Chương 50

Trương Phong Dương đau lòng nhìn Tôn Ngữ vì bệnh mà nằm ở trên giường, thân thể suy yếu, đau tới nói nói mê sảng, lộ rõ ra vẻ đáng thương mà bất lực…


Trương Phong Dương tự biết đuối lý, nghĩ muốn nói lời an ủi với Tôn Ngữ, nhưng mà miệng lại không nói ra được lời tâm tình dịu dàng nào, cuối cùng chỉ có ngậm miệng tựa như con cẩu đang làm sai việc gì đó, ngoan ngoãn canh giữ ở bên giường hầu hạ Tôn Ngữ, thậm chí đi nhà cầu cũng trợ giúp một tay, Tôn Ngữ hạ thân đau khiến cho hắn không xuống giường được, yếu đuối vô lực, chỉ có thể tùy ý Trương Phong Dương ôm hắn, mấy ngày này Trương Phong Dương vẫn chiếu cố Tôn Ngữ, thẳng đến khi Tôn Ngữ miễn cưỡng có thể đứng dậy được mới thôi.


“Thế nào còn đau không?” Trương Phong Dương nhìn mặt Tôn Ngữ bị chính mình làm bị thương, vết thương đã khép lại kết vảy, nghe Phương Thần nói đúng là sẽ không lưu lại sẹo, khi mà Trương Phong Dương vươn tay mới vừa đụng tới gương mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ nháy mắt hoảng sợ hét to lên, Tôn Ngữ thật sợ hãi Trương Phong Dương, cả người lui tới góc giường, trên cổ thiết liên phát ra “Leng keng” tiếng ma xát của kim loại.


Phản ứng của Tôn Ngữ lúc này tựa như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, làm cho Trương Phong Dương sửng sốt, sau đó hắn lập tức giận dữ, Trương Phong Dương cảm thấy đời này mình đều mẹ nó không có hầu hạ ai ân cần như vậy, chiếu cố Tôn Ngữ thời gian dài như vậy, vì cái gì còn sợ hãi mình.


Trương Phong Dương nắm lấy dây thiết liên trên cổ Tôn Ngữ, đem Tôn Ngữ cố định ở trong ngực của mình, thân thể Tôn Ngữ bị giam cầm không ngừng phát run, vặn vẹo, muốn chạy trốn khỏi Trương Phong Dương.


“Ngươi trốn cái gì!? Ta sẽ không thương tổn ngươi” Trương Phong Dương đè Tôn Ngữ lại, Tôn Ngữ có chút không tin tưởng trừng mắt nhìn hắn, hai mắt thật to hàm chứa nước mắt.(thố thố:vể mặt này càng khiến em nó bị khi dễ nhiều hơn…aizzzzzz…)


available on google playdownload on app store


“Ngươi tốt nhất đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, như vậy rất nguy hiểm, (thố thố..ta biết mà…) ngươi còn phản kháng ta, nói không chừng ta sẽ đem ngươi đè ngã xuống giường hung hăng làm ba trăm hiệp, ngươi biết chưa” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ thật sự cảm thấy mình lại phấn khởi, chính là hắn còn bận tâm thân thể Tôn Ngữ.


Tôn Ngữ lập tức đỏ mặt lên, nhanh quay mặt đi, không dám lộn xộn chỉ để cho Trương Phong Dương ôm tựa như đang ôm một con mèo.


“Ngươi rất sợ ta?” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ vẻ mặt tràn đầy sự hoảng sợ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vết thương ở trên cổ cùng trên mặt Tôn Ngữ, dịu dàng nói; “Yên tâm, ta không phải cái loại người mặc kệ người khác ch.ết sống, khi ngươi chưa khá lên ta sẽ không cưỡng ép ngươi” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ giống như như trút được gánh nặng thở dài một hơi.


“Nhưng mà ta bây giờ còn thật muốn giống như cầm thú bổ nhào vào đại thúc a, hung hăng tiến vào thân thể của ngươi, ta nhìn ngươi đều có phản ứng này.” Trương Phong Dương cười xấu xa nói, hắn lấy ngón tay đặt vào bên trong miệng Tôn Ngữ, không ngừng không ngừng quấy cái lưỡi phấn nộn của Tôn Ngữ, còn tà ác túm lấy một đoạn cái lưỡi đinh hương của Tôn Ngữ ra ngoài, vươn lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu lưỡi nhỏ mềm mại của Tôn Ngữ, sau đó thì gắt gao hút lấy, ɭϊếʍƈ lấy.


Trương Phong Dương đem tay Tôn Ngữ đặt trên phân thân của mình, Tôn Ngữ cảm thấy hạ thân hắn cương cứng rắn, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch, vội vàng rút tay về.


“Đại thúc nhát gan!” Trương Phong Dương nhéo nhéo cái mũi Tôn Ngữ, cảm thấy thân thể Tôn Ngữ đúng là đang run rẩy không ngừng, Tôn Ngữ sợ hãi ác ma này xâm phạm mình, hắn cảm thấy phi thường sợ hãi.


Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương toàn thân phát run, Trương Phong Dương không thích Tôn Ngữ sợ hãi mình, căm tức nói; “Cười… Ngươi cười cho ta, ” Tôn Ngữ chỉ có thể cười như con rối gỗ cho hắn xem.


“Cười so với khóc còn khó coi hơn!” Trương Phong Dương đẩy Tôn Ngữ ra, có chút khổ sở, hắn không biết làm sao, hắn chưa từng yêu, không biết đối xử như thế nào với người mình thích chỉ muốn dung nhập hắn vào trong huyết nhục, hắn không biết đối với Tôn Ngữ như thế nào, thật khổ sở khi nghĩ đến Tôn Ngữ hình như là từ khi ở cùng mình đều chưa từng cười, mình duy nhất nhớ rõ chính là đã lâu trước kia hắn ngồi trên đường cái vừa mỉm cười, thật đẹp, Trương Phong Dương cúi xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của Tôn Ngữ.


Ngày tiếp theo Tôn Ngữ qua được thật cẩn thận, tựa như miếng băng mỏng, bo lại trái tim rất nhỏ, thật sự trái tim rất nhỏ, hắn vượt qua được sự sợ hãi của mình đối với Trương Phong Dương, tận lực làm cho mình nghe theo sự bài bố của Trương Phong Dương, không có một chút một chút phản kháng.


Tựa như con rối gỗ không có sinh mệnh, Trương Phong Dương bảo hắn làm gì thì làm nấy, không cự tuyệt, không giãy giụa, kỳ thật Trương Phong Dương phi thường thích Tôn Ngữ như thế này hắn tựa như em bé để mặc mình bài bố, thậm chí ở phía sau của Tôn Ngữ chưa hoàn toàn khỏi, Trương Phong Dương ức chế không được nội tâm phấn khởi, lại một lần nữa xâm phạm Tôn Ngữ, Tôn Ngữ nội tâm ngàn vạn lần không muốn, chỉ có thể nhắm mắt lại cắn răng chịu đựng hắn điên cuồng va chạm, cảm nhận ghê tởm khi vật thể nam tính không thuộc về mình xâm nhập thân thể của mình, biến đổi đa dạng tư thế trong cơ thể, cùng với chất lỏng cực nóng không ngừng xâm nhập thân thể của mình, nội tâm không ngừng chán ghét… Không muốn, nhưng làm sao bây giờ Tôn Ngữ biết, hắn biết mình cùng Trương Phong Dương cứng đối cứng là không được, nhất định phải làm cho hắn đối với mình thả lỏng cảnh giác sau đó mới có cơ hội chạy trốn, tuy rằng sau đó Tôn Ngữ đau đến một ngày không xuống giường được, Trương Phong Dương phi thường vừa lòng biểu hiện dịu ngoan của Tôn Ngữ, tận tình hưởng thụ thân thể Tôn Ngữ, cũng thả lỏng cảnh giác đối với Tôn Ngữ.


Tôn Ngữ phi thường dịu ngoan tựa như một con cừu, nhưng hắn âm thầm lên kế hoạch như thế nào thoát đi, hắn tại thời điểm Trương Phong Dương không thèm để ý giấu đi tiền mặt mà Trương Phong Dương tùy ý để trong phòng (thố thố:hắc hắc..đại thúc giờ ghê chưa..), chuẩn bị dùng khi chạy trốn, tiền thật sự không ít, số tiền này đủ mình và tiểu Phỉ Nhi thoát khỏi C thành, đến địa phương khác hảo hảo sống.


Tôn Ngữ biết như vậy tương đối giống kẻ trộm, nhưng mình thật sự không thể chịu đựng khi ở bên cạnh ác ma biến thái này, đặc biệt gần đây nhất, Trương Phong Dương càng ngày càng hỉ nộ vô thường, trong chốc lát thì dịu dàng như nước, trong chốc lát hung thần ác sát như ma quỷ.


Nhưng mặc kệ Trương Phong Dương biểu hiện có bao nhiêu ôn nhu, xét đến cùng, vẫn là một con dã thú làm cho người ta sợ hãi, Tôn Ngữ cảm thấy mình thực buồn cười, mình đôi khi còn cảm thấy, Trương Phong Dương có thể làm cho mình cảm thấy ấm áp, còn có nháy mắt từng tin tưởng hắn, cảm thấy hắn không phải là người xấu…


Tuy rằng lúc trước Trương Phong Dương ngu ngốc cho mình vay tiền, Tôn Ngữ hiện tại càng nghĩ càng không đúng, cảm thấy mình lúc ấy mới là đứa ngốc, Trương Phong Dương cho mình vay tiền căn bản là cái bẫy rập để cho mình nhảy vào bên trong.


Tôn Ngữ duy nhất phiền não chính là không trộm được chìa khóa, Trương Phong Dương giống như đem chìa khóa giấu đi, bởi vì mỗi buổi tối Trương Phong Dương đều gắt gao giam cầm mình trong lòng ngực, Tôn Ngữ phi thường sốt ruột, mỗi lần đều phải chờ tới khi Trương Phong Dương ngủ say, lén đẩy hắn ra, lấy ra cái mảnh bát vỡ nhỏ cắt thiết liên ở trên cổ, thậm chí dùng răng cắn xiềng xích này, khóe miệng đều mài đến xuất huyết, nhưng không hề có tác dụng.


Tới thời gian ăn cơm, Trương Phong Dương sẽ đem đồ ăn đặt ở khay bưng đến trên giường đút cho Tôn Ngữ ăn, nhưng hiện tại Tôn Ngữ thật sự không đói bụng, vô luận ăn cái gì đều cảm thấy buồn nôn, Tôn Ngữ ôm bụng cuộn mình ở trên giường, Tôn Ngữ không muốn làm cho thân thể của mình yếu đuối như thế, hắn muốn ăn cái gì đó, muốn có thể lực, phải có thể lực mới thoát khỏi nơi quỷ quái này, nhưng thật sự cái gì cũng ăn không vô, ăn vào cái gì cũng nôn mửa, mà ngay cả ngửi hương vị của đồ ăn đều có thể làm cho hắn ghê tớm.


Trương Phong Dương mất hứng, ôm lấy Tôn Ngữ hung tợn nói; “Ngươi muốn ta nổi giận sao! Điểm tâm, cơm trưa cũng không ăn, ngươi muốn đói ch.ết mình à! Nhanh lên, ăn cho ta!” Trương Phong Dương nói xong hung hăng kéo khuyên bạch kim dưới thân Tôn Ngữ, uy hϊế͙p͙ Tôn Ngữ ăn cơm, Tôn Ngữ đau ch.ết lặng đi, miễn cưỡng mở niệng, ăn luôn mỹ thực mà Trương Phong Dương đưa đến.


“Ách…” Mới ăn đến miệng Tôn Ngữ lại không ngừng ói ra, ăn không vô bất cứ cái gì, Tôn Ngữ lúc này suy nghĩ thực sự hỗn loạn, hắn cảm thấy mấy ngày này thân thể khác thường. Kỳ thật mấy ngày trước, hắn cảm thấy thân thể không khoẻ, cụ thể mà nói chính là ngày đó sau khi Trương Phong Dương cưỡng ép mình, Tôn Ngữ đã cảm thấy cơ thể thật lạ, đầu tiên toàn thân khó chịu không xuống giường được, không ngừng muốn nôn, cái gì cũng ăn không vô chỉ cần ăn một chút cái gì thì sẽ làm cho mình phun ra hết, mà ngay cả mật đắng cũng có thể nhổ ra


“Tốt lắm, tốt lắm, không thể ăn thì không cần ăn “, Trương Phong Dương đau lòng lau miệng cho Tôn Ngữ, vỗ vỗ sau lưng, nhìn Tôn Ngữ như vậy hắn có chút đau lòng, nhưng hắn cũng không thể để tiểu tâm can của mình đói bụng.


Vội vàng bảo người giúp việc từ nhỏ của nhà mình Lưu mẫu đến hầu hạ Tôn Ngữ, Lưu mẫu là một phu nhân (phụ nữ đã có chồng) hiền lành, bà có thể nói là một người hầu lâu năm hầu hạ phụ thân từ nhỏ, Trương Phong Dương cũng là một tay bà nuôi lớn, Trương Phong Dương cũng tôn kính bà, bà vốn về hưu dưỡng lão, Trương Phong Dương mời bà đến, chiếu cố Tôn Ngữ


Nhưng mà vừa nhìn thấy Tôn Ngữ, Lưu mẫu vội vàng lôi ống tay áo Trương Phong Dương giật mình nói; “Má ơi! Hắn lớn lên cũng quá giống bộ dạng của lão gia lúc còn trẻ, quả thực là đúc từ một khuôn!”


“Rất giống sao?” Trương Phong Dương hỏi,


“Đúng vậy nha! Nếu Phong ca ca của ngươi còn sống cũng lớn lên cũng sẽ giống như vậy!” Thím Lưu đối với Tôn Ngữ có cảm giác nói không nên lời.


Lưu mẫu nói như vậy làm cho đáy lòng Trương Phong Dương nhẹ nhỏm, Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ thật sự phi thường che chở, dưới sự che chở của hắn, Tôn Ngữ tuy rằng thân thể tốt lên một chút, có thể xuống giường, nhưng cái gì cũng ăn không vô, ăn cái gì phun ra cái đó, nhiều nhất chỉ có thể uống một chút canh chua, nhưng là, Tôn Ngữ lại phát hiện mình thế nhưng béo, đặc biệt bụng, nhất là dưới bụng.


Trương Phong Dương không có việc gì thì thích sờ dưới bụng Tôn Ngữ, cảm giác mềm mại hồ hồ thật thoải mái, Tôn Ngữ nhìn mình thân thể gầy yếu, cùng bụng hơi hơi nhô ra cảm thấy bộ dáng của chính mình thực sự quỷ dị.


Tôn Ngữ đứng dậy đứng ở trước gương, nhìn chính mình trong gương; lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy ảnh phản chiếu trong gương, toàn thân hảo gầy, tóc sắp đến bả vai, sắc mặt tái nhợt mặt đều gầy nhọn, nhưng mà bộ dáng nam tử kỳ quái bụng lại hơi hơi nhô ra ánh vào mi mắt, nếu như có ngực thì giống hệt như nữ nhân mang thai…


Nữ nhân mang thai? Tôn Ngữ bị suy nghĩ của chính mình hù dọa, Tôn Ngữ hắn vốn là không thèm để ý bộ dáng của mình, nhưng nhìn thấy chính mình hiện tại thân thể người không ra người quỷ không ra quỷ, trạng thái bất nam bất nữ, có chút không tiếp thụ được bộ dáng hiện tại của mình, nhẹ nhàng vuốt bụng có chút nhô ra, sắc mặt Tôn Ngữ lập tức một tia huyết sắc cũng không có, nội tâm rất sợ hãi.


“Ngươi có thể cho ta mặc quần áo không?”


Không mặc quần áo Tôn Ngữ chịu không nổi bụng của mình càng lúc càng lớn, muốn dùng quần áo đến che đậy một chút cái bụng của mình, mấy ngày này Trương Phong Dương vẫn không cho mình mặc quần áo, hắn không mặc quần áo cho nên bụng nhô ra thấy càng thêm rõ ràng, Tôn Ngữ muốn che đậy bộ dáng quỷ dị của mình.


“Không thể, ta thật sự thích bộ dạng không mặc quần áo của ngươi”, Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ toàn thân chỉ mặc một cái qυầи ɭót, cọ cọ cảm nhận da thịt dịu dàng ấm áp tựa như mỹ ngọc, hắn cảm thấy có một số người đẹp nhất định phải nhờ trang phục tân trang, mà có một số người không cần quần áo, bởi vì bởi vì quần áo ngược lại che đậy thân thể mị lực của họ, Tôn Ngữ thuộc loại người sau.


“Nhưng mà ta cảm thấy chán ghét a” Tôn Ngữ cúi đầu, tận lực muốn bụng của mình nhỏ lại một chút, vô luận hắn cố gắng như thế nào nhưng mà cái kia bụng kia ngày càng lớn, rất khác lạ.


“Không nên nói bậy, ta thích!” Trương Phong Dương đúng là cảm thấy Tôn Ngữ béo, trở nên đáng yêu hơn, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái, đại thúc như thế nào cũng chỉ béo bụng, trên người gầy giống như dân chạy nạn, mặt đều gầy nhọn, không được nhất định phải bồi bổ cho hắn.


Lại qua một thời gian ngắn, bụng Tôn Ngữ giống như lại lớn thêm một vòng, thím Lưu nấu cơm, rốt cục làm cho Tôn Ngữ có thể miễn cưỡng ăn một chút, vào mỗi buổi sáng, Tôn Ngữ sau khi tỉnh lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, cái gì cũng không ăn dạ dày từng đợt chua xót, xuống giường che miệng chạy về phía phòng vệ sinh đối bồn cầu mãnh liệt ói ra.


Trương Phong Dương lập tức tới, vuốt ve lưng Tôn Ngữ cho hắn thuận tkhí, Tôn Ngữ nhìn thấy Trương Phong Dương từ phía sau liền né tránh, lại bị Trương Phong Dương đè lại.


Phun xong, Tôn Ngữ chỉ cảm thấy đầu như hôn mê, hai chân cũng nhũn ra, Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ đến bên giường.


“Đại thúc ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Khó chịu sao?”Trương Phong Dương đau lòng vuốt thân hình càng ngày càng gầy của Tôn Ngữ, cũng thấy rõ ràng cái bụng của hắn càng lúc càng lón.


“Ta không biết, ta không thích” Tôn Ngữ dựa bên giường hữu khí vô lực nói, hắn không biết mình làm sao vậy chỉ muốn phun, hiện tại ngay cả trên người cũng có chút sưng lên.


Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ hữu khí vô lực, trong lòng rất thống khổ, hắn cảm thấy tại hắn mà Tôn Ngữ mới trở nên như vậy, là tại mình cưỡng ép hắn làm cho hắn thống khổ sau đó sinh bệnh ư? Ở cùng với mình Tôn Ngữ cứ như vậy cảm thấy không vui sao, nên bệnh thành như vậy! Trương Phong Dương si ngốc nhìn mặt Tôn Ngữ có chút sưng phù thê thảm, chỉ cảm thấy ánh mắt có chút chua xót, đặt Tôn Ngữ ở trên đùi, ôm chặt lấy Tôn Ngữ suy yếu.


Trương Phong Dương nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mềm mại của Tôn Ngữ, thế nhưng cảm thấy trong bụng giống như có cái gì đá mình một cái, Trương Phong Dương cảm thấy từ trước tới nay chưa từng sợ hãi như vậy, đại thúc không bị bệnh gì kì quái chứ! Trương Phong Dương nghĩ bất chấp thế nào, chính là nhận định một chuyện, mặc kệ Tôn Ngữ biến thành bộ dáng gì, đều là lỗi của mình, chính là mình biến hắn thành như vậy, mình nhất định chịu trách nhiệm nhất định phải trị hết bệnh của hắn.(thố thố:ta chắc là mang thai rồi…ô la lalala)


Trương Phong Dương áy náy nhìn Tôn Ngữ nói: “Đại thúc, ta không biết nói cái gì cho phải… Ta thực xin lỗi ngươi, đại thúc ta yêu ngươi, ngươi không thể có chuyện gì, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, ngươi không được sinh bệnh, ngươi nhanh khỏi lên, biết không?”


Tôn Ngữ cảm thấy buồn cười, mình sinh bệnh cũng không phải mình có thể khống chế được; “Ta muốn tự do ngươi có thể cho ta sao?”


Trương Phong Dương vừa nghe Tôn Ngữ muốn tự do, thì tức giận, nhưng nhìn Tôn Ngữ suy yếu cũng không nhẫn tâm phát tác, có chút nhụt chí nói: “Ta có thể cho ngươi hết thảy, nhưng không thể cho ngươi tự do, cho ngươi có cơ hội đi khỏi ta, đại thúc ngươi không biết ta thích ngươi sao?”


” Ngươi là thích ta sao? Ngươi thích ta thì đánh ta, cưỡng ép ta sao?”Tôn Ngữ tức giận nói.


Trương Phong Dương vuốt mặt Tôn Ngữ có chút sưng phù hối hận nói: “Ta… ta thực xin lỗi ngươi, ta là hỗn đản, ta không nên đánh ngươi, ta khống chế không được chính mình, ngươi tha thứ ta được không?”


Tôn Ngữ quay đầu, nhắm mắt lại không để ý tới hắn.


Trương Phong Dương thấy Tôn Ngữ không để ý tới mình, có chút không vui, bỉu môi, cúi đầu khẽ hôn nhẹ cái bụng tròn tròn của Tôn Ngữ, ở người Tôn Ngữ trên cọ cọ làm nũng nói: “Đại thúc, đừng nóng giận! Ta hiện tại đối với ngươi cam đoan, từ nay về sau sẽ không cưỡng ép ngươi, có thể hảo hảo thương ngươi, ta nói được thì làm được! Đại thúc ngươi không được sinh bệnh, nhất định phải nhanh khỏi lên”.


Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương như vậy nội tâm của hắn thậm chí có cảm giác quen thuộc, hảo ấm áp, giống như đã lâu trước kia mình từng ôm một đứa bé, luyến tiếc, che chở, Tôn Ngữ muốn đưa tay sờ sờ đầu Trương Phong Dương, rồi lại thả tay xuống dưới, Tôn Ngữ muốn đánh chính mình, chẳng lẽ mình bị ngược đãi đến điên rồi sao, người nam nhân này đối xử với mình như vậy, mình còn năm lần bảy lượt cảm thấy cảm giác ấm áp, mình ngu ngốc sao?


Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ khát khao cười nói nói: “Đại thúc, ta cảm thấy, ta thật sự thích ngươi, ngày mai ta mang ngươi đi bệnh viện khám bệnh, chờ bệnh của ngươi chữa khỏi, chúng ta ở cùng nhau, cuộc sống khoái khoái lạc lạc! Thế nào, ta biết mình có đôi khi khá thô bạo, nhưng ta thích ngươi, ta sẽ bỏ tật xấu thô bạo, sẽ đối với ngươi hảo, đại thúc ta yêu ngươi!”Trương Phong Dương nhìn cái bụng Tôn Ngữ càng lúc càng lớn, nhưng thân thể càng ngày càng gầy, phi thường lo lắng, sợ hãi Tôn Ngữ bị quái bệnh sau đó rời khỏi mình, nếu như vậy Trương Phong Dương biết mình nhất định sẽ khổ sở đến ch.ết mất,.


Tôn Ngữ sau khi nghe được lời của Trương Phong Dương, trước mắt sáng ngời có lẽ đây là một cơ hội để mình rời đi.


About these ads






Truyện liên quan