Chương 29
Sự bỏ đi giữa chừng của Đường Hiểu Ninh cũng không khiến người khác mất hứng, bởi vì bọn họ hiểu rõ, lời thật xảo trá cay nghiệt hoặc thử thách đại mạo hiểm chỉ cần không rơi xuống Giản Ninh, đó chính là vạn sự bình an cho mọi người ngồi ở đây.
Nếu như đến phiên Giản Ninh trả lời, mọi người ở đây đều sẽ tự biết thu liễm những câu hỏi một chút. Đến cuối cùng câu hỏi lại chính là: "Thích ớt xanh hay là ớt đỏ."
Thiệt là chó má cho cái trò chơi không có nguyên tắc này... Nhưng ở đây có ai dám làm khó dễ cô bạn gái nhỏ của đội trưởng Đồng đâu chứ. Nói đi cũng phải nói lại, nhờ hôm này mới biết tính cách thật của đội trưởng Đồng nha, đừng nhìn bình thường cứ lầm lì ít nói lại còn lạnh lùng, nhưng thật ra anh ấy cũng chỉ là giữ những suy nghĩ thật trong lòng, phần lớn mọi người đều không biết được anh ấy nghĩ gì.
Những người còn lại trong phòng vẫn khí thế ngất trời tiếp tục trò chơi, Đồng Phó Ngôn không hề có chút hứng thú nào với trò chơi này, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Giản Ninh nhớ đến vừa rồi Đường Hiểu Ninh cố tình làm khó làm dễ cô, anh đã ôm cô ở trước mặt tất cả mọi người, thậm chí bá đạo dõng dạc tuyên bố trước mặt họ.
Sau đó lúc anh buông tay, Giản Ninh thấp giọng nói chuyện cùng anh: "Em không ngờ anh sẽ làm như vậy trước mặt mọi người, anh đúng là ngoài lạnh trong nóng nha."
Bề ngoài trông rất chững chạc đàng hoàng, không ngờ trong lòng lại dễ xao động như vậy!
Nụ cười của Đồng Phó Ngôn thâm trầm, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: "Thế nào, chẳng lẽ em còn muốn đi ôm người khác?"
Giản Ninh bĩu môi trầm mặc biểu lộ câu trả lời của mình cho anh biết, Đồng Phó Ngôn ngầm hiểu, nghiêng đầu thấp giọng nói với cô: "Tính cách của Đường cảnh sát mặc dù như vậy, nhưng cũng là một viên cảnh sát tốt, đừng quá để tâm."
Giản Ninh âm dương quái khí ồ một tiếng, nhưng thật ra là có chút ăn dấm chua với câu vừa rồi Đồng Phó Ngôn nói. Nhưng cô cũng biết Đồng Phó Ngôn đối Đường Hiểu Ninh cũng không có bất kỳ tình cảm trai gái nào, ánh mắt nhìn nhau đơn thuần của hai người bọn họ đều thể hiện quá rõ ràng.
Giản Ninh buồn bực ngán ngẩm mà nhìn bọn họ cứ chơi cái trò ngây thơ này, Đồng Phó Ngôn thỉnh thoảng sẽ cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng Đồng Phó Ngôn là kiểu người ít lời. Mà Triệu Mật cách xa cô hơn phân nửa cái bàn ăn, căn bản không thể nói chuyện được, một lát sau, Giản Ninh cảm thấy có chút mỏi mệt, liền đi toilet.
Tại cửa phòng vệ sinh, Giản Ninh tình cờ đụng phải Đường Hiểu Ninh - người vừa nãy muốn rời đi, hai người nhìn chăm chú lẫn nhau. Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn pha lê, bóng dáng của hai người bị kéo ra thật dài, thậm chí hai cái bóng giao nhau, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh đến ngột ngạt.
Ánh mắt Giản Ninh lười biếng, rất nhanh sau đó ánh mắt của cô liền rơi xuống chỗ khác, giả vờ như không nhận ra sự tồn tại của Đường Hiểu Ninh, nghiêng người liền muốn đi vào toilet.
Nhưng ngay tại thời khắc này, Đường Hiểu Ninh mở miệng: "Làm thế nào mà cô theo đuổi được anh ấy?"
"Tôi nói là cô làm sao lại theo đuổi được Đồng Phó Ngôn." Đường Hiểu Ninh quay người thẳng tắp đối mặt với Giản Ninh: "Tôi quen biết Đồng Phó Ngôn hơn ba năm, cũng hiểu rất rõ tính cách của anh ấy, tôi biết được với cái tính cách của anh ấy sẽ thích và không thích người phụ nữ nào."
Giản Ninh không vui nhíu mày, cô cảm thấy lời Đường Hiểu Ninh đang nói hoàn toàn là nhằm để gièm pha mình, cho nên ánh mắt khinh miệt thẳng tắp bắn lên người Đường Hiểu Ninh, ngữ khí có chút cay nghiệt: "Cho dù tôi có nói cho cô biết, cũng không có tác dụng gì. Đồng Phó Ngôn không thích người như cô, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng vô dụng. Bởi vì người anh ấy thích, sẽ chỉ có một mình tôi!"
Đường Hiểu Ninh cười chua xót, cô là người phụ nữ sống rất có mục đích, tựa như lúc trước cô cố gắng học tập và rèn luyện thân thể, chính là để thi đậu trường cảnh sát. Lại ví dụ như lần thứ nhất nhìn thấy Đồng Phó Ngôn, cô liền hiểu rõ người đàn ông này chính là người mình muốn đồng hành suốt cả cuộc đời. Cho nên lúc Đường Hiểu Ninh tiếp cận anh với mục đích giao lưu tìm hiểu, nhưng lần nào cũng bị anh khéo léo từ chối hoặc dứt khoát từ chối lời tỏ tình của chính cô.
Cô hiểu rõ, Đồng Phó Ngôn thuộc kiểu đàn ông nhiệt huyết, trong lòng cũng có khát vọng hoài bão cao cả tựa núi biển, nhưng thực chất bên trong hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút bạc bẽo vô tình.
Trong lòng của anh, trước mắt không chỉ có một ngọn núi một con sông.
Nếu không tại sao anh lại có thể cự tuyệt nhiều cô gái như vậy, khiến bọn họ thất vọng thương tâm, cũng sẽ không an ủi dù chỉ một chút.
"Tình yêu của mỗi người đều có thời hạn, Giản tiểu thư không sợ cái thời hạn này sẽ tình cờ đến trong một ngày nào đó, rồi hai người cũng lặng lẽ mà chia xa sao." Trong ánh mắt của Đường Hiểu Ninh mang theo vài phần đắc ý: "Tôi biết anh ấy hơn ba năm, cũng hiểu anh ấy không phải kiểu người thích đùa giỡn với tình cảm người khác, nhưng không có nghĩa là anh ấy không thích những kích thích mới lạ, hay thử hưởng thụ những thứ mới lạ."
Câu nói này quá rõ ràng, chẳng phải cô ấy đang nói bóng gió, Đồng Phó Ngôn chọn Giản Ninh làm bạn gái, chẳng qua chỉ là muốn trải nghiệm một chút mới lạ cho cuộc sống bình thản tăng thêm phần gia vị.
Giản Ninh cười ha ha ra tiếng, vang lên trong hành lang trống trải an tĩnh gần toilet, lộ ra có mấy phần trào phúng xem thường.
Tiếng cười càng khuếch tán vào trong lỗ tai của Đường Hiểu Ninh, nghe thật chói tai.
"Giản tiểu thư." Đường Hiểu Ninh không vui lên tiếng nhắc nhở cô.
"Cô quen biết anh ấy ba năm, còn tôi đã quen anh ấy từ 5 năm trước." Giọng điệu của Giản Ninh ung dung, cũng không quá đắc ý hoặc khoe khoang: "Tôi đã từng gặp một Đồng Phó Ngôn lúc anh ấy đơn thuần nhất, thậm chí còn trải qua thời khắc nguy nan cùng anh ấy, những người như cô sẽ không hiểu cảm giác ấy như thế nào đâu."
Đường Hiểu Ninh kinh ngạc không ngậm miệng được, cô vẫn cho là Giản Ninh và Đồng Phó Ngôn chỉ mới quen biết mấy tháng nay mà thôi, dù sao cô cùng công tác với Đồng Phó Ngôn hơn ba năm, cũng chưa bao giờ gặp Giản Ninh. Vả lại lúc trước Đồng Phó Ngôn đã mở miệng phủ nhận quan hệ giữa bọn họ, như thế nào thông qua lời nói của Giản Ninh lại thành ra hai người đã quen biết lâu như vậy.
"Cho nên, Đường tiểu thư, bất luận ở khía cạnh nào, cô cũng thua."
Đường Hiểu Ninh cũng có vẻ tỉnh táo hơn nhiều: "Thế nhưng cô không hiểu rõ anh ấy."
"Ví dụ như?"
" năm nay anh ấy đã trải qua chuyện gì, cô có dám bảo đảm là cô biết hết tất cả mọi chuyện về anh ấy không?" Đường Hiểu Ninh cố ý cao giọng, hất cằm lên, nhìn Giản Ninh.
Đáy mắt của Giản Ninh bình tĩnh tựa như biển ch.ết, trầm mặc đến mức khiến người ta phải ngạt thở rồi tử vong.
"Ví dụ như chuyện Đồng Phó Ngôn đã từng hít ma túy, phải vào trại cai nghiện, cô có biết không?"
Đường Hiểu Ninh dám thề thốt tự tin như thế, cũng vì chuyện Đồng Phó Ngôn phải vào trại cai nghiện do nghiện ma túy là thông tin tuyệt mật do chính cục trưởng Ngụy nghiêm cấm lan truyền. Ngoại trừ mấy người trong cuộc biết được sự tình này, những người khác hết thảy đều không biết một xíu nào, và dĩ nhiên là cũng bao gồm Giản Ninh.
Giản Ninh rõ ràng bị câu nói này làm cho kinh sợ, nhưng thần sắc vẫn bình thản lạnh nhạt như cũ, ngước mắt nhìn Đường Hiểu Ninh.
Đường Hiểu Ninh phối hợp nói: "Giản tiểu thư, chuyện cô chưa biết về Đồng Phó Ngôn còn rất rất nhiều."
"Nhưng tôi không quan tâm." Ngữ khí Giản Ninh vẫn kiên định, trực tiếp ngắt lời Đường Hiểu Ninh: "Tôi sẽ không đi chất vấn anh ấy vì chuyện anh ấy đã từng nghiện ma túy, cũng không hoài nghi hay xem thường anh ấy, bởi vì tôi thích Đồng Phó Ngôn, thứ tôi thích chính là bản thân anh ấy."
Giản Ninh cũng không tính nhiều lời thêm với Đường Hiểu Ninh, trực tiếp đi vào toilet. Đường Hiểu Ninh còn đứng tại chỗ, tay nắm thật chặt, sau đó ngay một giây sau, cô che mặt mình, có chút mất lực ngồi xổm trên mặt đất.
Cô đột nhiên cảm thấy không thể chịu nổi nữa, rõ ràng mình nói là mình thích Đồng Phó Ngôn, thế mà lại đi mở miệng vết thương của anh ấy cho người khác nhìn. Ác độc như vậy, đến tột cùng có còn phải là chính mình nữa hay không.
—— ——
Khi Giản Ninh cùng Đồng Phó Ngôn về căn hộ đã là 11:30 đêm. Do về sau Giản Ninh có uống một chút rượu, nên mệt mỏi rã rời. Lúc xuống xe, còn chơi xấu bắt lấy tay Đồng Phó Ngôn, cố ý không cho anh xuống xe.
Hiện tại là ban đêm, gió vừa lớn vừa lạnh, thật sự không thích hợp ở ngoài quá lâu. Thế là Đồng Phó Ngôn phải dùng thủ đoạn cưỡng chế, trực tiếp ôm ngang Giản Ninh, chân dài thẳng tắp bồng cô đi về hướng căn hộ của mình.
Giản Ninh nằm tại trong lồng ngực của anh, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng gãi thành vòng trên ngực của Đồng Phó Ngôn, nhẹ giọng nói với anh: "Đồng Phó Ngôn, em là ai?"
Động tác của cô nhẹ nhàng như lông vũ gãi vào tim, khiến Đồng Phó Ngôn có chút khó thở, nhưng vẫn là nhàn nhạt "Hửm" một tiếng.
"Anh cảm thấy em là ai?"
"Hồ ly."
Giản Ninh cười ha hả: "Có phải ý anh, em giống yêu tinh không?"
"....." Có đôi khi Đồng Phó Ngôn thật không thể bắt kịp mạch não của Giản Ninh, thế là lựa chọn lẳng lặng làm người lắng nghe.
"Anh có cảm thấy, em chính là tiểu yêu tinh phiền phức không?"
"....."
Giản Ninh chậm chạp không đợi được câu trả lời chắc chắn của Đồng Phó Ngôn, mang theo chút ý định trêu chọc, cô dùng ngón tay nhọn chạy dọc từ ngực anh rồi chạm vào hầu kết của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Giản Ninh." Giọng nói trầm đục của Đồng Phó Ngôn có phần khàn khàn, rất rõ ràng anh đang khắc chế chính mình.
Giản Ninh lại cười híp cả mắt: "Em đây. Anh nói cho em biết, em có phải vậy không?"
"Ừm." Lúc Đồng Phó Ngôn trả lời câu hỏi kia, cửa thang máy bất thình lình mở ra, đôi chân dài của anh bước càng nhanh, một mạch đến căn hộ.
"Vì sao?" Giản Ninh truy vấn.
"Giống một con hồ ly, bất luận làm chuyện gì, đều có thể trêu chọc nội tâm người khác, khiến cho người ta xao động bất an, lại khiến cho người ta buồn bực khó mà thỏa mãn." Đồng Phó Ngôn nói rất nghiêm túc.
Giản Ninh cảm thấy lời anh nói mơ hồ không thể xác thực, tiếp tục hỏi anh: "Ví dụ như chuyện gì?"
Anh lời ít mà ý nhiều: "làʍ ȶìиɦ."
Giản Ninh ngạc nhiên, nghe xong hai chữ này của anh, Giản Ninh khó mà nói thêm gì được nữa, thật sự ở bên ngoài ngộ nhỡ gặp người khác, nói chung là sẽ không tốt cho Đồng Phó Ngôn, muốn thảo luận chuyện gì, cũng nên vào một căn phòng an tĩnh rồi muốn làm gì thì làm.
Hai người cứ duy trì cái trạng thái không chút dinh dưỡng nào thậm chí mang theo vài phần sắc tình trong lúc nói chuyện với nhau mà bước vào căn hộ của Đồng Phó Ngôn.
Đây là lần đầu tiên Giản Ninh vào căn hộ của Đồng Phó Ngôn, đứng trong phòng khách quan sát bốn phía. Cô không thể không cảm thán gout thẩm mỹ của Đồng Phó Ngôn quả thực không kém.
Căn hộ được sơn theo 2 tone màu chủ đạo xám trắng, làm cho người ta cảm thấy một vẻ trầm ổn và sang trọng. Nội thất được sắp xếp tương đối chỉnh tề, vừa nhìn liền biết chủ nhân là một người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ và tự chủ.
Đồng Phó Ngôn cầm tập hồ sơ vào phòng, anh dặn Giản Ninh nằm trên giường nghỉ ngơi trước, Giản Ninh ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là một lúc sau, cô vẫn bực bội nằm trên giường không ngủ được.
Giản Ninh biết Đồng Phó Ngôn hẳn là có công chuyện bận rộn, cho nên không vào thư phòng quấy rầy. Cô đặt một chiếc ghế cao ở trước cửa sổ sát đất, nghiêng đầu ngắm nhìn màn đêm sâu thăm thẳm ngẫu nhiên được tô điểm bởi mấy ngôi sao sáng rạng rỡ, cách đó không xa mơ hồ có ánh đèn lóe lên, khiến người ta cảm thán khung cảnh này sao mà đẹp mê ly đến mức xuất thần.
Trong lòng như lửa đốt, cô bực bội rút một điếu thuốc từ trong túi ra. Khi bật lửa, ngọn lửa sáng rực nhảy lên ngay trước mắt Giản Ninh, động tác trên tay của cô dừng lại, yên lặng ngắm nhìn ngọn lửa bập bùng.
Giản Ninh không kể cho Đồng Phó Ngôn nghe chuyện vừa rồi xảy ra ngay trước toilet, bởi vì cô cảm thấy việc mình được ở cùng với Đồng Phó Ngôn đã là một sự ưu ái mà Thượng Đế dành tặng cho mình. Huống hồ cô luôn tin tưởng Đồng Phó Ngôn, cô tin anh đụng vào ma túy chắc chắn phải do một nguyên nhân nào đấy.
Sau lưng có tiếng cửa mở, giọng nói của Đồng Phó Ngôn vang lên sau lưng cô: "Thức dậy làm gì?"
Giản Ninh khép bật lửa lại: "Ngủ không được."
"Thế nào?"
"Suy nghĩ rất nhiều chuyện, đầu em hơi nhức, nên em không ngủ được."
Đồng Phó Ngôn nghe thấy giọng nói của Giản Ninh có chút mệt mỏi, anh đi thẳng tới trước mặt Giản Ninh, sau đó khuỵu một gối trên mặt đất. Giản Ninh hơi cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt thâm thúy và tuấn tú của anh, không khỏi thất thần.
Đồng Phó Ngôn chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay lạnh ngắt rơi trên huyệt thái dương của Giản Ninh, sau đó xoa hai huyệt thái dương trái phải của cô. Cảm giác ấm nóng khi ma sát trên làn da mang đến sự an ủi thanh tĩnh, khiến Giản Ninh thoải mái híp mắt nhìn anh.
"Xoa như vậy em có dễ chịu không?" Đồng Phó Ngôn hỏi cô.
Giản Ninh khẽ gật đầu: "Rất dễ chịu." Cô trầm mặc một chút, lại mở miệng hỏi: "Đồng Phó Ngôn, vì sao anh trở thành cảnh sát phòng chống ma túy?"
Đồng Phó Ngôn sững người một hồi, sau đó tiếp tục mát-xa huyệt thái dương cho cô: "Hình như khi đó, anh cũng không suy nghĩ sâu xa vì lý do gì, chẳng qua là cảm thấy mình cần phải làm một việc gì đó xứng đáng với lời tuyên thệ lúc trước của mình."
Giản Ninh ném cái bật lửa vào trong túi, tròng mắt đen nhánh lộ ra một chút ưu thương: "Trước đây em có kể cho anh nghe về một người bạn của em cũng là cảnh sát phòng chống ma túy, nhưng về sau thì mất sớm anh nhớ chứ."
"Anh nhớ."
Giản Ninh gật đầu: "Nhưng câu chuyện thật ra có phần tàn khốc, anh muốn nghe không?"
Đồng Phó Ngôn gật đầu: "Ừm."
"Lúc trước cậu ấy cũng không cẩn thận bại lộ thân phận, cho nên bị băng đảng buôn ma túy trả thù, chúng liên tiếp đâm cậu ấy mười mấy nhát dao, cậu ấy đã qua đời ngay tại đó. Cậu ấy luôn là một người vui vẻ sáng sủa, ngay cả lúc gần đi trên khuôn mặt vẫn trông thật bình yên thanh thản." Giản Ninh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: "Về sau trong tang lễ, mẹ của cậu ấy đau lòng đến độ ngã quỵ trên đất khóc rống lên, giống như là đang quở trách con trai mình mà cũng như là đang trách móc chính mình vậy, sau đó bà ấy cứ liên tục lẩm bẩm ‘Vì sao con nhất định phải trở thành cảnh sát chống ma túy, tại sao con lại chọn cái công việc mất mạng này chứ!’ "
Sắc mặt của Đồng Phó Ngôn vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Chọn công việc này buộc phải đánh đổi tính mạng của mình."
Giản Ninh chậm rãi nhớ lại chuyện đã qua: "Về sau, bởi vì đám tang tiễn biệt của người bạn này, ba mẹ của cậu ấy đều bị bọn buôn ma túy trả thù, không đến nửa năm sau, cả hai người họ đều ch.ết thảm ngay tại nhà."
Hàng lông mày của Đồng Phó Ngôn không khỏi cau lại, bên trong đôi mắt trở nên sâu thẳm tựa đầm sâu: "Cho nên anh đã rất ích kỷ, bởi vì lợi ích riêng của bản thân mình, mà khiến em bị liên lụy vào cái hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, phải chịu đựng những điều đáng lẽ em không cần phải chịu đựng."
Giản Ninh lắc đầu: "Không phải."
Đồng Phó Ngôn cảm giác được cơ thể của Giản Ninh có chút căng thẳng: "Một khi anh còn sống, nhất định anh sẽ bảo vệ em khỏi bất kỳ chuyện nhiễu nhương nào, một khi anh ch.ết đi, cũng sẽ giúp em có một cuộc sống bình yên, bất kỳ người nào cũng không thể lấy mất sự tự do của em."
*Tác giả có lời muốn nói:*
*Truyện này không ngược, truyện này không ngược, truyện này không ngược*
*Chuyện quan trọng nói ba lần*
*Mạch truyện tiếp theo sẽ là tiến về Afghanistan*