Chương 121: Mê hương thảo(*) 1
‘Đi thôi Lý Vương gia.’ Thân ảnhTư Mã Tuấn Lỗi đã đưa Hàn Ngữ Phong đi xa.
‘Đi vào trong đó?’ Lý Huyền Băng ngẩng đầu nhìn hắn.
‘Đương nhiên, đến tân phòng của bọn họ, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hàn Ngữ Phong sao tự nhiên lại ám sát Tuấn Lỗi?’ Tư Mã Tuấn Dật vừa đi vừa nói chuyện.
‘Được, đi thôi.’ Lý Huyền Băng đi theo hắn, bộ dạng hoài nghi, đang thầm đánh giá.
Trong tân phòng vẫn là một mảnh hỗn độn, loang lổ vết máu, trên bàn ly rượu táo đỏ long nhãn, trên mặt đất kia còn có thanh chủy thủ đầy huyết.
Tư Mã Tuấn Dật nhặt chủy thủ lên, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Lý Huyền Băng cẩn thận xem kỹ trong phòng, đột nhiên thấy chiếc khăn voan đỏ thẫm dưới đất, không tự chủ được nhặt nó lên, trong đầu hình dung ra dáng vẻ của Hàn Ngữ Phong lúc đó.
Mày đột nhiên nhíu lại, vội vàng cầm lấy nó cẩn thận xem kỹ, vội hoảng hốt: ‘Không phải chứ..’
Vội vàng cầm ly rượu trên bàn cẩn thận xem một chút, hoảng sợ lui về phía sau hai bước, đây là mưu kế hạ độc.
‘Ngươi làm sao vậy? Lý Vương gia.’ Tư Mã Tuấn Dật thấy hắn sắc mặt dị thường, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?
‘Tứ Vương gia đi thôi, ta đã biết nguyên nhân rồi?’ Lý Huyền Băng kéo hắn đi ra khỏi phòng tiến đến đại sảnh.
Tư Mã Tuấn Lỗi ôm nàng đến Lục Bình uyển, gọi một tiếng Hàn Ngữ Phong, vải dệt trên người đã rách nát, máu tươi thấm đẫm.
Nàng nhíu mày, vải vóc cùng miệng vết thương lẫn lộn, cọ sát với nhau, đau đớn đến toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh.
Tư Mã Tuấn Lỗi động tác rất nhanh, trên thân liền hiện ra các vết thương nhìn đến ghê người, vết máu khô lại, càng thêm trong suốt.
Tia đau lòng biến mất rất nhanh, hắn cầm lấy thuốc bột đi đến.
Hàn Ngữ Phong cắn môi, không cho mình phát ra một thanh âm đau đớn nào, trái tim băng giá chứa nhiều đau khổ, tình cũng không còn, hai tay của nàng dùng sức nắm thành nắm, mười ngón tay trở nên trăng bệch.
‘Ngươi cũng biết đau?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói châm chọc, tay dùng sức đụng chạm đến vết thương của nàng, hắn muốn nàng đau đớn, nàng bị thương, nhưng vết thương của hắn ngoài đau đớn về thể xác, hắn còn rất đau lòng.
‘Ngươi giết ta đi.’ Hàn Ngữ Phong cắn răng chịu đựng nói, nàng thật sự không muốn sống nữa, nàng không thể chịu nổi sự tr.a tấn khổ cực này nữa rồi.
‘Hàn Ngữ Phong, đừng tưởng bổn vương không dám giết ngươi!’ Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận rồi đột nhiên bùng nổ, lập tức hướng tới trán nàng định xuống tay
Đôi môi trở nên trắng bệch, thản nhiên cười khẽ như chế giễu, lại như dứt khoát, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chỉ cần bóp cổ một cái nàng sẽ ch.ết, thế nhưng bộ dạng nghiêm nghị thánh khiết lại càng làm lửa giận trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi thêm cuồng liệt. Nàng hiện tại đã vậy còn đổi trắng thay đen! Là nàng muốn giết hắn trước, giờ ngược lại là hắn nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của nàng.
‘Muốn ch.ết cũng không dễ dàng như vậy, bổn vương càng muốn ngươi phải sống.’ Tư Mã Tuấn Lỗi âm lãnh cả giận nói, chưởng phong đã tới gần trán nàng rồi đột nhiên dừng lại.
‘Vương gia, Vương gia, Lý Vương gia cùng Tứ Vương gia ở phía trước phòng chờ ngươi, hình như đã phát hiện ra điều gì?’ Ngoài cửa quản gia lo lắng hồi bẩm.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn Hàn Ngữ Phong liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng rời đi, không biết bọn họ phát hiện ra cái gì?
Tại đại sảnh, Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ: ‘Nói đi, có chuyện gì?’
‘Tuấn Lỗi, ngươi đã nhìn kỹ thanh chủy thủ chưa?’ Tư Mã Tuấn Dật cầm chủy thủ trong tay đưa đến cho hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi tiếp nhận chủy thủ, ánh mắt lạnh lùng, tối hôm qua, Hàn Ngữ Phong dùng nó đâm vào ngực mình, tình cảnh lại xuất hiện trước mắt, giọng điệu cũng lạnh như băng: ‘Tuấn Dật, có gì kỳ quái sao?’
‘Ha hả.’ Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên nở nụ cười, nhìn hắn nói: ‘Thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Tuấn Lỗi ngươi hãy xem kỹ chủy thủ kia.’
‘Nghe hắn nói như vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại nhớ tới chuyện cũ, nhìn rõ thanh chủy thủ mới phát hiện vấn đề. Hắn cư nhiên không phát giác ra, thật sự là quá sơ suất, thanh chủy thủ này rất nhỏ, lại tinh xảo, chiều dài này chỉ có thể làm người ta bị thương chứ không thể mất mạng.
‘Tuấn Lỗi ngươi đã phát hiện vấn đề phải không?’ Tư Mã Tuấn Dật thấy hắn sắc mặt khẽ biến, chỉ biết hắn đã hiểu được, lại nói một lần nữa. ‘Nếu ngươi cho rằng Hàn Ngữ Phong muốn ám sát ngươi, nhưng thanh chủy thủ này chỉ đủ để làm ngươi bị thương, chẳng lẽ nàng không rõ hậu quả sau đó sao? Trừ phi là có người cố ý muốn nàng làm ngươi bị thương, rồi mượn tay ngươi giết nàng.’
Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình chấn động, chuyện này có thể sao? Chần chừ nói: ‘Đúng là thanh chủy thủ này Hàn Ngữ Phong đã dùng đâm vào ngực ta, vậy điều này giải thích thể nào?’
‘Điểm này ta cũng không nghĩ ra.’ Tư Mã Tuấn Dật lắc đầu.
‘Ta biết.’ từ khi đến vẫn đứng lặng im, Lý Huyền Băng đột nhiên nói.
‘Ngươi biết?’ Tư Mã Tuấn Lỗi và Tư Mã Tuấn Dật cùng nhau nhìn hắn.
‘Các ngươixem vật này, có thể nhận ra mùi của nó không.’ Lý Huyền Băng cầm khăn hồng voan trong tay.
Tư Mã Tuấn Lỗi cẩn thận lấy nó, ngửi kỹ? có một mùi rất thơm, đưa cho Tư Mã Tuấn Dật, hắn cũng nhận ra như vậy.
‘Có cái gì không đúng sao?’ Tư Mã Tuấn Dật nghi hoặc hỏi.
‘Các ngươi không hỏi nó tại sao vẫn còn lưu lại mùi này sao?’ Lý Huyền Băng tin bọn họ trí tuệ sâu sắc nhất định sẽ nhận ra.
‘Có gì không đúng sao?’ Tư Mã Tuấn Dật càng thêm nghi hoặc, nữ nhân không phải vẫn thường dùng hương liệu sao?
‘Loại này mùi gọi là mê hương thảo, sau khi dùng thì lưu lại mùi này.’ Lý Huyền Băng mở miệng giải thích.
‘Mê hương thảo?’ Tư Mã Tuấn Lỗi và Tư Mã Tuấn Dật nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe đến tên loại này.
(*): Mùi thơm từ cỏ mê hồn.