Chương 7

Mở cửa vào, trong phòng có ánh đèn dịu nhẹ ấm áp, cửa thư phòng có chút khép hờ len lỏi một tia sáng.
Giản Ninh cởi giày, đi vào phòng khách lẳng lặng nằm xuống, cô biết bây giờ Triệu Mật đang làm việc, không thích hợp quấy rầy.


Trong đầu trống rỗng thế nhưng lại hỗn tạp đến kỳ quái, Giản Ninh liền nhẹ nhàng đọc « Tâm Kinh », để những suy tư lung tung ồn ào trong đầu mình lột tơ rút kén, bình tĩnh thấu hiểu chân tâm muốn gì.


Mới vừa rồi cùng Đồng Phó Ngôn nói chuyện tuy hơi chát chúa nhưng cũng có một chút thật hạnh phúc, cho nên bây giờ tâm tình của cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng sâu trong tâm khảm cô vẫn còn đang suy nghĩ những chuyện cũ của anh.


Cô đang suy nghĩ về nửa đời trước của Đồng Phó Ngôn, 5 năm trước cùng 23 năm trước khi cô gặp anh, quá nhiều điều cô muốn biết nhưng lại chẳng thể làm cách nào.


Cũng muốn biết tối nay khi mình đang hôn mê, chuyện gì đã xảy ra, cô muốn biết cả thái độ của Đồng Phó Ngôn, thái độ của anh quá kỳ quái.
"Cậu về rồi à?"
Triệu Mật từ trong thư phòng ra, rồi vào bếp pha hai ly trà tử măng, đưa cho Giản Ninh.


Giản Ninh tiếp nhận, nhàn nhạt ừ một tiếng. Nhìn vào ly trà tử măng, đầu óc cô có chút không tập trung.


available on google playdownload on app store


"Cùng người đàn ông kia chung đụng như thế nào?" Triệu Mật tháo kính mắt mình xuống vắt lên trên cổ áo, ngồi vào chỗ bên cạnh Giản Ninh rồi dựa vào bờ vai của cô, "Cậu chớ có mà phụ tấm lòng của mình đã mặt dày mày dạn tạo cơ hội cho hai người cùng về với nhau đấy nhé."


"Cậu chỉ ngồi đây nói, còn mình mới là người hành động đây này, mình vẫn còn cảm thấy hơi xấu hổ." Giản Ninh run vai, mang theo chút châm chọc, cố ý không cho Triệu Mật dựa vào, "Tính cách của anh ấy luôn khuôn phép, ở chung cũng không có chuyện gì xảy ra đâu."


Triệu Mật gật đầu: "Tống Yến rất ít nói đến anh ta, cho dù có nói cũng chỉ nói mấy câu qua loa."
Giản Ninh tận lực truy vấn: "Tống Yến nói như thế nào?"


"Nghe nói nửa đời trước của người này chẳng dễ dàng gì cho cam." Triệu Mật dùng ngón tay chỉ ngực: "Còn có chuyện gì đó, liên quan tới niềm tin trong lòng anh ta."
Giản Ninh nhíu mày, không hiểu Triệu Mật đang ám chỉ điều gì. Ly trà trong tay còn bốc hơi nóng, cô nhẹ nhàng húp một ngụm, tiếp tục nghe Triệu Mật nói.


Triệu Mật cũng cảm thấy thật khó khăn không biết giải thích thế nào, chỉ có thể thở dài: "Mình cũng là nhờ cái vụ đi đón ngoài sân bay kia, nên Tống Yến mới phải giải thích cho mình một chút, nói chung cũng chỉ kể qua loa đại khái mà thôi. Nhưng bản thân mình cảm thấy, người đàn ông này hẳn phải trải qua nửa đời sóng gió, nếu không thì làm sao hiện tại anh ta có thể bình tĩnh thanh lãnh như thế, tựa như núi thái sơn có đổ trước mặt, thì anh ta cũng chẳng mảy may biến sắc."


Giản Ninh gật đầu, nhấp một hớp trà, trà tử măng hơi có vị đắng chát bồi hồi tại đầu lưỡi.
Cô an tĩnh nói: "Khi mình gặp được anh, tại Afghanistan, anh ấy là bộ đội gìn giữ hòa bình."
"Mình biết." Triệu Mật đáp lại.


Giản Ninh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu, vuốt ve mái tóc ngang vai xoã tung gợn sóng, trong mắt ẩn sâu sự mỏi mệt. Sau đó lại quay đầu nhìn Triệu Mật: "Cậu cũng biết làm kiểu nghề nghiệp này, bị thương bỏ mình đều là chuyện thường tình..."


Giản Ninh không còn nói thêm gì đi nữa, trực tiếp đứng lên. Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khách hắt vào thân ảnh của cô, thoáng lên một vẻ thật dịu dàng.
Triệu Mật ngửa đầu nhìn cô, chợt nhớ tới: "Cuối tuần này hình như cậu phải đi sang Mỹ công tác đúng không?"


Hôm qua đi sang nhà của Giản Ninh, phát hiện cô ấy đã soạn xong vali hành lý.
Giản Ninh gật đầu: "Cuối tuần mình phải đi Mỹ tham gia một cái hội nghị, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng mới có thể trở về."


Cô vừa nói, vừa cởi cái áo khoác màu nâu đậm ra, trực tiếp ném lên ghế sofa, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi cởi quần áo bên ngoài ra, bên trong là cái áo giữ ấm cổ tròn viền ren đen, bó sát vào thân hình thon thả của Giản Ninh, càng làm tôn lên dáng người yêu kiều uyển chuyển của cô.


Triệu Mật dựa lưng vào ghế sofa êm ái, nhìn không chớp cảnh Giản Ninh đang chậm rãi xõa mái tóc đen dài trên lưng.
Nhập nhèm những lọn tóc dài gợn sóng uốn lượn quanh eo. Bởi vì Giản Ninh đưa lưng về phía cô, ngược lại càng khiến cho Triệu Mật cảm thấy ở cô có một loại cảm giác dụ hoặc huyền bí.


Triệu Mật choàng cánh tay ra sau đầu: "Giản Ninh, mình đột nhiên liền nghĩ đến một vấn đề."


Giản Ninh nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy Triệu Mật mang trên mặt một nụ cười không hề tốt đẹp gì, có cảm giác rất gian manh. Cô tức thời hiểu ra cô gái trước mắt này, lại đang loạn tưởng đến chuyện gì, quay đầu cố ý không thèm đáp lại cô.


Triệu Mật sớm đã quen với cái tính nết của Giản Ninh, phối hợp nói: "Mình đang suy nghĩ, thân hình của cậu có thể nói là trước sau lồi lõm, chỗ nào cần lồi thì lồi phần nào cần lõm thì lõm, mình nếu mà là đàn ông... Chắc chắn sẽ muốn làm chuyện bỉ ổi với cậu!"


"..." Giản Ninh không nói chỉ nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Thực không dám giấu giếm, có đôi khi ở chung một chỗ với cậu, mình cũng thấy hơi sợ sợ. Cậu động tay động chân với mình cũng không phải lần đầu, nhiều lần mình cũng giấu mấy vũ khí tự vệ của phụ nữ dưới gối để phòng hờ."


Triệu Mật kinh ngạc đến mở to hai mắt nhìn, cảm thấy tổn thương nghiêm trọng bởi lời nói của Giản Ninh. Cố ý bĩu môi, nói tiếp: "Mình cũng là phụ nữ, mà còn muốn làm chuyện bỉ ổi với cậu. Còn mấy cái tên đàn ông lang sói kia, khẳng định chạy không khỏi bàn tay của cậu. Nhưng người ta hay nói, yêu nghiệt tự có trời thu, trong lòng cậu chỉ mong ước được người nào đó làm trò bỉ ổi, thế mà anh ta hết lần này tới lần khác không thèm động tâm dù chỉ một chút với cậu."


Giản Ninh lúc đầu còn cười tủm tỉm, nhưng dần dần trở nên thu liễm, gương mặt tinh xảo lộ ra nét trầm mặc.
Cô đến chỗ bàn cao phía quầy bar, lấy một chai rượu vang đỏ ở kệ cao nhất, rót cho mình một chén, ngửa đầu uống hết sạch.


Biểu cảm trên mặt Triệu Mật tràn ngập áy náy, vừa rồi cô chỉ định nói đùa, lại không ngờ Giản Ninh sẽ làm thật. Vội vàng chạy tới, ngồi vào bên cạnh cô bạn mình, muốn giải thích rõ ràng.
Giản Ninh lại dùng ánh mắt ra hiệu cô không nên mở miệng nói chuyện.


Ánh mắt của cô rất ảm đạm, khóe môi còn đọng lại những giọt rượu thừa đỏ thẫm óng ánh. Dưới quầy bar có ánh đèn cam mờ nhạt, chiếu vào gò má cô, dung hòa cùng làn da trắng nõn nà của cô, lông mi cong dài phảng phất nhuộm màu ánh sáng, hiện ra một khung cảnh rung động lòng người.


Phòng khách đắm chìm trong bầu không khí tĩnh lặng một hồi lâu, Triệu Mật không kiên nhẫn nổi nữa, do dự mở miệng: "Giản Ninh, cậu biết mình không phải ý này..."
"Mình không trách cậu, nguyên nhân cũng không phải là vì cậu." Giản Ninh tay chống trán: "Cho nên cậu không cần tự trách."


"Vậy cậu như vậy là bởi vì chuyện gì." Triệu Mật hỏi cô.
Giản Ninh lại đổ tràn một ly rượu cho mình, cầm thân ly rượu vang lắc qua lắc lại: "Mình vừa rồi có ghé vào căn hộ của Đồng Phó Ngôn, xém chút..."
Giản Ninh nói không được, chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang đỏ.


Triệu Mật nhìn cô như thể muốn nói gì đó nhưng đang muốn nói thì lại thôi, hoang mang hỏi cô: "Cậu tấn công anh ta? Cậu sẽ không nhấn anh ta trên mặt đất muốn làm anh ta đấy chứ!"


Giản Ninh lạnh lùng liếc cô một cái, Triệu Mật nhún vai tiếp tục nghe cô bạn mình nói: "Anh ấy đẩy mình ra, sau đó nói với mình, lúc trước anh ấy đối xử tốt với mình như vậy, chỉ là vì những nguyên nhân khác, không liên quan gì đến tình cảm nam nữ."


Biểu hiện trên mặt Triệu Mật rất khó lường, căn bản không chú ý nghe chuyện về sau. Cô ức chế không nổi những hình ảnh không thể miêu tả kia liên tục hiện ra trong đầu mình.


Nhưng nghe Giản Ninh nói vậy, Triệu Mật cũng cảm thấy Đồng Phó Ngôn là loại đàn ông đã vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá mà không dính vào người một chút gì.


Tuy nhiên vẫn không thể không sợ hãi thán phục: Ối, cái con bạn này của mình không ngờ lại đối với người nó thích cũng cường đại ra phết, rất quyết đoán nhe!


Giản Ninh không biết Triệu Mật còn đang miên man bất định trong đầu, nói tiếp: "Mình tự cảm thấy là lúc đó rất thích hợp, nhưng vẫn không chiếm được bất kì thứ gì cho dù chỉ là một chút mập mờ từ anh ấy."


Nói xong, cô vỗ lồng ngực mình: "Chỗ này của mình cảm thấy thật không thoải mái, đặc biệt khó chịu."
Triệu Mật cố gắng hoàn hồn, an ủi Giản Ninh: "Giản Ninh, chỉ là một tên đàn ông mà thôi, cậu không cần phải như vậy đâu mà."


Cô nghe lời khuyên nhủ, chậm rãi vùi cả đầu vào trong hai cánh tay của mình. Giọng nói mệt mỏi liền truyền ra từ trong khuỷu tay của cô: "Mình vẫn mãi là con người ích kỷ, một khi mình đã xác định mình muốn ở cạnh người đàn ông nào, thì mình nhất quyết muốn được ở bên cạnh anh ấy."


"Đồng Phó Ngôn này ấy hả?" Triệu Mật hỏi cô.
"Không, không phải vậy." Ngữ khí của Giản Ninh mang theo chút ưu thương: "Chỉ có thể là Đồng Phó Ngôn."
Sắc mặt Triệu Mật trở nên nghiêm nghị, trầm mặc một lát, mới kết luận: "Giản Ninh, cậu đang rất cố chấp đấy biết không."


Giản Ninh từ trong vòng tay chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hơi híp lại theo thói quen, ánh mắt mê hoặc rơi xuống trên người Triệu Mật, an tĩnh một lát. Trong ánh mắt của cô chỉ có gương mặt nghiêm túc của Triệu Mật, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng.


Sau đó Giản Ninh liền buông đế ly rượu ra, trầm thấp cười ra tiếng nói với cô: "Mình đùa cậu thôi."
Triệu Mật lúc này mới thở dài một hơi, vừa định đập vào vai cô như cũ, lại nghe giọng nói ung dung của Giản Ninh âm vang: "Nhưng mà, người đàn ông Đồng Phó Ngôn này, mình thực sự muốn anh ấy."


"..." Cánh tay đang giơ ra của Triệu Mật dừng giữ không trung, hậm hực thu hồi lại.


Triệu Mật trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói, bực bội đến gãi đầu một cái: "Trước kia cậu thích cà phê của một quán cà phê, công việc về sau mỗi khi muốn uống cà phê, bất luận cách bao xa đều chỉ đến đó uống. Mình biết tính cách của cậu có bao nhiêu cố chấp, có bao nhiêu hoài niệm."


Giản Ninh giãn lông mày cười một tiếng, lẳng lặng nghe lời kế tiếp của Triệu Mật.


"Cậu thật vất vả thích một người đàn ông, mình cũng không thể ác đến độ đi chia cắt uyên ương. Như vầy đi... Sư phó dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân. ( )" Cổ chân Triệu Mật có chút ôm lấy chân ghế dựa, nhẹ nhàng dùng sức dịch cái chân ghế về phía mình: "Biết mình vì sao đột nhiên hỏi cậu chuyện công tác không?"


*( ) Sư phó dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân - 师傅领进门,修行在个人: Một câu ngạn ngữ của TQ, ý chỉ thầy cô có vai trò hướng dẫn, nhưng việc học thành bại là do nỗ lực của chính bản thân của học trò.*
Giản Ninh khẽ nhíu mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Triệu Mật, không trả lời.


"Đồng Phó Ngôn là vệ sĩ chính khách." Triệu Mật nhìn chằm chằm Giản Ninh: "Tống Yến nói cuối tuần này anh ta có công tác chuẩn bị đi Mỹ, hình như là thân chủ của anh ấy cần phải tham gia một hội nghị quốc tế."


Giản Ninh kinh ngạc đến nhíu mày, trong ánh mắt đen nhánh lóe một ánh hào quang rạng rỡ, khóe miệng không thể che hết ý cười. Nụ cười quá mức xán lạn, khiến Triệu Mật không đành lòng trừng mắt.
Giản Ninh quay đầu trở lại, nhấp một chút rượu vang, cả thân thể đều buông lỏng.


Cô nghĩ đến mình cuối tuần phải đi Mỹ, Đồng Phó Ngôn cuối tuần cũng phải đến Mỹ, mà mình cùng anh đều phải đến hội nghị quốc tế. Có lẽ chính là trùng hợp ngẫu nhiên khi cả hai cùng dự hội nghị quốc tế.... Có vẻ đúng là như thế rồi.


Giản Ninh vừa nghĩ như thế, lúc đầu có rất nhiều cảm xúc phiền muộn, chậm rãi trở nên sáng sủa. Thậm chí lúc đứng dậy chuẩn bị tắm rửa, vẫn không quên xoa xoa tóc Triệu Mật.


Triệu Mật ngồi bên cạnh bàn rượu, vóc dáng vốn thấp hơn so với Giản Ninh, hiện tại cô còn ngồi, càng lộ ra dáng vẻ tiểu khả ái yêu kiều. Được Giản Ninh xoa đầu, ngược lại cảm thấy hơi cọc, cảm giác như mình bị trêu đùa, tức giận bĩu miệng.


Giản Ninh trong phòng tắm hơn nửa tiếng, lại lề mà lề mề chăm sóc da mặt. Về sau lúc đi ra, nhìn đồng hồ, phát hiện đã rạng sáng.
Lại nhìn thấy Triệu Mật đã đi sang phòng khách nghỉ ngơi, động tác của Giản Ninh liền khẽ khàng hơn rất nhiều. Đun một ly nước nóng cho mình, mới đi vào phòng ngủ.


Trong phòng ngủ chỉ mở đèn bàn, cho nên ánh đèn rất mông lung mờ ảo. Giản Ninh lúc đầu dự định còn phải đọc quyển sách khác, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đến công ty một chuyến, vẫn nên chuẩn bị ngủ sớm.


Nằm ở trên giường từ từ nhắm hai mắt, nhưng không ngừng trằn trọc, cuối cùng lại thành khó ngủ. Bất đắc dĩ, ngồi dậy, từ trong tủ đầu giường lấy ra một chai thuốc, đổ một viên ra, hòa với nước uống vào.


Đã từ lâu cô đã có thói quen uống thuốc ngủ, ngay từ đầu là vì một số nguyên nhân liên quan đến mẹ cô, về sau là vì thói quen.
Giản Ninh đến cuối cùng, mới có thể có một đêm yên giấc.






Truyện liên quan