Chương 74: Dù sao nó cũng là con trai tôi
"Mummy!"Tiếng trẻ con ngọt ngào của Tiểu Lãnh.Hai tay cậu đang cố kéo cái chăn ra khỏi người mẹ của cậu.
Mấy ngày hôm nay mẹ cậu đều tới chỗ ông William không có thời gian đi mua đồ với cậu nên đã hứa hôm nay sẽ đi. Nhưng tới bây giờ cậu lên gọi thì mẹ cậu vẫn đang ngủ.Hơn thế nữa cái tướng ngủ của mẫu thân đại nhân cậu cũng quá là xấu đi.
"Tiểu Lãnh, con lăn ra tìm ai đưa con đi đi.Mummy còn muốn ngủ thêm lát nữa."Cô ngái ngủ cũng không vừa nhất quyết kéo lại cái chăn của cô.Đêm qua phải làm xong vài thiết kế tới gần sáng, mới chợp mắt được một lát thì tên tiểu quỷ này đã tới phá cô rồi.
Cạnh! Tiếng đóng cửa phòng không ai khác của Tiểu Lãnh. Cậu thấy mẹ cậu như vậy cũng không muốn làm phiền mà ngoan ngoãn rời đi.
Cô trốn trong chăn nghỉ ngơi bỗng thấy kì lạ.Mỗi lần Tiểu Lãnh đòi hỏi cô gì đó nếu không đạt được sẽ không bỏ đi.Vậy mà lần này lại nghe lời vậy sao.Cuối cùng cô vẫn phải làm một người mẹ ra dáng mà rời khỏi chăn đi thay đồ. Thay đồ xong, cô đi tới phòng Tiểu Lãnh xem thì không thấy tên nhóc nhà cô đâu. Giờ này anh hai, Lục Hàn hay Thiên Dực cũng có việc ra ngoài rồi.Ba mẹ cô với ba mẹ Lục Hàn nghe nói hôm nay đi gặp mấy người bạn cũ nên Tiểu Lãnh không ở trong phòng thì ở đâu được.
Lòng cô bắt đầu có sự lo lắng liền đi nhanh xuống dưới lầu cũng không tìm thấy Tiểu Lãnh ở phòng khách.Người làm hôm nay cũng cho về nhà cùng gia đình hết rồi, tuy có quản gia cùng một vài người làm theo gia đình Lục Hàn ở thành phố A tới Mỹ nhưng giờ này họ cũng ra ngoài mua đồ chuẩn bị cho đêm giáng sinh. Cô đi một vòng quanh nhà cũng không tìm thấy cậu đâu. Cả người cô bắt đầu run lên, trong đầu những suy nghĩ đáng sợ hiện ra. Tiểu Lãnh tuy thông minh nhưng cũng chỉ là đứa trẻ nếu gặp phải đám người muốn sát hại cô không phải là có chuyện sao.
Lúc cô đang thẫn thờ với bao nhiêu suy nghĩ thì cửa lớn Lục Gia mở ra.Hai con mắt của cô lúc này như không kìm được mà bật khóc.Cô chạy nhanh tới chỗ cửa ôm chầm lấy Tiểu Lãnh đang nắm tay Thiên Vũ đi vào. Cô nghẹn ngào tới không nói nên lời mà ôm chặt cậu trong lòng. Cô thật sự rất sợ con trai của cô sẽ làm sao. Nhiều năm trước cô suýt nữa đã mất nó nên cô càng trân trọng nó hơn. Nhất là gần đây lại có người muốn giết cô vậy Tiểu Lãnh càng gặp nguy hiểm.
Tiểu Lãnh lúc mới nhìn thấy gương mặt mẹ cậu còn tưởng việc cậu đưa cha Thiên Vũ của cậu vào chọc giận mẹ cậu nhưng không ngờ mẹ cậu lại chạy tới ôm chặt cậu trong lòng. Cả người cậu sững ra không hiểu chuyện gì xong. Mẹ cậu không nói gì cứ ôm chặt cậu nước mắt bắt đầu rơi nhiều hơn.Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Lãnh đưa lên lau giọt nước mắt trên má Kỳ Tuyết sau đó nhỏ giọng nói."Mummy, mẹ làm sao vậy? Đừng khóc nữa, khóc sẽ làm tụt giảm nhan sắc mẹ gìn giữ đó."
Cô lúc này lấy lại bình tĩnh hơn khi nãy chậm buông con trai mình ra.Sau đó không quên trừng mắt với tiểu quỷ kia."Còn không phải do thằng nhóc nào đó tự nhiên biến mất làm mẹ phải đi tìm sao."
Lúc này cô mới chú ý tới người đi cùng Tiểu Lãnh vào. Là Thiên Vũ. Nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây. Là muốn tới đòi lại con hay sao? Cô mỉm cười với người đàn ông kia, giọng nói cũng bình thản trở lại.Chỉ là vẻ mặt cô nhìn không tốt chút nào."Không biết tại sao Thiên Tổng lại xuất hiện ở đây vậy?"
"Là con đưa ba vào."Tiểu Lãnh cầm chặt tay mẹ cậu.Rõ ràng trong giọng nói cậu hiện rõ vẻ gấp gáp và lo sợ. Cậu biết ba mình không tốt cũng biết ba mẹ đã ly hôn nhưng cậu vẫn muốn một lần có một gia đình hoàn chỉnh.Chỉ một ngày cũng đủ rồi.
Cô nhìn xuống Tiểu Lãnh cuối cùng đành chịu thua trước vẻ mặt của nó. Trước giờ Tiểu Lãnh muốn đòi hỏi gì cũng được, luôn ngang ngược.Nhưng cô chưa từng thấy vẻ mặt lo lắng như vậy của nó.
Thiên Vũ thầm cảm ơn con trai mình.Nhìn vẻ mặt không còn khó chịu như khi nãy của cô anh mới an tâm nên tiếng."Tôi muốn tới thăm Tiểu Lãnh, tiện cùng nó đón một giáng sinh cạnh nhau.Không lẽ chỉ vì ly hôn..."
Nhắc tới "ly hôn" tự nhiên Thiên Vũ dừng lại một lúc.Vẻ mặt phức tạp xong liền im lặng ba giây rồi nói."Dù sao nó cũng là con trai tôi."
Kỳ Tuyết nhếch môi cười mỉa mai. Không ngờ anh cũng biết rằng họ đã ly hôn rồi. Người đàn ông này mặt cũng dày theo thời gian. Khi trước cả nhà anh ta bắt nạt Tiểu Lãnh xong đưa nó về Kỳ Gia, hiện tại lại nhận là cha nó.Anh ta thật sự nghĩ mình xứng sao.Cô liếc mắt nhìn anh ta sau đó cười nhạt một cái."Thiên Tổng cũng thật biết nói đùa. Anh thấy bản thân xứng là cha nó sao? Cũng thật là một tấm gương tốt đi."
Tiểu Lãnh nắm chặt tay mẹ cậu hơn. Hiện tại mẹ cậu là đang muốn đòi lại công bằng cho cậu nhưng nếu vậy chắc chắn mẹ cùng cha sẽ cãi nhau lớn. Cậu không muốn họ càng xa cách hơn. Vì cha căn bản không xứng làm đối thủ của chú Thiên Dực và chú Lục Hàn. Nhất là Lục thúc thúc từng cứu mạng mẹ cậu nên chắc chắn vị trí của chú ấy trong lòng mẹ càng cao hơn một bậc.Còn cha cậu thì lại luôn làm tổn thương mẹ.
"Mummy, người nói cho con một điều ước vào giáng sinh hàng năm đúng không? Vậy mẹ cùng con và cha tới trung tâm mua sắm chơi đùa được không? Con muốn đón giáng sinh cùng cha."Giọng Tiểu Lãnh nhỏ dần về sau.Hai tay nhỏ bé của cậu vẫn nắm chặt tay mẹ cậu không buông. Cậu sợ nếu buông mẹ cậu sẽ mất bình tĩnh mà cãi nhau với cha.
Dù Kỳ Tuyết có ghét Thiên Vũ ra sao, có hận anh ta ra sao nhưng anh ta vẫn là người cô từng yêu.Hơn thế nữa là bây giờ vẫn còn chút dư âm tình cảm. Lại cộng thêm vẻ mặt cầu xin này của Tiểu Lãnh thì cô thật sự bị động lòng. Người con trai cạnh cô hơn năm năm chưa từng một lần có vẻ mặt như vậy. Vậy mà vị cha nó thì nó thật sự đã càng ngày càng giống một đứa trẻ bình thường hơn.
"Được.Mẹ hứa với con.Mau lên phòng thay bộ đồ khác đi rồi chúng ta ra ngoài."Cô cười dịu dàng xoa đầu Tiểu Lãnh đưa tay cậu cho Thiên Vũ.
Gương mặt lúc này của Thiên Vũ mới dãn ra, dễ chịu hơn liền dắt tay Tiểu Lãnh để nó chỉ anh đường tới phòng nó. Dù biết cô và con trai anh đang ở trong biệt thự Lục Gia anh có chút khó chịu nhưng dù sao nơi này cũng được bảo vệ nghiêm ngặt sẽ không khiến họ xảy ra chuyện.
"Ba!"Tiểu Lãnh thay đồ xong chạy tới kéo tay người cha đang thất thần của mình.
Thiên Vũ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ liền xoa đầu con trai mình nhếch môi cười."Sao vậy con trai?"
Tiểu Lãnh im lặng một hồi nhìn chằm chằm ba cậu một hồi rồi mới lên tiếng."Đây là lần cuối con giúp ba.Sau ngày hôm nay con sẽ không giúp ba nữa."
"Được. Hôm nay là đủ rồi.Nào chúng ta xuống thôi không mẹ con đợi." Thiên Vũ tuy chưa cạnh con trai anh lâu nhưng đủ hiểu tính cách nó.Tuy Tiểu Lãnh cùng cô luôn cãi nhau nhưng nó rất yêu thương người mẹ ấy. Nếu chọn giữa anh và cô thì nó chắc chắn sẽ chọn cô. Tuy nó luôn muốn anh ở cạnh nhưng lại càng mong cô hạnh phúc hơn.
Tiểu Lãnh được ba bế lên ngoan ngoãn dựa đầu vào vai ba cậu. Lúc cậu vừa ra ngoài liền thấy tiếng gì ở ngoài cửa.Đi ra thấy ba cậu đang cùng đám bảo vệ của Lục Gia tranh cãi. Cậu biết họ sẽ không cho ba cậu vào nhưng nhìn ba cậu tiều tụy đi nhiều nên vẫn mềm lòng ra nói chuyện cùng ba sau đó dắt ông vào trong. Cùng lúc đó cậu biết được rằng đơn ly hôn của ba là do ông nội khi biết chuyện ba tới chỗ mẹ cậu cầu xin mà ép ba cậu mang đi nộp. Nếu ba không đi ông sẽ tự sát cho ba xem.Vì vậy ba cũng đành nghe theo lời ông nội mà mang đơn ly hôn của năm năm trước đi nộp. Thế nên cậu mới đồng ý cùng ba lừa mẹ đi chơi giáng sinh cùng họ.
_____Lời tác giả_____
A Diệp: Ai muốn cặp đôi Vũ Trác Nghiên - Lạc Vũ Anh xuất hiện không nào?