Chương 36: Qủy con Tiểu Lãnh
Chớp mắt đã tới tối hôm sau.Kỳ Tuyết cùng Tiểu Lãnh chào tạm biệt mọi người trong nhà rồi đi ra ngoài nơi Thiên Dực đang đợi bọn họ.Tiểu Lãnh mặc đồ thể thao màu xanh lá năng động đi
bên cạnh cô một thân váy trắng thướt tha.
"Mau lên xe đi."Thiên Dực hạ cửa xe xuống, thò đầu ra nhìn cô với Tiểu Lãnh.Cô gật đầu đẩy đẩy Tiểu Lãnh lên phía trước ngồi vào ghế phụ của xe Thiên Dực còn mình lên xe
của mình phóng đi.
Nửa tiếng sau hai trước xe đã đi vào khuôn viên của biệt thự ở ngoại thành của Thiên Gia, tới trước cửa lớn đã thấy người làm cùng Lâm quản gia đứng đó chờ họ rồi.Cô bước xuống xe cùng lúc Thiên Dực cùng Tiểu Lãnh cũng xuống xe.Lâm quản gia nhận lấy chìa khóa xe để cho người
mang xe đi cất, còn ba người bọn cô thì sánh bước cùng nhau vào trong.
Thiên Hàn cùng Hà Tử Hy nhìn thấy ba người bọn cô đi vào mà gương mặt có tuổi như nở hoa.Cô nhìn Hà Tử Hy mà bật cười trong lòng, năm đó bà ta ghét cô ra sao, muốn đứa con của Kiều Ngân Anh ra sao mà bây giờ vừa nhìn thấy con cô liền vui vẻ như vậy.Như nhìn ra ý tứ của cô mà Thiên Hàn ái ngại nhìn cô, có lẽ người ba chồng cũ này của cô còn chút tình người hơn vợ ông.
Kỳ Tuyết dắt tay Tiểu Lãnh cùng Thiên Dực đi về phía Thiên Hàn cùng Hà Tử Hy.Không biết là do có tuổi nên bớt mặt dày mà lúc cô gật đầu chào hỏi bà ta cùng chồng bà thì gương mặt bà có chút ái ngại, không kiêu ngạo như ngày trước.Thấy không khí hơi khó chịu nên Thiên Dực liền lên tiếng:" Được rồi, có gì nói sau.Mọi người mau ngồi xuống đi."
Cô gật đầu cầm tay Tiểu Lãnh ngồi xuống ghế bên phải Thiên Hàn.Cô nhìn họ có chút ái ngại xấu
khổ mà bơ đi, an nhiên xoa đầu thân thiết với Tiểu Lãnh.
"Khụ,khụ,...Tiểu Lãnh con chào ông bà nội đi."Thiên Dực ho nhẹ mấy cái gây sự chú ý với cô sau đó ánh mắt cầu cứu nhìn Tiểu Lãnh.
Cô xoa đầu Tiểu Lãnh chờ câu trả lời của cậu nhưng từ đầu tới cuối cậu đều không lên tiếng.Lòng cô không hiểu sao rất hài lòng về hành động này nhưng dù sao cũng là trước mặt người lớn không thể để mình bị coi là dạy con không nghiệm được.
"Tiểu Lãnh, chào ông bà nội đi con."Cô vuốt ve mái tóc cậu, giọng nói nhẹ nhàng.
Tiểu Lãnh ngước nhìn cô suy tư xong cũng ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi hai vị kia:"Ông nội, bà nội khỏe!"
Chỉ là một câu chào hỏi nhưng gương mặt hai người già đang ngại ngùng, buồn bã kia liền khởi sắc ngay.Gương mặt họ thoáng chốc như mùa xuân tràn về, Hà Tử Hy vui mừng phân bó người làm mang đồ bà đã chuẩn bị ra cho Tiểu Lãnh, Thiên Hàn thì cười hiền từ cất lời:"Ngoan ngoan,
Tiểu Lãnh rất ngoan."
Thiên Dực nhìn cô gật đầu, có vẻ lần này việc cô làm với anh ta như một ơn huệ lớn vậy.Kỳ Tuyết thở dài nhìn họ xong vẫn quyết định đẩy đẩy Tiểu Lãnh tới gần hai người già kia, dù sao cũng
được mấy năm cũng không thể trách họ mãi được.
"Cảm ơn con."Hà Tử Hy vui vẻ chơi cùng Tiểu Lãnh cũng không quên nhìn cô cười nhẹ.Lúc này từ ngoài cửa đã có tiếng bước chân cười đùa vọng vào.Cửa mở ra, Thiên Vũ cùng Kiều Ngân Anh đi vào.Tay anh còn bế một đứa bé gái chính là Thiên Ngân Châu, con gái của họ.Cô chỉ cười nhạt không có biểu hiện gì khác thường còn Thiên Hàn cùng Hà Tử Hy thì ngỡ ngàng vô cùng sau đó liền nhìn cô xem phản ứng.Rồi sau đó Hà Tử Hy nhìn về phía con trai mình."Mẹ
tưởng hôm nay con không về?"
Thiên Vũ đặt Thiên Ngân Châu xuống nói gì với Kiều Ngân Anh sau đó thấy cô ta dắt theo con
mình lên lầu.Anh đi về phía cô, đúng hơn là tới chỗ Tiểu Lãnh."Con tới rồi sao Tiểu Lãnh?"
Trái ngược với vẻ quan tâm thân thiết đó Tiểu Lãnh chỉ hừ nhẹ một cái sau đó quay mặt chơi với Thiên Hàn.Hai ông bà nhìn vậy liền cảm thấy ái ngại, cháu trai mình lại không nhận ba nó thì sau này cơ hội có thể gặp cháu trai càng ít rồi đây.Hà Tử Hy cười dịu dàng, tay bà xoa má Tiểu Lãnh
nhẹ giọng:" Cháu chào ba một tiếng đi Tiểu Lãnh."
Tiểu Lãnh nhìn cô như hỏi ý kiến nhưng cô không muốn nói là ác phụ nên liền quay đầu nhìn hướng khác.Không biết thằng con cô ăn phải cái gì liền chuyển mục tiêu sang Thiên Dực, người
đang an nhàn ngồi xem kịch."Ba Dực tối mát!"
Phụt! Cô và Thiên Dực không hẹn mà gần phun trà ra ho sặc sụa.Nhìn ánh mắt Thiên Vũ nhìn mình đầy sát khí cô liền nhịn cười lại tỏ vẻ mặt tỉnh bơ.Có trách thì trách anh không có sức hút
của người cha làm con trai mình cũng không thèm nhận mình chứ trách ai được nữa.
Thiên Dực đặt ly trà xuống, hai mắt căng tròn nhìn Tiểu Lãnh.Thằng nhóc thối này lúc trước dù anh có nịnh nọt, dụ dỗ ra sao cũng nhất quyết không gọi tiếng ba mà bây giờ muốn chọc tức ông hai trai anh mà liền gọi.Tuy lòng có chút thành tựu nhưng mà anh cũng chưa ngu ngốc mà đối đầu với
anh mình."Tiểu Lãnh, ông bà nội là bảo con chào ba ruột con nha.Đừng đổi mũi tên vậy."
Thiên Vũ mặt càng đen hơn khi nghe Thiên Dực nói, ánh mắt đằng đằng sát khí quét anh ta làm Thiên Dực muốn đào hố trốn cũng không xong.Mẹ nó, cậu thích Kỳ Tuyết, cũng dám công khai
nhưng cướp con với anh hai thì cái này khó nói lắm.
"Không muốn, ông ta không phải ba con."Tiểu Lãnh xị mặt, nhảy khỏi lòng Thiên Hàn mà chạy ra chỗ cô kéo kéo ống tay cô, gương mặt trẻ con thiên sứ đáng yêu cùng giọng nói trong trẻo ngân
vang."Mẹ, ông ta có là ba con không a?"
Kỳ Tuyết nhìn con trai mình như muốn kêu lên rằng "con muốn làm gì thì làm, đừng kéo mẹ vào chứ." Hai tay run run nhìn Tiểu Lãnh, cảm giác toàn bộ người trong Thiên Gia từ người làm tới chủ đều hướng về cô chờ câu trả lời.Bây giờ nếu nói cô thì Tiểu Lãnh liền phải gọi Thiên Vũ làm cha rồi nhưng cô không thích.Nhưng nếu nói không thì đồng nghĩa năm đó cô ngoại tình với người
khác khi đang còn là vợ chồng với anh để sinh ra Tiểu Lãnh sao.Khó quá mà!
"Bảo bối, hay con tự kiểm tr.a đi."Kỳ Tuyết suy tư một hồi liền quay mũi tên về phía Tiểu Lãnh mà
đẩy đẩy cậu về phía Thiên Vũ.
Nhưng cô nào biết quỷ con này đã có trường hợp dự phòng trước.Gương mặt thiên sứ non nớt đó nhìn về phía Thiên Vũ."Chú cởi quần cho con xem đi, nếu bạn nhỏ của chú dũng mãnh như mẹ con nói thì chắc chắn chú là ba của con nha."