà rồi sao?
Nhiếp Thanh Anh cổ vũ Lộ Khê, nói với cô ấy Khương Dược vẫn chưa có bạn gái, hiện tại vẫn đang độc thân. Nguồn tin lấy từ ông xã của Nhiếp Thanh Anh - Chu Minh tuyệt đối đáng tin cậy. Nhiếp Thanh Anh nói, "Không phải mình ủng hộ cậu, cũng không phải ủng hộ anh ấy. Mình chỉ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, dù thất bại thì chí ít cậu cũng đã từng cố gắng. Như bây giờ, cậu không dám tiến về phía trước, như thế thì đối với ai cũng không công bằng."
Lộ Khê phải thừa nhận rằng Nhiếp Thanh Anh nói rất đúng, nếu cô không thử một lần, thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không thể thoát khỏi cái bóng ma ấy. Lộ Khê tự củng cố tinh thần sau đó xin nghỉ vài ngày. Cô không nói với Nhiếp Thanh Anh mà chỉ lặng thầm đến thành phố A. Luống cuống đứng trong sân bay, Lộ Khê nhắn tin bâng quơ hỏi Nhiếp Thanh Anh xem công ty của Chu Minh ở đâu.
Cô ấy trả lời lại ngay, "Cậu định đến đó hả? Nhưng ông xã mình nói Khương Dược đi công tác rồi. Nếu không thì mấy ngày nữa anh ấy về mình sẽ bảo ông xã tổ chức một bữa tiệc mời mọi người đến chơi nhé? Cậu có muốn nghe lời khuyên của ông xã mình không? Mình thấy anh ấy dày dặn kinh nghiệm lắm."
Lộ Khê, "..."
Thầm nghĩ, cậu nói đến kinh nghiệm thầm mến ấy hả? Mình cũng có đây này!
Không ngờ cô vất vả lắm mới có dũng khí đến thành phố A mà Khương Dược lại không có ở đây. Lộ Khê có hơi thất vọng, đang định nhắn tin nói với Nhiếp Thanh Anh mình đã tới nơi, hỏi cô ấy xem có thể tìm chỗ ở giúp cô hay không. Lúc cúi đầu nhắn tin, Lộ Khê bỗng nghe mọi người xung quanh hít vào một hơi, tiếng trầm trồ vang lên, cô lơ đãng ngẩng đầu lên ngay lập tức sửng sốt ——
Trai xinh gái đẹp.
Hai người kéo va li, người đàn ông anh tuấn mặc âu phục, áo sơ mi trắng, cô gái xinh đẹp đi sau anh trong bộ đồ công sở màu đen. Người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, cô gái ngực to, eo thon được che lại một cách kín kẽ. Hai người đi đến, giày da giẫm trên mặt đất, giày cao gót lộc cộc theo đuôi. Người đàn ông đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, cô gái mang kính đen, nghiêng đầu mấp máy đôi môi, nói chuyện với anh với tốc độ rất nhanh. Anh kiêu ngạo gật đầu, lặp lại những lời cô gái vừa nói với người bên kia điện thoại.
Lộ Khê nhìn chăm chú người đàn ông kia, chính là Khương Dược. Nhưng cô lại nhìn thấy anh đang đi cùng với một người đẹp, trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt và tự ti. Khương Dược trời sinh phải ở bên cạnh người phụ nữ như thế, còn mình... Lộ Khê bối rối quay đầu, định rời đi trước khi Khương Dược nhìn thấy, quả thực Khương Dược không phát hiện, nhưng cô gái đi phía sau anh lại rất tinh mắt, "Cô Lộ!"
Lộ Khê, "..."
Giả vờ không nghe thấy.
Cô gái kia nhẹ nhàng mỉm cười, cất giọng chào, "Cô Lộ, cô quên tôi rồi ư? Cô là bạn thân của cô Nhiếp đúng không? Lúc trước chúng ta đã gặp nhau trong hôn lễ của giám đốc nhà tôi ở Đức đó."
Cô gái kia cứ nói liên tục, Khương Dược đang nghe điện thoại cũng phải dừng lại, nhìn sang hướng cô gái đang chào hỏi. Lộ Khê thấy mình không tránh được, cứng đờ quay đầu lại chào hai người họ. Khương Dược híp mắt, kinh ngạc nhìn từ Lộ Khê từ trên xuống dưới. Mà cô gái ở bên cạnh anh lại tỏ ra rất quen thuộc, "Cô Lộ, tôi là Trần Linh Linh, là thư ký cũ của Chu tam thiếu, hiện đang làm tại phòng nghiệp vụ. Công ty không đủ người, tôi đi công tác cùng với giám đốc Khương, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Cô Lộ à, quả nhiên là có duyên mà!"
Trần Linh Linh lại mắc bệnh nghề nghiệp, thấy người ta đang bối rối, cô lại nở nụ cười theo bản năng, nhằm hòa hoãn sự xấu hổ của đối phương. Qủa nhiên, cô vừa nói xong, vẻ mặt của Lộ Khê đã dịu hơn nhiều.
Khóe môi Khương Dược khẽ giật, sau khi cúp điện thoại, anh gật đầu chào Lộ Khê. Trần Linh Linh thấy vẻ xa lạ của hai người, năng lực xã giao xuất sắc lại phát huy, Khương Dược liếc cô một cái, "Người không biết còn tưởng cô và Lộ Khê là bạn học cũ, nhìn cái mặt chỉ hận sao quen nhau trễ kìa."
Trần Linh Linh âm thầm mài răng, "..."
Chỉ trách trình độ nghiệp vụ của cô cao thôi!
Trần Linh Linh định mở miệng, Khương Dược đã phiền chán, "Không phải cô muốn hẹn hò với bạn trai ư? Sao còn không đi?"
Trần Linh Linh, "..."
Thật đúng là chưa gặp sếp nào đáng ghét như thằng cha này! Còn thua cả Chu thiếu thích nói đùa.
Trần Linh Linh đành mỉm cười tạm biệt Lộ Khê, nhiệt tình trao đổi số điện thoại với Lộ Khê, nói Lộ Khê nếu có gì không biết thì có thể hỏi cô. Trước khi Trần Linh Linh đi, giao Lộ Khê lại cho Khương Dược, cô vẫn không yên tăm dặn dò, "Nếu Khương thiếu ăn hϊế͙p͙ cô, cô cứ méc với cô Nhiếp."
Một cuộc gặp gỡ hiếm có.
Thật lâu về sau khi Lộ Khê nhớ lại, cô phải thừa nhận rằng, ngay từ đầu, cô đã nhận ra... phản ứng hóa học mạnh mẽ giữa Khương Dược và Trần Linh Linh.
Không phải oan gia không gặp nhau. Có vài mối tình thầm mến đã định trước chỉ là thầm mến.