Chương 59
Nước biển thật lạnh, nước biển từ bốn phía chảy tới, không ngừng tràn vào bên trong mũi cùng bên trong miệng của hắn, Tôn Ngữ bị sặc nước biển nên không thể hô hấp được, ở trong mộng Tôn Ngữ không ngừng giãy giụa nhưng tất cả chỉ là vô ích mà thôi.
Tôn Ngữ cảm giác được nước biển đang không ngừng tràn vào trong mắt hắn, khiến hắn không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể hắn đang chìm xuống một cách từ từ, trong mắt của hắn không có cái gì khác ngoại trừ màu lam của nước biển.
Trong mộng, Tôn Ngữ còn bé sợ ác ma đã giết ch.ết mẫu thân mình, nhưng hắn thay đổi, bây giờ hắn sợ hãi tử vong, mẫu thân đã ch.ết, mình không muốn ch.ết, mình còn muốn chăm sóc cho ấu đệ(=đứa em còn nhỏ)…
Tôn Ngữ há mồm muốn gọi, lại nói không ra tiếng, chỉ có nước biển lạnh như băng và mặn chát đang không ngừng đi vào trong khoang miệng, chảy vào yết hầu, đè ép lên cái phổi yếu ớt của Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ vô cùng sợ hãi, bốn phía xung quanh mình toàn bộ đều là nước biển, lúc mình có chút mất đi ý thức, thì thân thể của mình đang trầm xuống (=chìm) từng chút,từng chút một.
Qua làn nước biển mờ mịt Tôn Ngữ nhìn thấy thiệt nhiều, thiệt nhiều phần trong thi thể của mẫu thân rơi từ miệng túi vào bên trong làn nước biển, máu hoà vào trong nước biển, đem màu lam nước biển nhuộm thành màu đỏ, hắn thấy rất nhiều máu cùng những miếng thịt ở thi thể của mẫu thân đang trôi lơ lửng khắp nơi trong làn nước biển, máu lan tràn…
Tôn Ngữ chậm rãi chìm xuống, làn nước biển xinh đẹp và lạnh như băng này dường như không phải là nước biển, mà là công cụ dùng để giết ch.ết mình, Tôn Ngữ hoảng sợ gọi, ở trong mộng Tôn Ngữ đang không ngừng giãy giụa, nhưng mà thân thể càng ngày càng trầm xuống.
Tôn Ngữ cảm thấy mình càng ngày càng chìm sâu, chìm xuống tới lớp bùn dưới đáy biển, Tôn Ngữ tuyệt vọng ngừng giãy giụa, những cành hải tảo lớn nhẹ nhàng quấn quanh thân thể của mình, đầu đụng phải một tảng đá thật to dưới đáy biển, khiến đầu đau quá, máu giống hệt như sương mù đang tản ra bốn phía, Tôn Ngữ cảm thấy linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể của mình, đây là cảm giác của tử vong phải không?
“Ai tới cứu, cứu ta? Ta không muốn ch.ết, không muốn ch.ết, mình còn muốn sống cùng một chỗ với đệ đệ đáng yêu nhưng vô cùng dính nhân (=hay bám người)…
Lúc sau, đầu Tôn Ngữ không đau nữa, sau đó cái gì đều không nhớ rõ …
Đây chính là trí nhớ mà mình đã mất đi sao? Đệ đệ ở trong mộng đó, giờ có khỏe không? Hắn ở chỗ nào?
Tôn Ngữ nhớ đến nụ cười dịu dàng của đệ đệ trong mộng, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ, khuôn mặt thì tròn tròn mềm mại giống hệt như chiếc bánh bao, đôi mắt thì sáng lên như những vì sao, còn cắt cái đầu giống hệt quả dưa hấu trông rất là ngốc nghếch, đang nói với mình ; “Ca ca không cần sợ hãi có đệ đệ ở đây, đệ đệ vĩnh viễn sống cùng một chỗ với ca ca!”
“Đệ đệ…”
“Ca ca, đệ đệ đến bảo vệ ngươi…” Tôn Ngữ nghe âm thanh non nớt của đệ đệ, nhìn đến khuôn mặt phấn nộn khả ái của hắn vẫn đang mỉm cười ngọt ngào, Tôn Ngữ thấy đệ đệ vươn cánh tay mập mạp ra bày ra một bộ dạng muốn người khác ôm mình, Tôn Ngữ muốn chạy ra ôm hắn, nhưng mà đưa tay đi ôm đệ đệ thì thân thể nho nhỏ của đệ đệ biến mất, thì ra đây chỉ là ảo tưởng của chính mình mà thôi…
Tôn Ngữ dường như muốn nổi điên, hắn không dừng lại được việc hướng tới biển rộng hô to” đệ đệ, ca ca ở trong này, đệ đệ ngươi ở nơi nào, đệ đệ ta rất nhớ ngươi…”
Ở phía sau Trương Phong Dương từ từ ôm chặt lấy thân thể Tôn Ngữ, nhẹ nhàng vỗ về tóc Tôn Ngữ, lau đi nước mắt ở khóe mắt của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ biết lúc này mình đang bị một cánh tay cường tráng mà ấm áp ôm chặt lấy.
Tôn Ngữ ngẩng đầu, nhìn thấy ngũ quan tinh xảo trên gương mặt trẻ con của Trương Phong Dương, khiến khuôn mặt của đệ đệ trong giấc mộng hiện lên một cách rõ ràng, khuôn mặt đó thế nhưng lại có vài nét tương tự với Trương Phong Dương; ngũ quan xinh xắn giống nhau, có khuôn mặt trẻ con nhưng vô cùng xinh đẹp, quả thực đây gần như là hình dạng của Trương Phong Dương nha…
“Đệ đệ…” Tôn Ngữ khóc hô, chạy về phía Trương Phong Dương ôm ấp, tham lam hấp thụ hơi ấm từ cái ôm của hắn,cảm thấy cái ôm ấm áp của Trương Phong Dương giống hệt như là cái ôm của đệ đệ vậy.
“Đại thúc đừng khóc, không cần thương tâm, ngươi khóc như vậy sẽ làm đứa nhỏ bị thương đó…” Trương Phong Dương thì thào nói nhỏ an ủi Tôn Ngữ.
“Đại thúc, cảnh biển đẹp không? Cái gì là đệ đệ? Đại thúc ngươi có đệ đệ sao? Như thế nào lại có nhiều mồ hôi ở trán thế này, ngươi đang hoài thai không thể đứng lâu như vậy, nhanh trở về phòng nằm đi!” Trương Phong Dương đỡ Tôn Ngữ đỡ lên giường đắp chăn lên cho hắn, thấy tay chân Tôn Ngữ lạnh như băng, thì vội vàng đem tay chânTôn Ngữ để vào trong lòng ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho Tôn Ngữ.
“Đại thúc ta cho người lấy đi đôi mắt của những người đã từng khi dễ (=bắt nạt) ngươi, rồi chặt đứt tay chân của bọn hắn, làm như vậy dọa đến ngươi sao? Ta chỉ muốn báo thù cho ngươi mà thôi, bọn họ khi dễ ngươi như vậy, ta tức giận, đại thúc không cần sợ! Như thế nào còn khóc, ngươi không thích ta làm như vậy, về sau ta sẽ không làm như vậy, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt! Đại thúc ta yêu ngươi” Trương Phong Dương đem Tôn Ngữ ôm vào trong ngực.
Tôn Ngữ ở trong ngực Trương Phong Dương, nghe âm thanh dịu dàng trấn an của Trương Phong Dương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp tim đập theo tiết tấu củaTrương Phong Dương, kỳ dị nhưng lại vững vàng làm cho đang bối rối bất an Tôn Ngữ cảm thấy bình thản.
Tôn Ngữ tựa như cái đứa nhỏ đã tìm thấy người thân của mình, gắt gao rúc vào trong lòng ngực Trương Phong Dương, sợ hãi lại mất đi tình thân ấm áp này.
“Ca ca về sau ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ca ca, ” Bên tai Tôn Ngữ đang không ngừng vang lên âm thanh non nớt của đệ đệ trong giấc mộng, âm thanh non trẻ nhưng đầy kiên quyết kia dường như đã ăn sâu vào trong lòng Tôn Ngữ,vào sâu trong trí nhớ của hắn…”
Đệ đệ… Đệ đệ…
Tôn Ngữ mơ hồ nghĩ đến,mình thấy Trương Phong Dương rất quen thuộc, quen biết hắn rõ ràng chỉ có mấy tháng, nhưng mà hắn cho mình cảm giác tựa như sinh ra thì đã quen biết nhau, ta quen người này từ lúc nào vậy?
Giống như người thân, cảm giác này rất quen thuộc a…
Nhưng mà Tôn Ngữ cảm thấy cái ngũ quan của Trương Phong Dương giống hệt như của đệ đệ trong giấc mộng nha, quả thực tựa như hình dáng củaTrương Phong Dương lúc nhỏ nha, tại sao có thể như vậy? Hắn cảm thấy Trương Phong Dương càng ngày càng giống, giống cái đệ đệ mà mình vô cùng yêu thương ở trong mộng kia.
Phía sau, Tôn Ngữ ngẩng đầu, nhìn Trương Phong Dương, có thể thấy từ đôi mắt của Trương Phong Dương nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng, cái loại ánh mắt này giống như là ánh mắt khi đối xử với thân nhân vậy…
Tôn Ngữ cảm thấy cái cảnh trong giấc mơ mà từ khi mình ở bên cạnh Trương Phong Dương, chính là trí nhớ mà mình đã từng mất đi, Tôn Ngữ cảm thấy hình ảnh đệ đệ trắng noãn, cực kỳ giống Trương Phong Dương, chính là ở trong mơ đệ đệ non nớt đáng yêu, mà Trương Phong Dương lại âm ngoan mà tuấn lãng, Tôn Ngữ thấy đầu đau quá!
Tôn Ngữ đối với Trương Phong Dương mà nói chính là vô cùng thống hận cùng sợ hãi, đã từ từ chuyển biến thành đứa nhỏ mà mình muốn đối xử thật tốt với nó, muốn đi ôm lấy Trương Phong Dương, cưng chiều hắn, tựa như là đối xử với người thân trong gia đình, loại cảm giác kỳ quái này chính là thân tình sao?(thố thố:mới có một đêm mà đai thúc…thay đổi thế sao?)
Tôn Ngữ cảm thấy thời điểm mà mình cùng Trương Phong Dương làʍ ȶìиɦ, hình như có âm thanh đang không ngừng la lên, cảnh cáo mình, không thể như vậy, như vậy đúng là không đúng, như thế này chính là loạn luân a.
Vừa nghĩ tới cảnh mình làʍ ȶìиɦ cùng Trương Phong Dương, Tôn Ngữ lại đau đầu, loại cảm giác này tựa như là mình cùng người thân trong gia đình đang cùng nhau làʍ ȶìиɦ với nhâu vậy…
Tôn Ngữ ở trong lòng ngực Trương Phong Dương cảm thấy có một trận choáng váng và mê hoặc. Vì cái gì khi ở cùng một chỗ với Trương Phong Dương … Mình sẽ mơ thấy giấc mộng này đâu? Tôn Ngữ không dám mơ thấy những điều này nữa, cái cảnh trong mơ kia thực sự rất chân thật, chân thật đến đáng sợ.
Nội tâm Tôn Ngữ rất bất an, giấc mộng này khiến mình khôi phục lại một ít trí nhớ mà mình đã mất đi trước kia, nhưng là, vì cái gì chỉ cần ở bên cạnhTrương Phong Dương thì trong đầu mình lúc nào cũng hiện lên những hình ảnh kỳ quái này?
Chẳng lẽ Trương Phong Dương cùng với trí nhớ của mình có quan hệ với nhau sao? Hoặc là nói Trương Phong Dương hắn cùng mình trong lúc đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ Trương Phong Dương chính là người nhà mà ta vẫn muốn tìm kiếm, là đệ đệ đã thất lạc của ta mà ta chính là ca ca của hắn?
Không thể như vậy,lần đầu tiên Tôn Ngữ cảm thấy việc mình làm cùng với Trương Phong Dương là sự tình ghê tởm đến cỡ nào a, mình làʍ ȶìиɦ cùng với đệ đệ ruột thịt, làm bậy nha, ai chịu nổi? Như vậy đứa nhỏ trong bụng, không phải là nghiệt chủng mà mình và đệ đệ loạn luân mà có sao…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ( ⊙ o ⊙)! Nha! Ca ca rốt cục biết đệ đệ, đệ đệ ca ca gì gì đó rất manh (= moe: đáng yêu)! Bọn họ thế nhưng lại là thân sinh huynh đệ, bất quá hai tiểu bánh bao trong bụng đại thúc thì làm sao bây giờ nha? Đau đầu! Mọi người lưu ý tung hoa hoa nha! Yêu các ngươi.
About these ads