Chương 11
Tôn Ngữ bị thanh âm kỳ kỳ quái quái kia thu hút, không tự chủ hướng khoảng cách kia đi đến… Khoảng cách càng tới gần bên trong thanh âm càng nghe rõ ràng.
Giờ phút này, cách một khoảng cách cửa đột nhiên bị va chạm “Bính bính” vang lên, bên trong còn có thanh âm giãy dụa, “Ân… Đau quá cứu cứu ta” một nam hài ở bên trong kêu cứu…
Tôn Ngữ nghe được tiếng gọi bên trong cửa, tưởng có người bị ấu đả, liền vội vàng giữ cửa đẩy ra…
Tôn Ngữ đối diện cảnh sắc bên trong cả kinh đến nỗi mặt miệng đều không thể khép lại, chỉ nhìn thấy một vị nam tử cao cao tráng tráng quần áo không chỉnh hung hăng đặt một vị nam hài thanh nhã trần như nhộng ở trên người, hung khí của hạ thân vận sức chờ phát động, nam hài kia đôi chân trắng thật dài đang gắt gao quấn quanh trên người nam tử cao tráng kia…
Nam tử cao tráng đang dùng miệng cắn xé trên ngực hồng nhuận của nam hài, tay từ vuốt ve trên xuống dưới nam hài vừa bóp vừa vọt chất lỏng lên thân thể trắng noản, trên thân thể trắng noản nồn nộn kia còn có rất nhiều dấu răng đỏ tươi… Mà nam hài kia cánh tay tinh tế đang giống như muốn nói dừng lại không ngừng xô đẩy nam tử cao tráng…
Nam hài tử thanh nhã kia, xem ra bộ dáng nhiều nhất cũng chỉ có 15 hoặc 16 tuổi, vóc dáng mảnh khảnh, thân thể thực nhỏ bé và yếu ớt, môi hồng răng trắng, hai mắt thật to vụt sáng lông mi thật dài nhấp nháy ướt nước mắt…
Hảo một cái ta thấy thương xót thiếu niên thủy tinh (trong sáng) tựa như hoa này, hình ảnh đang bị ác ôn cầm thú xâm phạm lập tức hiện ra ở trước mắt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ lập tức dùng hết toàn bộ khí lực đẩy nam tử cao tráng kia ra, sau đó đỡ nam hài thủy tinh bị đè trên mặt đất dậy, chạy nhanh cởi áo khoác trên thân nam hài thủy tinh không mặc quần áo này, tựa như gà mẹ che chở gà con đem bảo vệ ở sau người…
Nam nhân cao tráng kia tức giận từ trên mặt đất đứng lên, kéo quần lên, nhìn chằm chằm Tôn Ngữ đi từng bước về phía trước hung thần ác sát nói; “Mẹ kiếp ngươi! Từ nơi nào nhào ra? Cũng dám phá hư chuyện tốt của lão tử con mẹ nó ngươi có phải hay không muốn bị đánh nha!”
“Ngươi… Ngươi không được lại đây… Ngươi như thế nào có thể xâm phạm một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành… Ngươi còn có phải là người hay không? Ta… Ta không thể cho ngươi làm nhục hài tử đáng thương này “
Tôn Ngữ nhìn không ngừng về nam tử cao tráng phía trước đang tới gần, tuy rằng sợ tới mức cả người phát run, nhưng dù sao hắn vẫn là theo bản năng nghĩ muốn bảo hộ nam hài đáng thương này, bởi vì mình cũng là phụ thân của một đứa nhỏ, như thế nào có thể nhìn đến một đứa nhỏ giống như thiên sứ bị tên biến thái này làm nhục…
“Ta thấy ngươi là muốn ch.ết! Ngươi có biết ta là ai hay không, chọc tới ta ngươi sẽ ch.ết thực thảm!” Nam tử cao tráng kia phẫn nộ giơ nắm tay thật lớn lên hung hăng hướng Tôn Ngữ đánh…
“Bính” Tôn Ngữ bị đánh hung hăng ngã trên mặt đất, nhưng hắn vẫn theo bản năng dùng thân thể lạnh run, gắt gao bảo vệ nam hài thủy tinh kia.
“Không được đánh…” nam hài thủy tinh vẫn tránh ở đằng sau Tôn Ngữ mở miệng, nam hài xinh đẹp kia thanh sắc bất động đứng dậy, kiều mỵ vươn cánh tay bạch ngọc khoát lên trên người nam tử cao tráng hung ác kia làm nũng nói; “Trương lão bản ngươi không nên tức giận! Người này chính là một tên không hiểu chuyện, dù sao hôm nay ngươi cũng không có tâm tình, không bằng lần sau ta hảo hảo ở cùng ngươi được không? Ngài đại nhân có đại lượng, hôm nay liền cho ta một chút mặt mũi không cần so đo với kẻ đi ngang qua này được không?”
“Phi! Lão tử hôm nay tha cho ngươi một mạng! Nếu không nhìn mặt mũi Tiểu Miêu, lão tử đánh ch.ết ngươi!” Trương lão bản kia hung hăng đá Tôn Ngữ một cước.
“Đừng ” Tôn Ngữ bị đá thật hảo đau cuộn mình cùng một chỗ.
“Bất quá! Tiểu Miêu, ngươi tiểu yêu tinh này! Cũng không nên gạt ta… Lần sau ngươi cần phải hảo hảo theo bồi ta!” Trương lão bản cúi đầu không hảo ý hôn trên ngực hồng nhuận của Tiểu Miêu một cái…
“Ân nhĩ hảo hư hỏng! Hảo nhân gia đã biết…” Tiểu Miêu thiên kiều bá mị nói, Trương lão bản mê đắm vuốt cái mông mượt mà của Tiểu Miêu… Trương lão bản hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Ngữ sau liền nghênh ngang ly khai…
“Ngươi không sao chứ” Nam hài nhìn Trương lão bản kia sau khi rời đi, vội vàng đỡ Tôn Ngữ dậy.
“Ta… Ta không sao” Tôn Ngữ gian nan từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ dấu chân trên người.
“Chính là… Đứa nhỏ… Ngươi như vậy lại ở chỗ này! Ngươi có phải hay không cũng bị bán đến nơi đây? Làm sao bây giờ… Vì cái gì ác ma kia ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha!”Tôn Ngữ thương tiếc vuốt đầu nam hài đau lòng nói.
“Ân! Đại thúc ngươi nói cái gì… Ai đứa nhỏ nha?” Nam hài mở hai mắt thật to kỳ quái hỏi.
Đúng vậy ngươi nha!”
“Ta… Kính đại thúc ta đã 23 tuổi không phải là cái vị thành niên gì đó! Còn nữa ta không phải bị bán ta là… Tiểu Miêu đôi mắt to ngập nước hiện lên một tia vẻ lo lắng.”Dù sao là có nguyên nhân…”
“Bất quá đại thúc ngươi cũng thật thích lo chuyện bao đồng!!!” Nam hài đột nhiên giống như một con mèo nhỏ quấn đến trên người Tôn Ngữ nhìn Tôn Ngữ nói
“Đại thúc ngươi biết không? Ngưòi vừa rồi đánh ngươi chính là Trương lão bản chính là quan lớn tay cầm quyền cao, chọc tới người kia chính là không có gì tốt đẹp, đại thúc ngươi cũng phải cẩn thận nha… Nhưng mà đại thúc ngươi vì cái gì xuất hiện trong Tiêu Dao đường? Đến Tiêu Dao đường tiêu phí phi phú tức quý (không giàu thì cũng địa vị cao – ý nói chi phí vô cùng đắt đỏ)… Nhìn quần áo của đại thúc hẳn là không có thực lực ở trong này tiêu phí?” Tiểu Miêu ở trên người Tôn Ngữ kỳ quái hỏi
“Ta… Tới nơi này cũng là… Có nguyên nhân…” Đột nhiên bị nam hài xinh đẹp hiếm có luồn qua dựa vào gần như vậy Tôn Ngữ có chút ngượng ngùng, mặt căng đến đỏ bừng.
“Hắc hắc… Tốt lắm ta không hỏi đại thúc! Xem mặt của ngươi đỏ rần! Thật sự đáng yêu! Mặc kệ thế nào, cám ơn ngươi đã cứu ta… Hừ! Nam nhân thô bạo hệt như con lợn giống động dục kia, ta cũng không thích hắn, bất quá không có cách nào khác kiếm tiền nha! Cám ơn ngươi đại thúc! Nhớ kỹ tên của ta —— Tiểu Miêu! Đại thúc ngươi tên gì? Tiểu Miêu nghiêng đầu đội nơ con bướm nháy đôi mắt to cười tủm tỉm hỏi.
“Tôn Ngữ…”
“Hảo ta nhớ kỹ! Đại thúc ngươi thật đáng yêu! Ta phải đi… Nhớ rõ tìm ta nha!”
“Ba ” Tiểu Miêu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia ở trên mặt Tôn Ngữ hôn một cái, Tôn Ngữ cả kinh cứng còng mở to hai mắt,
Tiểu Miêu nhặt bộ động phục học sinh ngắn ngủn vứt trên mặt đất lên mặc vào trên người, đem áo khoác của Tôn Ngữ đưa cho hắn, sau đó kiều mỵ vươn tay hướng đi
Trả xiêm áo lại cho Tôn Ngữ nói: “Đại thúc! Cúi chào…”
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tôn Ngữ, lắc lắc tiểu mông gợi cảm mượt mà, phía sau cái đuôi lông xù thật dài theo mức độ hắn vặn vẹo mà cũng đong đưa xung quanh, tựa như một con mèo con tao nhã khêu gợi xinh đẹp ly khai buồng vệ sinh…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôn nhẹ mấy cái! Này chính là bộ dáng một con mèo nhỏ trong đầu của ta! (*^__^*) hì hì…
About these ads