Chương 46: Đau lòng

Nữ nhân trước mặt cô tay ôm tệp tài liệu gương mặt như không còn giọt máu nào hết.Bộp! Tiếng va chạm sàn nhà của những giấy tờ tài liệu cũng là lúc Vũ Trác Nghiên rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô.Kỳ Tuyết gương mặt biến sắc nhìn về phía cửa thang máy.Rất nhanh cô đẩy Vũ Trác Nghiên sang một bên chạy đuổi theo nữ nhân vừa làm rơi tài liệu mà chưa kịp nhặt kia nhưng mới đi được hai bước liền bị Vũ Trác Nghiên kéo lại.


"Anh..." Kỳ Tuyết ngẩng đầu nhìn Vũ Trác Nghiên gương mặt đầy phẫn nộ.Có thể nhìn ra trong ánh mắt cô là sự tức giận như thế nào.Cô cũng đoán chắc được việc này Vũ Trác Nghiên chắc chắn cũng biết rồi.Là anh ta cố tình làm như vậy.


"Kệ cô ta.Làm thư kí mà ngay tài liệu cũng không cầm chắc thì còn làm được gì nữa."Anh ta vẫn một bộ mặt lạnh nhạt như lúc đầu, hoàn toàn không có chút biểu hiện khác thường nào.


Cô nhìn anh, gương mặt tối lại.Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cố giữ bình tĩnh rặn ra từng chữ đầy kiên định."Cô ấy là vợ anh."


Kỳ Tuyết nói xong liền nhìn kĩ Vũ Trác Nghiên như sợ nếu anh có biểu cảm thay đổi sẽ không kịp nhận thấy, nhưng trái lại với suy nghĩ của cô thì gương mặt anh vẫn lạnh nhạt như vậy."Có thể li di.Anh cũng chẳng nhớ ra cô ta."


Anh ta cứ vậy kéo cô đi về phía trước, dẫm đạp nên những giấy tờ tài liệu ở dưới sàn kia kia. Nhưng họ không biết ở một góc nào đó Lạc Vũ Anh đang lau đi hàng nước mắt chảy không ngừng của cô ấy mà nhìn theo cảnh trước mắt.Miệng cô ấy mấp máy gọi tên của Vũ Trác Nghiên trong vô vọng.


available on google playdownload on app store


Vũ Trác Nghiên kéo Kỳ Tuyết đi như vậy nhưng thoáng tim anh có chút nhói đau, nhưng rất nhanh anh lại lấy lại vẻ lạnh nhạt vốn có của mình mà sải bước kéo theo cô đi về phía văn phòng.
***


"Vũ Trác Nghiên,anh có phải người không?"Kỳ Tuyết nhìn nam nhân đang tựa người vào sofa trong phòng làm việc của cô.Gương mặt sắc sảo với những đường nét mê hoặc đầy khí chất của anh vẫn lãnh đạm như vậy. Dáng vẻ thư thái không chút biến sắc của anh làm cô muốn đánh người ngay lập tức.


"Nếu anh không phải người thì em nghĩ xem anh là gì được."Nam nhân nhếch khóe miệng cười nhàn nhạt.Anh vẫn giữ phong thái ung dung mà dựa mình vào ghế sofa ngước nhìn nữ nhân trước mắt anh đang nháo đủ điều.Từ trước tới giờ chỉ có Kỳ Tuyết dám nháo trước mặt anh, cũng chỉ có cô làm anh phải kiên nhẫn đợi cô nháo đủ thì thôi.Có thể đây chính là sự sủng nịnh đặc biệt nhất từ trước tới giờ anh dành cho cô.


"Nhưng Lạc Vũ Anh, cô ấy..."Kỳ Tuyết chưa nói hết câu thì cửa văn phòng của cô mở ra.Lạc Vũ Anh bê theo tập tài liệu đi vào, nhìn lướt qua chúng đều được photo mới lại vì do lúc nãy họ bước qua có để lại dấu chân trên đó.


Lạc Vũ Anh nhìn cô một cái rồi cẩn thận khóa cửa lại đi lướt qua cô tới trước mặt Vũ Trác Nghiên đặt tài liệu xuống.


Cô nhìn khóe mắt cô ấy đỏ ửng cũng biết cô ấy vừa khóc ra sao, định mở lời nhưng vẫn quay lại nhìn Vũ Trác Nghiên xem trước tình cảnh này thì anh có nhớ ra gì không.Qủa nhiên gương mặt Vũ Trác Nghiên đen lại, hắc huyền nổi lên.Lúc này cô có suy nghĩ là anh đã bị khích thích mà nhớ lại mọi việc nhưng cô đã sai.


Chưa kịp để Lạc Vũ Anh mở lời Vũ Trác Nghiên đã mắng cô ấy liên tục, những từ ngữ chỉ trích vô cùng nặng nề đến người ngoài như cô còn dao động.Lạc Vũ Anh vẫn vậy, chỉ im lặng nhận những lời chỉ trích đó, môi mím chặt vào nhau.Cô nhìn vẻ nhu nhước đó mà càng lúc càng phát hỏa không thể chịu thêm được nữa.


"Đủ chưa.Lạc Vũ Anh, cậu có bình thường không vậy.Anh ta mắng cậu như vậy mà cậu còn im lặng nghe theo."Cô nhìn Lạc Vũ Anh nói liên tục một hồi sau đó liền quay sang nhìn Vũ Trác Nghiên đang ngồi nhìn cô, gương mặt anh càng tối lại hơn nhưng cô vẫn gan dạ mà lên tiếng."Cả anh nữa Vũ Trác Nghiên, anh lấy cớ gì mà mắng cậu ấy.Anh có phải nam nhân không mà đi làm khó một cô gái.Không phải anh đang có ý cố tình làm khó cậu ấy chứ?"


Kỳ Tuyết ngôi nghe mà nhìn gương mặt ngoan ngoãn nghe theo như một chú cún con của Lạc Vũ Anh mà bực mình tức giận.Cô thật sự không hiểu sao cô ấy phải cố gắng nhẫn nhịn như vậy nữa.Sau khi mắng đã một hồi lúc này mới nhận ra cô đã chọc phải tổ kiến lửa.Tuy biết Vũ Trác Nghiên dung túng cô nhưng cô không thể không có chút sợ hãi nào với anh được.


Vũ Trác Nghiên vẫn vậy, im lặng nhìn cô nháo, trước sau không lên tiếng bất kì một câu nào, cũng chẳng có hành động gì.Tới khi thấy cô im lặng mới liếc cô một cái,quét mắt qua Lạc Vũ Anh một hồi rồi lên tiếng."Cô cũng nghĩ giống cô ấy?"


Lạc Vũ Anh nhìn cô,trong lòng cô ấy lúc này này chính là đang ghen tỵ với vẻ dung túng mà Vũ Trác Nghiên dành cho Kỳ Tuyết nhưng chỉ mím môi tiếp lời anh."Vũ Tổng nói đúng, là tôi sai.Kỳ Tổng đừng nói vậy, công việc là công việc không liên quan tới đời tư.Vũ Tổng là đang muốn giúp đỡ tôi trở lên tốt hơn thôi."


Có thể Lạc Vũ Anh nói câu nào câu ấy đều kiên định nhưng cô có thể nhận ra được sự đau khổ trong từ ngữ cũng trong ánh mắt cô ấy.Từ trước tới giờ cô ấy chưa từng gọi cô hay Vũ Trác Nghiên là "Vũ Tổng,Kỳ Tổng".Đến ngay cả lúc cô ấy tới công ty lần đâu sau khi Vũ Trác Nghiên mất trí nhớ cũng chỉ gọi theo kiểu bạn bè chứ không xa lạ như vậy.Lần này thì cô hiểu Lạc Vũ Anh đã đau khổ và tuyệt vọng ra sao.Nhưng cô biết giờ cô có nói gì, làm gì thì cũng chẳng thay đổi được hiện thực trước mắt nên chỉ biết im lặng nhìn Lạc Vũ Anh bị Vũ Trác Nghiên chỉ trích rồi bị đuổi ra ngoài làm việc.Từ đầu đến cuối anh ta cứ nói còn Lạc Vũ Anh chỉ gật đầu nghe theo làm cô cảm thấy cô chính là nguyên nhân dẫn tới những sự việc ngày hôm nay, là tội đồ.


"Làm như vậy thật sự đúng sao?" Kỳ Tuyết nhìn Lạc Vũ Anh rời đi mà ngồi xuống ghế vu vơ nói một câu mà chính cô không biết là cô nói cho Vũ Trác Nghiên nghe hay nói cho chính bản thân cô nghe nữa.Cô không biết quyết định lúc đó của cô là đúng hay sai.Nhưng cô chỉ biết là lúc đó cô muốn vậy.Hiện tại cô lại nhận ra quyết định đó sẽ hại tới những người khác, hại tới tình cảm của một cô gái luôn vô tư, trong sáng.


Ánh sáng trước mắt cô dần tối lại, xung quanh cũng chẳng nghe thấy tiếng gì, người cô yếu dần đi không còn sức lực nào.Tới lúc cô gần mất đi ý thức thì thấy gương mặt lo sợ của Vũ Trác Nghiên chạy tới ôm cô, cô nhìn anh nói gì đó nhưng thật sự, thật sự cô không thể nghe thấy anh nói gì.Thoáng sau toàn bộ đối với cô chỉ còn là một màu đen.


Lúc cô tỉnh dậy sộc vào mũi cô là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cùng một màu trắng quen thuộc của phòng bệnh VIP thuộc bệnh viện Z.Cô mở mắt nhìn xung quanh không thấy ai, cố gắng dùng sức lực còn lại của bản thân để ngồi dậy thì của phòng bệnh mở ra.Vũ Trác Nghiên cầm theo điện thoại nhanh sải bước về phía cô.Có thể đoán ra ban nãy anh vừa đi ra ngoài nghe điện thoại.


"Sao em lại ở đây vậy?"Kỳ Tuyết ngoan ngoãn để cho Vũ Trác Nghiên chỉnh lại tư thế ngồi cho cô.Hai tay quàng qua cổ anh để anh lúc anh di chuyển người cô thì cô không bị ngã.


Vũ Trác Nghiên trừng cô một cái, sau khi chỉnh tư thế ngồi đúng cho cô thì cẩn thận kéo chăn mỏng lên cho cô.Anh nhíu mày nhìn cô bất ngờ nhéo mũi cô một cái."Thiếu dinh dưỡng, tụt huyết áp đột ngột, ngất xỉu."


Một câu nói tóm gọn của anh cũng đủ để nói lên tình trạng của cô.Đúng thật là để chuẩn bị cho buổi trình diễn hôm trước cô đã thức nhiều đêm để gấp rút chuẩn bị cũng như chăm chút từng thứ một để không có bất kì sai sót nào.Lúc đầu cô tưởng không sao ai ngờ lại dẫn tới hôm nay tụt huyết áp còn đột nhiên ngất xỉu như vậy.


Kỳ Tuyết nhìn Vũ Trác Nghiên cười ngây ngốc.Cái mặt đen như đít nồi của anh cũng đủ để hiểu anh đang cáu giận ra sao rồi.Lần này cô chưa ch.ết dưới tay cha mẹ với anh hai thì cũng bị Vũ Trác Nghiên giảng đạo cho tới ch.ết.


Vừa nhìn thấy anh có ý định lên tiếng cô nhanh hơn một bước ôm bụng kêu lên."A, em đói quá Nghiên.Em muốn ăn hoành thánh ( )."


Vũ Trác Nghiên định nói gì xong cũng vì cô liên tiếp kêu đói mà hừ lạnh một cái, đứng dậy mở điện thoại gọi cho ai đó.Chỉ biết một lát sau có một cô gái trẻ mang theo một hộp hoành thánh tới cho cô ăn.Lúc đâu cô gái còn bị vẻ đẹp của Vũ Trác Nghiên hút hốn xong thấy anh chăm sóc cô tận tình, còn tỷ mỉ liền biết điều mà cười ngại ngùng rời đi.


"Anh thật là, cô ấy rõ tỏ ý muốn làʍ ȶìиɦ nhân của anh đó."Nhưng cô phát hiện lời nói cô hơi dư thừa còn chọc giận tổ kiến lửa lần nữa liền im lặng ăn hoành thánh do ăn đút cho cô.Thấy cô biết điều nên anh chỉ liếc một cái hăm dọa rồi cẩn thận đút cho cô ăn.


Ngoài cửa phòng bệnh Lạc Vũ Anh trứng kiến toàn bộ cảnh này.Người mà Vũ Trác Nghiên gọi chính là cô nhưng ngại mang vào nên cô đành nhờ một cô gái đi ngang qua mang phụ vào.Do không yên tâm lắm nên vẫn quay đầu lại xem thử thì thấy cảnh ngọt ngào của họ.


"Cô không phải có việc sao, còn nhờ tôi mang hộp hoành thánh vào nữa.Tại sao giờ cô không vào trong?"Cô gái kia đi ra bắt gặp Lạc Vũ Anh liền gật đầu chào hỏi rồi nên tiếng.


Lạc Vũ Anh nặng người, đúng thật họ rất giống một đôi.Một cặp uyên ương làm người khác phải ghen tỵ mà."Không có gì, tại tôi không muốn làm phiền họ thôi."


"Đúng thật, khó là một đôi trời sinh khiến người khác ghen tỵ mà.Người chồng tuy lạnh nhạt nhưng rất thương vợ mình."Cô gái nói chuyện vài câu với Lạc Vũ Anh rồi rời đi để lại cô ấy nhìn vào bên trong phòng bệnh.


Vũ Trác Nghiên, anh thật sự không nhớ ra sao.Lạc Vũ Anh vẫn đứng lặng ở đó tới lúc không thể xem được nữa liền nhanh rời đi.Hôm nay cô ấy cuối cùng cũng hiểu thế nào là đau như cắt.Hối hận vì lúc anh cưng chiều cô ấy mà cô ấy lại không biết trân trọng.






Truyện liên quan