Chương 33

Trương Cuồng tránh ở trong góc tường nhàTiêu Mặc, nhìn lén Tiêu Mặc không phải lần đầu tiên, từ ngày đó, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Mặc, thì nhất kiến chung tình, tim thì đập nhanh, đầy đầu óc đều là Tiêu Mặc, gần như mỗi ngày có thể dùng câu ‘mất hồn mất phách’ để hình dung hắn.


Hiện tại mấy ngày này vừa đúng là thời kì Trương Cuồng xui xẻo nhất, chính công ty của mình hao hết tâm tư mới có được hạng mục bất động sản lại phải giao cho người khác, bị Trương Phong Dương đoạt đi, lần này đi vay ngân hàng họ cũng không cho vay, tài chính xuất hiện vết nứt, công ty vận hành cũng xuất hiện vấn đề, làm cho Trương Cuồng choáng váng đầu óc. Cha của hắn Trương thị trưởng cảm thấy thật đau đầu với Trương Cuồng, nhất định phải hảo hảo chỉnh đốn lại nhi tử bất hiếu này, nên mỗi ngày vừa thấy hắn thì bảo hắn nào là tư tưởng giáo dục, đạo đức giáo dục gì gì đó, Trương Cuồng nghe cũng cảm thấy phiền ch.ết.


Cho nên Trương Cuồng trừ xã giao bên ngoài, hắn cũng không có tâm tư đi ăn chơi đàng ***, hái hoa ngắt cỏ, nhưng hắn lại phát hiện niềm yêu thích mới, đó là thích chạy đến Tiêu Dao đường theo đuôi Tiêu Mặc, trộm xem Tiêu mỹ nhân của hắn…


Trương Cuồng biết Tiêu Mặc tan ca, không thích lái xe, thích đi bộ chậm rãi tiêu sái về nhà.


Đường về nhà cũng mỹ (=đẹp), thật sự là hoa mỹ xanh lá mạ, cây hình dạng cũng đẹp cành lá sum xuê, Tiêu Mặc thích mặc áo sơmi màu trắng tao nhã đi tới, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ai đó, nhưng mà hình như lần nào cũng không gọi được, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ hiện ra biểu tình có chút u buồn và lo lắng … Tròi ạ! Nhìn thấy ở phía sau Trương Cuồng chảy nước miếng thiếu chút nữa đụng vào gốc cây to trước mặt.


Trương Cuồng có đôi khi cũng hiểu được chính mình có chút *** loạn, nhưng nam nhân nhìn thấy người mình thích đều là như thế này quấn lấy muốn đánh đập hắn đến thối nát ư, đàn ông nhìn đến người mình thích sánh đôi với người khác, chính là giống như cá mập cắn con mồi ăn không để lại cái gì, lúc này mới được gọi là đàn ông ‘tinh khiết’! (Bạch thố thố: à à… giờ ta mới bết đàn ông yêu là như thế này…quá bạo lực…quá máu me….trái tim nhỏ bé của ta sợ nha!) Mình chính là thích cũng không có việc gì thì đi rình coi một chút người ta thuần khiết mỹ nam nga, có năng lực làm gì được hắn a!


available on google playdownload on app store


Khụ! Vì cái gì không trực tiếp tiến lên theo đuổi Tiêu Mặc, sợ hãi rụt rè đi theo người khác phía sau cũng không tính là đàn ông, cái này không phải là tại chính hắn ư, động tay đông chân chọc giận Mặc a! Làm cho Tiêu Mặc đối với hắn hạ mệnh lệnh cấm tới gần.


Lại nói ngày đó Trương Cuồng phải mất sức của chín trâu hai hổ thật vất vả mới hẹn được Tiêu Mặc tới, ở một quán cà phê rất có phong cách, cùng với tiếng đàn vi-ô-lông sâu lắng thanh nhã, vốn là không khí rất thanh lịch, nhưng mà chưa nói vài câu, bản tính lưu manh của hắn lại nổi lên, cũng là tại đối mặt với mỹ nhân như thế, làm sao có thể ngồi nhìn mà trong không loạn được!


Trương Cuồng trực tiếp bắt đầu ở trên người Tiêu Mặc sờ loạn lên, toàn bộ thân thể áp sát trên người Tiêu Mặc, còn lấy tay đặt lên mông Tiêu Mặc… Cuối cùng thẳng ôm lấy cổ Tiêu Mặc nói; “Tiêu mỹ nhân ta thích ngươi, chúng ta trực tiếp đi khách sạn đặt phòng đi!”


Lúc ấy Tiêu Mặc cái gì cũng không có nói, khuôn mặt trầm xuống hung hăng tát Trương Cuồng một cái thật mạnh, còn cầm lấy cổ áo Trương Cuồng, cảnh cáo Trương Cuồng nếu Trương Cuồng còn đi tìm hắn, sẽ trực tiếp lấy cây kéo phế đi của hắn, nói xong thì lửa giận ngút trời ly khai…


Hắn cũng đê tiện, chính là càng ăn không được cái gì đó thì càng nhớ thương, càng muốn… Điều này khiến Trương Cuồng rất trằn trọc, ban đêm không thể ngủ được mà chỉ nghĩ đến Tiêu Mặc, tâm tâm niệm niệm nhớ Tiêu Mặc!


Trương Cuồng hiện tại cũng đã có kinh nghiệm, biết suy nghĩ, hay nói giỡn là hắn nên hảo hảo bảo vệ tốt tiểu huynh đệ của chính mình, nếu hắn thật sự bị kéo cắt đi, điều này thật không tốt, Tiêu mỹ nhân là hạnh phúc sau này của hắn nếu không có tiểu đệ đệ hạnh phúc ngày về sau không có rồi!


Trương Cuồng cũng biết mỹ nhân bình thường đều sợ ác quỷ quấn quít lấy, Di! Không phải là không cho gặp mặt sao? Ta mỗi ngày đều tặng hoa hồng, mỗi ngày đều tặng 999 đóa như vậy … Vì cái gì muốn tặng hoa hồng, đó là vì ở trong mắt Trương Cuồng, hoa hồng cùng Tiêu Mặc, Tiêu mỹ nhân giống nhau, đều xinh đẹp như vậy, đều gai góc như vậy (Bạch thố thố: hoa hồng nào mà chả có gai…càng đẹp càng nhiều..hắc hắc..y như ta vậy..), nhưng Trương Cuồng ta chính là thích cái đóa hoa hồng đầy gai này … Hơn nữa lại mỗi ngày gọi vài cuộc điện thoại, ta không tin đợt tấn công hung mãnh của mình lại không hái được đóa hoa hồng kiều diễm mang đầy gai này!


Nhớ năm đó, hồng quân công nông Trung Quốc của chúng ta chính là dựa vào tiểu súng trường chiến thắng giặc ngoại xâm tiểu Nhật Bản tiên tiến phi cơ cùng đại pháo, đó là vì cái gì, cái này chính là dựa vào ý chí sắt thép cùng nghị lực! Đối mặt với Tiêu Mặc chính là phải dùng hồng quân công nông Trung Quốc đi qua lớp cỏ trên tuyết sơn, ngàn dặm trường chinh và dùng sức mạnh hùng dũng oai vệ.


Đây là cảm giác chinh phục nam nhân đối với nam nhân, muốn làm nam nhân cảm động phải có nghị lực, dựa vào tám năm đấu tranh kiên cường nghị lực, chính là muốn bắt Tiêu Mặc, Tiêu Mặc dù có là một băng sơn mình cũng phải hòa tan hắn…


Thao! Tiêu Mặc ngươi sớm hay muộn cũng là người của ta! tiểu hồng kỳ (cờ báo tin chiến thắng) thắng lợi của ta nhất định phải tiến đến lãnh địa của ngươi!


Hiện tại, Trương Cuồng lập cho mình mục tiêu đời người cao nhất, nhất định phải cảm động được Tiêu Mặc, sau đó mỗi ngày ở trên giường thượng Tiêu Mặc, thao Tiêu Mặc gỡ vốn, con bà nó Tiêu mỹ nhân phải ch.ết với Trương Cuồng hắn…


Bên này Trương Cuồng đúng là mặt dày mày dạn dính vào Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc lại cảm thấy tức giận tựa như bị dán thuốc cao bôi trên da chó, khiến hắn rất buồn bực, hơn nữa thuốc cao bôi trên da chó này dính rất dai dù có xé như thế nào cũng xé không được, cả ngày gọi điện thoại nói những lời buồn nôn, ngày nào cũng tặng hoa hồng, Trương Cuồng hắn nghĩ mình là Tiểu cô nương 18 tuổi sao?


Tiêu Mặc hiện tại bị làm phiền khiến cho không có cách nào thoát thân đi tìm Tôn Ngữ, Tiêu Mặc hắn hiện tại đang giấu tài, hắn biết cùng Trương Phong Dương cứng đối cứng đúng là không được, tuy rằng Tiêu Mặc phi thường nghĩ muốn hung hăng đánh cái mặt dáng khinh của Trương Cuồng một trận, sau đó không hề để ý tới, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng, Tiêu Mặc cần đồng minh, muốn có thể đả bại Trương Phong Dương thì cần có đồng minh!


Tiêu Mặc cũng biết Trương Cuồng có tình ý với hắn, nhưng mà Tiêu Mặc làm sao có thể coi trọng cái mặt đáng khinh Trương Cuồng kia, hắn thích chính là Tôn Ngữ dịu dàng như nước khiến hắn nghĩ muốn dựa dẫm vào sức lực của chính mình, làm cho Tôn Ngữ rời khỏi Trương Phong Dương, muốn cùng Tôn Ngữ ở cùng một chỗ, muốn hảo hảo yêu thương Tôn Ngữ, hảo hảo cưng chiều Tôn Ngữ…


Cho nên Tiêu Mặc muốn cùng Trương Cuồng gặp mặt nói rõ ràng, chính mình đối với Trương Cuồng không có một chút một điểm hứng thú nào, không muốn Trương Cuồng đau khổ dây dưa với mình, Tiêu Mặc cùng Trương Cuồng chỉ là quan hệ hợp tác, bọn hắn chính là cùng chung một mặt trận đánh Trương Phong Dương, chỉ là đồng minh mà thôi.


Nhưng mà lão tặc Trương Cuồng, vừa nghe Tiêu Mặc muốn nói rõ ràng quan hệ của bọn họ, thì lập tức giả ngây giả dại chuồn mất, hay nói giỡn là đương nhiên không thể nói rõ ràng, nếu thật sự nói rõ ràng thì không thể mặt dày không có mặt mũi đeo bám hắn nữa, Trương Cuồng hắn đời này đều chưa từng đối với ai để bụng như vậy, ngoại trừ Tiêu Mặc, cho nên có ch.ết cũng không thể buông tha…


Tiêu Mặc bị Trương Cuồng làm phiền nhưng không có cách nào, cài số điện thoại Trương Cuồng vào sổ đen nhưng mà Trương Cuồng cũng không ngốc, Trương Cuồng luôn đổi số điện thoại rồi gọi cho Tiêu Mặc, chính là cùng Tiêu Mặc đông kéo tây lôi, nghe một chút âm thanh củaTiêu Mặc, làm cho Tiêu Mặc không thể quên mình…


Ngược lại Tiểu Miêu hiện tại sống không tồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng bừng, hắn hiện tại cũng hoàn lương, không ở trong Tiêu Dao đường làm, chuyên ở nhà làm gia đình phụ nam.


Ngày đó hắn sau khi nghe Tôn Ngữ khuyên bảo cảm thấy, Tôn Ngữ nói rất đúng! Người chính là sống cả đời, ánh mắt ngẩn ra một chút thì ngày đã trôi qua, ánh mắt nhắm lại không mở thì đời này đã trôi qua, nói còn chưa được thì chính mình đã đi gặp thượng đế, chính mình cả đời này không phải sống uổng phí sao! Cả người mình thích cũng không ở cạnh mình được, vậy chính mình không phải thật đáng buồn ư!


Cho nên sau khi trái lo phải nghĩ, Tiểu Miêu buông hết thảy băn khoăn rộng mở lòng, từ thân thể đến linh hồn hoàn hoàn toàn toàn tiếp nhận người mình yêu nhất —— Vương Kha,


Tiểu Miêu phát hiện mình làm như vậy thật đúng, có tình yêu của người mình yêu đúng là thật toàn vẹn, gia đình Vương Kha cãi nhau, từ trong nhà dọn đi, cùng Tiểu Miêu thuê một cái nhà trọ nho nhỏ ở, mỗi ngày cùng Vương Kha ăn cơm rau dưa, nhưng Vương Kha đối với Tiểu Miêu tốt lắm, ngoan ngoãn phục tùng, Tiểu Miêu thật sự thật vui vẻ, hảo ngọt ngào, có người yêu bồi ở bên cạnh mình, ít nhất mình có thể thương hắn, yêu nam nhân mà chính mình từ nhỏ đến lớn đều yêu…


Tuy rằng mẫu thân Tiểu Miêu mỗi ngày đều dùng hóa chất trị bệnh rất tốn kém nên phải tiêu rất nhiều tiền, điều này có chút không chịu đựng được. Tiểu Miêu không biết bao nhiêu lần nói muốn quay về Tiêu Dao đường làm lại việc cũ, bằng không khó có thể gánh nổi phí chữa bệnh nặng như vậy, nhưng mà Vương Kha nói cái gì cũng không chịu, không biết vì cái gì Vương Kha luôn có thể kiếm ra tiền, thậm chí đem mẫu thân của Tiểu Miêu chuyển đến phòng VIP sa hoa trong phòng bệnh còn có chuyên gia chăm sóc riêng…


Vì thế Tiểu Miêu cảm thấy rất kỳ quái, Vương Kha chỉ là một nam sinh vừa mới tốt nghiệp, chính là ở trong đại học làm trợ giảng, mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 1000 tệ, tiền kiếm được cả năm đều đưa cho mẫu thân chữa bệnh, không còn tiền dư, làm sao gần như mỗi ngày đều phải mất vài ngàn tiền phí chữa bệnh, số tiền này là từ đâu tới?


Tuy rằng Vương Kha rất thích ôm Tiểu Miêu nói; “Hắn thật hạnh phúc! Nói mình rốt cục có thể cùng Tiểu Miêu ở cùng một chỗ, hắn cùng với Tiểu Miêu cả đời vĩnh viễn không xa rời nhau!” Nhưng Tiểu Miêu có chút lo lắng, Vương Kha hắn mỗi ngày đều ra ngoài từ rất sớm mà tới khuya mới về, trên người luôn có một mùi hương của bệnh viện, còn có vệt dây dưa đáng sợ, và vết răng cắn… Ở trên người xuất hiện mùi hương phong lưu, Tiểu Miêu biết mùi hương này chình là mùi trôi qua hoan ái, nó thật sự xuất hiện ở trên người Vương Kha, như vậy là thế nào…


Vương Kha đối với nhiệt tình của mình căn bản không có tâm tình gì, cũng không muốn thân cận, ngay cả nói cũng dần trở nên ít, tuy rằng nói như vậy thật sự có một chút đê tiện, mình cùng Vương Kha ở một thời gian dài như vậy mà ngay cả một lần yêu (=hoan ái) cũng không có làm.


Mỗi lần Tiểu Miêu cố ý hướng nhào trên người Vương Kha câu dẫn hắn, Vương Kha luôn thản nhiên đẩy Tiểu Miêu ra, mỗi ngày buổi tối chỉ là đơn thuần ôm Tiểu Miêu ngủ mà thôi, cái gì cũng không làm…


Sau đó, Tiểu Miêu phát hiện, luôn có một người nam nhân lạ gọi điện cho Vương Kha, tuy rằng Vương Kha nói dối là lãnh đạo trường học gọi điện thoại tới, nhưng mà Tiểu Miêu không tin, có lãnh đạo nào khuya khoắt còn gọi điện thoại đến, hắn trộm nghe điện thoại gọi Vương Kha, biết Vương Kha luôn cùng một người nam nhân tên là Phương Thần nói chuyện điện thoại…


Tiểu Miêu cảm thấy càng ngày càng không có cảm giác an toàn, hắn cảm thấy người nam nhân tên Phương Thần cùng Vương Kha có quan hệ nói không nên lời…


Tiểu Miêu biết Vương Kha có người khác, hắn có chút không tin tình yêu, nhưng mình là một người ai cũng có thể làm chồng vốn không xứng với Vương Kha ca ca, mình làm sao có thể đi yêu cầu Vương Kha vì mình mà chung thủy!


Nhưng mà vì cái gì lại như vậy, nếu Vương Kha không thương mình thì hãy nói ra, không cần giấu diếm, mình sẽ rời khỏi, mình sẽ buông tha, mình tuy rằng sẽ không chúc phúc bọn họ, nhưng cũng sẽ không giống người đàn bà chanh chua chửi bới, chẳng lẽ Vương Kha hắn thấy Tiểu Miêu ta nhỏ nhen như vậy ư!


Nhưng cứ như thế thì sự tình này càng trở nên không minh bạch! Tình là cái gì? Tiểu Miêu thật sự có chút đau lòng không cách nào hình dung ra, thì ra tình yêu thật ra là cái gì đó không đáng tin, tựa như cát chảy, vốn tưởng rằng bị mình chặt chẽ bắt được, nhưng mà đột nhiên phát hiện tình yêu không biết từ lúc nào đã lặng lẽ từ trong tay mình vô thanh vô tức chảy đi, từ đầu đến cuối chính mình chưa từng có được tình yêu…


About these ads






Truyện liên quan