Chương 103: Cầu giải dược
Xuất hiện trước mắt bọn họ là nữ tử xinh đẹp dị thường.
Hỏa Vân Kiều ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn họ, thấy Hàn Ngữ Phong trên trán đầy máu tươi, không có lấy một tia thương hại, cảm động nào, thanh âm lạnh vô cùng, nói: ‘Nói đi, có chuyện gì?’
Hàn Ngữ Phong trong lòng vui vẻ, nàng hỏi như vậy có phải là muốn cứu Cảnh nhi hay không, vội vàng nói: ‘Hàn Ngữ Phong ta một mình tới đây, muốn nhờ Hỏa cô nương cho ta thuốc giải tam thiên túy.
‘Tam thiên túy.’ Hỏa Vân Kiều trong lòng sửng sốt, lại cười lạnh: ‘Sao ta phải giúp ngươi?’
Lần này đổi lại, Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi đều ngây ngẩn cả người, đây là ý tứ gì? Thần y nói không sai, nàng quả nhiên lạnh lùng và vô tình.
‘Hỏa cô nương, nếu ngươi khẳng định cứu được, ngươi có yêu cầu gì Tư Mã Tuấn Lỗi ta nhất định hết sức giúp ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố nén tức giận trong lòng, cung kính nói.
‘Tư Mã Vương gia, đáng tiếc, Hỏa Vân Kiều ta không có chuyện gì là không làm được cả, cho nên không có chuyện ta phải đi cầu tình người khác.’ Hỏa Vân Kiều ánh mắt cười lạnh, giọng điệu khinh miệt nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu tức giận, trong lòng cho rằng nàng quá cuồng vọng.
‘Hỏa cô nương, chắc đã nghe qua những lời Phật nói ‘cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp’, ngươi xinh đẹp cũng giống như tiên nữ, một cô nương xinh đẹp như vậy làm sao lại thấy ch.ết mà không cứu, cô nương nhất định có tâm địa Bồ Tát?’ Tư Mã Tuấn Dật không phải là có tuyệt chiêu đối phó với nữ nhân sao? Tất cả đều ham hư vinh, chỉ cần tâng bốc nàng hai câu, nàng liền sẵn sàng giúp đỡ ngay.
Quả nhiên Hỏa Vân Kiều khóe miệng lộ nét cười, ánh mắt cũng trở nên quyến rũ, ‘Tư Mã Vương gia quá khen làm cho dân nữ rất vui, với danh hiệu Bồ Tát mà Vương gia gán cho ta nếu ta không cứu người thì không phải là uổng phí sự khích lệ của vương gia sao?’
‘Hỏa cô nương là khẳng định cứu được.’ Tư Mã Tuấn Dật trong lòng vui vẻ, nữ nhân quả nhiên dễ dụ.
‘Vương gia ngươi cho đây là đâu.’ Đột nhiên Hỏa Vân Kiều ánh mắt lạnh lùng bắn ra hàn khí bức người, trào phúng nói: ‘Ngươi cũng quá xem thường Hỏa Vân Kiều ta, ngươi nghĩ rằng ta giống các nữ tử bình thường khác? Hai câu nói ngọt có thể khiến ta mất phương hướng sao? Nói cho ngươi biết, bổn cô nương ghét nhất là loại người như ngươi, tự cho mình là đa tình.’
Không khí lập tức trở nên cứng ngắc, Tư Mã Tuấn Dật sắc mặt có chút khó coi.
Tư Mã Tuấn Lỗi nắm tay gắt gao, đôi mắt bắt đầu trở nên thâm trầm, nếu không phải hôm nay là đến cầu nàng, sao có thể chịu để nàng châm chọc, làm khó dễ mình như thế.
‘Hỏa cô nương, vậy ngươi hãy thiện tâm mà cho ta giải dược, Ngữ Phong nhất định mang ơn.’ Hàn Ngữ Phong quỳ gối như trước ở nơi đó, dập đầu nói.
‘Không cần phải ở đó dập đầu, ta không làm chuyện thiện tâm, các ngươi thôi đi.’ Hỏa Vân Kiều mắt lạnh đảo qua, nàng nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tuấn Dật nắm chặt tay, mâu trung lửa giận: ‘Ta khuyên các ngươi, không cần ở trong này giương oai, hậu quả các ngươi đã biết đó.’ Nói xong xoay người vào đi vào trúc ốc.
Nhìn cửa trúc môn đóng lại, Hỏa Vân Kiều trong mắt lạnh lùng, vô tình, Hàn Ngữ Phong nhất thời cảm giác được đất trời u ám, không có hi vọng, lập tức ngồi dưới đất nước mắt chảy dài, nhớ tới Cảnh Nhi.
‘Tuấn Lỗi, hiện tại sợ là chúng ta chỉ có thể đi Quỷ Môn tìm Phong Hồn.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn hắn, cố nén tức giận, không muốn phát tác, hắn thật muốn hủy đi nơi này, thu thập Hỏa Vân Kiều. Đáng tiếc.’
‘Được, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta lập tức lên đường.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy Hàn Ngữ Phong, ba người ra khỏi cốc.
Trong một thị trấn nhỏ quạnh quẽ, Hàn Ngữ Phong có chút nóng vội khi thấy hai người đối diện nhàn nhã uống trà ‘Không phải đi Quỷ môn tìm Phong Hồn sao? Sao lại đứng ở đây?’
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng một cái, giải thích nói: ‘Quỷ môn thực bí ẩn, đã hỏi thăm rồi nhưng không ai biết Quỷ môn ở nơi nào? Giang hồ đều biết ở trong thị trấn nhỏ này, chỉ cần có bức tranh mang dấu hiệu Quỷ môn, nhất định sẽ có người báo cáo Phong Hồn, đưa chúng ta đến tận nơi.’
‘Dấu hiệu của Quỷ môn, các ngươi biết vẽ sao? Ở nơi nào?’ Hàn Ngữ Phong kỳ quái hỏi, nhìn xung quanh đột nhiên phát hiện trên tường có một cái bộ xương khô, có thể là dấu hiệu.
‘Là cái kia sao? Sao lại có dấu hiệu khủng khiếp như vậy?’ Hàn Ngữ Phong chỉ vào nó hỏi.
‘Ha hả.’ Tư Mã Tuấn Dật nhẹ giọng cười nói: ‘Cái này mà khủng khiếp sao? Quỷ môn là gì? Là nơi mua bán việc giết người, dấu hiệu này với nó mà nói không phải tương xứng lắm sao?’
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nhớ tới lần đó, Phong Hồn muốn giết nàng. Bên tai lại đột nhiên truyền đến một thanh âm cực lạnh nhạt.
‘Nói đi, tìm ta có chuyện gì?’
Hàn Ngữ Phong giương mắt nhìn lại cặp mắt đặc biệt kia, tử mâu âm trầm rét lạnh.
‘Là ngươi.’ Phong Hồn thấy nàng có chút kinh ngạc, nàng sao lại ở chỗ này, sao trên đầu lại có vết thương? Nhìn sang bên cạnh là hai vị vương gia quyền cao chức trọng Tư Mã Tuấn Dật và Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Thương thế của ngươi đã tốt chưa?’ Hàn Ngữ Phong gật đầu mở miệng hỏi, nhớ tới bộ dạng đau đớn của hắn lần trước.
Phong Hồn không nghĩ là câu đầu tiên nàng hỏi lại là về thương thế của mình, nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt không giống như đang giả vờ, đáng tiếc vết thương lạnh như băng thế nhưng trong lòng hắn lại có điểm ấm áp, tử mâu cũng hiện tia ôn nhu: ‘Không có việc gì.’
Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy bọn họ lúc đó, ánh mắt lưu dộng, bất đắc dĩ cười cười. Hắn đã sớm biết nàng bất tri bất giác trở thành tù binh, bị giam cầm, chỉ là bọn họ làm sao quen nhau được?
Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen có chút phẫn nộ, nữ nhân ch.ết tiệt, nơi này mà cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.
‘Hai vị Vương gia, không biết tìm ta có chuyện gì?’ Phong Hồn giọng điệu hồi phục lại lạnh như băng, tử mâu đầy hàn khí cùng cảnh giác.
‘Không phải, là ta có việc muốn nhờ.’ Hàn Ngữ Phong đứng lên nhìn hắn, nói.
‘Ngươi có chuyện gì?’ Phong Hồn có chút kinh ngạc, nàng không biết mình đang làm cái gì phải không? ‘Ân, ta cầu ngươi giúp ta nhờ Hỏa Vân Kiều cho ta giải dược của Tam thiên túy.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu, nàng đem tất cả hi vọng ký thác trên người hắn.
‘Giải dược? Ngươi trúng độc?’ Phong Hồn tử mâu nhìn chằm chằm vào nàng, sao lại không giống như vậy.
=== ===