Chương 47

Trong mắt của anh ta có nụ cười giống hệt ngày trước, thế nhưng trong mắt của Giản Ninh, cô chỉ cảm thấy nó đặc biệt chói mắt. Cũng bởi vì nụ cười của anh ta, những suy nghĩ không tốt đang đâng trào trong đầu cô, bỗng dưng bị thay thế bởi hình bóng của Đồng Phó Ngôn.


Giản Ninh giả bộ như không rõ: "Nhưng cũng phải tùy người, nếu như là người không thể đắc tội nổi, chỉ sợ người ch.ết vô cớ lại là những người khác."
Sau khi cô nói xong, Đường Tề Đông đã rút tay từ trong túi: "Vậy cũng phải xem coi người kia có thể né được súng hay không."


Sau đó liền dùng tay mô phỏng giống với hình ảnh của khẩu súng, ngón tay thẳng tắp chỉ vào tim của Giản Ninh. Cổ tay của anh ta vừa nhấc lên, lông mi cũng nhẹ nhàng giương lên, miệng anh ta phát ra âm thanh mô phỏng tiếng súng.


Giản Ninh hoảng hồn khi nhìn thấy động tác quỷ dị của anh ta, sau đó thấy Đường Tề Đông chỉ đứng đấy cười cười, tựa như một đứa bé, ánh mắt sáng ngời thẳng tắp ôm lấy ánh mắt Giản Ninh.


"Chị dâu đang sợ sao? Làm bạn gái của đội trưởng Đồng sao mà có thể sợ mấy cái chuyện này chứ." Đường Tề Đông lại rất thân mật vỗ bả vai Giản Ninh: "Vừa rồi tôi chỉ hù dọa cô thôi."


Giản Ninh đưa tay gạt bàn tay đang đặt trên vai mình của Đường Tề Đông, hung hăng đáp: "Bất kể có phải đùa hay không, nhưng có một số việc vẫn nên cân nhắc nặng nhẹ trước khi nói. Đừng tưởng rằng đội trưởng Đồng không ở đây, anh muốn làm gì thì làm."


available on google playdownload on app store


Tựa hồ là thẹn quá hoá giận, thế nhưng Giản Ninh đang dùng một phương thức khác âm thầm cảnh cáo anh ta.


Giản Ninh không biết Đường Tề Đông rốt cuộc có phải nội ứng trong cục hay không, bởi vì không có chứng cứ rõ ràng cho nên căn bản không có cách nào đủ thuyết phục cho thấy nội gián là anh ta, vả lại Đồng Phó Ngôn cũng đã nói, những người bị điều tr.a cũng bị khả nghi ít nhiều, không thể ngoại trừ khả năng là do những nhiệm vụ khác nên họ mới bị nghi ngờ.


Đường Tề Đông thấy biểu cảm hung tợn của Giản Ninh nên liên tục phẩy tay, trực tiếp đáp: "Tôi sai rồi chị dâu, cô cũng đừng méc đội trưởng Đồng nhé, tôi xin lỗi rồi không được sao?"
Giản Ninh cũng không muốn xé nát mặt mũi anh ta, chỉ lạnh lùng nói không có gì, lại hỏi anh ta đến văn phòng làm gì.


"Tôi tới lấy tư liệu, hôm qua để quên trên bàn làm việc của đội trưởng Đồng." Ánh mắt của Đường Tề Đông quét qua, kinh ngạc hô một tiếng, sau đó liền nghiêng người cầm một xấp tài liệu trên bàn, vẫy vẫy nó trước mặt Giản Ninh trước: "Chính là cái này, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước nha."


Giản Ninh lạnh lùng gật đầu.
Trước khi rời đi Đường Tề Đông còn không quên nhắc nhở lần cuối cùng: "Chị dâu, đại nhân đại lượng, đừng méc đội trưởng Đồng, nếu anh ấy mà biết tôi khi dễ cô, tôi chắc chắn sẽ bị anh ấy đánh ch.ết."
.....


Sau khi Đường Tề Đông rời đi, Giản Ninh an vị ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, cô suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, qua hơn nửa tiếng, cửa mới từ từ mở ra.
Đồng Phó Ngôn vừa mở cửa ra, ánh mắt liền tìm kiếm Giản Ninh, lúc thấy cô đang ngồi cô đơn trên ghế sa lon, đáy mắt đen nhánh của anh đã chậm rãi sáng lên.


Trong phòng làm việc, hai người cũng không trò chuyện được nhiều. Đồng Phó Ngôn thu dọn đồ đạc, liền chở Giản Ninh trở về căn hộ. Do căn hộ đã lâu không có người lau dọn, nên trên đồ đạc cũng bắt đầu bám bụi, Đồng Phó Ngôn nhanh chóng quét dọn một chút.


Giản Ninh thu dọn hết quần áo đồ đạc trong rương hành lý rồi treo vào tủ, lúc đi đến phòng khách, Đồng Phó Ngôn đã dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, đang ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi.


Cô đang định đi qua, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Giản Ninh đưa tay lấy điện thoại di động ra, ấn mở tin nhắn, nhận ra đây là thư mời của giáo sư Chương.


Giản Ninh lúc này mới nhớ tới cuối tháng bảy sẽ có lễ kỷ niệm thành lập trường đại học của cô, lúc trước đã đồng ý với giáo sư Chương phải dẫn Đồng Phó Ngôn đến tham gia.


Nhưng Giản Ninh lại nhớ công việc bây giờ của Đồng Phó Ngôn bận rộn như thế, trước đó còn bay đến Mỹ vì mình, bây giờ trở về ắt hẳn sẽ có rất nhiều công việc cần phải xử lý, thân thể nhất định mỏi mệt đến cực điểm, cô không đành lòng để anh cứ phải tất bật lo lắng mọi chuyện như vậy.


Đồng Phó Ngôn tựa lưng trên ghế sô pha, lộ ra vẻ lười biếng tản mạn, hơi lim dim mắt nghỉ ngơi thư giãn, nhưng hai tai vẫn cực kỳ nhạy bén nghe được tiếng chuông điện thoại của Giản Ninh reo, sau đó bỗng dưng trở nên yên tĩnh.


Anh tưởng lại có người gửi gì đến đe dọa cô, thế là mở to mắt hỏi cô: "Lại là tin nhắn uy hϊế͙p͙?"
Giản Ninh lắc đầu, bỏ di động vào trong túi áo, nhanh chân đi đến bên Đồng Phó Ngôn, sau đó ngồi xuống dựa vào anh: "Không phải tin nhắn uy hϊế͙p͙, là từ giáo sư lúc trước dạy em, cô ấy gửi tin nhắn cho em."


Anh nhàn nhạt hỏi Giản Ninh: "Liên quan tới lễ kỷ niệm thành lập trường à?"
Giản Ninh kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết là liên quan tới ngày thành lập trường?"


Chẳng lẽ Đồng Phó Ngôn còn biết thuật đọc tâm, chứ không thì tại sao Giản Ninh chưa nói cho anh biết về ngày kỷ niệm thành lập trường, mà anh lại có thể biết.


Đồng Phó Ngôn cưng chiều cười một tiếng, đưa tay âu yếm vuốt gò má của cô: "Đồ đần, bình thường chuyện gì em cũng nhạy bén, sao bây giờ lại chậm tiêu vậy."
Giản Ninh khẽ nâng đầu cọ vào bàn tay của anh, nhắm mắt lại nói: "Còn không phải bị anh mài à."


Đồng Phó Ngôn cười nói: "Phải là em mài anh mới đúng, anh còn nhớ rõ lúc trước em còn muốn....."


Anh nói mập mờ không rõ, Giản Ninh tự nhận là đứa cáo già trong xã hội, nhưng lại không ngờ bản thân vừa nghe mấy chuyện này vẫn phải đỏ mặt. Trong đầu bắt đầu nhớ tới những đêm khuya yên tĩnh, cô cùng anh đã mây mưa qua bao lần, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh mạnh mẽ áp trên cơ thể mình, cùng những cảm giác khi làn da tinh tế nhạy cảm của mình bị anh cắn ʍút̼ đến tê dại, mà đặc biệt là những lần khi anh vào sâu bên trong, anh cực kỳ thích dùng hai tay ôm chặt Giản Ninh, hết lần này đến lần khác khẽ thủ thỉ những lời đường mật gợi tình bên tai của cô khiến cho cả thân cô khô nóng.


Giản Ninh còn đang lạc trong những hồi ức kia, thì Đồng Phó Ngôn đã mở miệng lần nữa: "Đần à, làm sao anh lại không biết em tốt nghiệp trường đại học nào. Mấy ngày trước anh xem tin tức mới biết sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường đại học của em, cho nên anh mới biết."


Giản Ninh hiểu rõ gật đầu, sau đó lại hỏi anh: "Vậy anh có ý kiến gì với buổi lễ này không?"
"Hôm đó là thứ bảy." Anh đáp: "Công việc của anh có thể hoàn thành vào thứ sáu, hôm thứ bảy, Đồng phu nhân của anh nhớ ăn diện xinh đẹp, chờ Đồng tiên sinh về nhà đón em."


"Chuyện về Đường Tề Đông cũng có thể xử lý trước thứ sáu sao?"


Đồng Phó Ngôn lắc đầu: "Chuyện của cậu ta không thể vội vàng được, cho dù cậu ta có đáng nghi, nhưng không thể 100% đảm bảo cậu chính là nội gián được, cũng chỉ biết hạn chế phạm vi hoạt động của cậu ta để cậu ta khỏi nhúng tay quá nhiều, những việc khác thì vẫn như cũ."


Giản Ninh lại hỏi anh: "Đường Tề Đông hôm nay đến phòng làm việc của anh, khi đó vừa đúng lúc anh đang họp."
"Cậu ta có làm chuyện gì với em không." Ngữ khí Đồng Phó Ngôn trở nên nghiêm túc.


Giản Ninh thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh mà mắc cười, lắc đầu: "Không có gì, em cũng không ngốc, sao có thể chịu ủy khuất cơ chứ. Chỉ là hôm nay lời anh ta nói giống như là đang uy hϊế͙p͙, cảnh cáo chúng ta đừng nhúng tay vào nữa."
Đồng Phó Ngôn hơi nhíu mày.


Giản Ninh nói tiếp: "Lúc đầu em cũng không muốn nói cho anh, bởi vì sợ anh lo lắng, thế nhưng lời anh ta nói quá quỷ dị, em thật sự cảm thấy anh ta không đơn giản như vậy, anh vẫn nên phòng bị nhiều hơn, để điều tr.a thêm về anh ta."


Đồng Phó Ngôn nhíu mày không chỉ bởi vì Đường Tề Đông, thật ra chính là bởi vì Giản Ninh.
Lúc trước anh cật lực muốn bạn gái của mình tránh xa khỏi những chuyện đen tối, thế nhưng anh lại vô tình để cô dấn thân thật sâu vào cái hố đen này rồi.


"Anh biết rồi, em không cần nhúng tay nữa." Ngữ khí của anh trở nên lạnh lùng.
Đột nhiên Đồng Phó Ngôn trở nên trầm mặc, trong lúc nhất thời Giản Ninh chưa phản ứng kịp, cô á khẩu không trả lời được.


Đồng Phó Ngôn ý thức được tâm trạng của mình có phần không đúng, trầm trọng nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Giản Ninh, ý của anh không phải như thế."
Giản Ninh nhìn thật kỹ vào khuôn mặt anh tuấn của anh, trầm mặc không nói.


Cô không muốn nói, thế nhưng lại biết nhất định là Đồng Phó Ngôn có nguyên nhân mới nói như thế.


Đồng Phó Ngôn giải thích: "Chỉ là anh không nguyện ý để bạn gái của mình bị liên lụy bởi công việc của anh, nếu như anh không làm công việc có liên quan đến băng đảng buôn ma túy, anh nhất định sẽ nguyện ý kể cho em nghe tất cả mọi chuyện. Nhưng công việc của anh quá nguy hiểm, cũng có tính bảo mật cao, cho nên nếu anh để em biết được những chuyện này thì không khác gì chính anh đã đưa em vào đường ch.ết, anh tuyệt đối không muốn điều này xảy ra."


"Thế nhưng Đồng Phó Ngôn à, anh có nghĩ tới hay chưa." Giản Ninh nhìn vào mắt của anh: "Em đã chọn ở bên anh, thì bản thân em cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mặc dù em đã chuẩn bị đón nhận những điều tốt đẹp, thế nhưng em cũng chuẩn bị cho những trường hợp xấu nhất, để có thể ở bên anh."


Đồng Phó Ngôn nặng nề nhìn cô.
Giản Ninh nói tiếp: "Em phát hiện em càng ngày càng vô dụng, em không thể giúp anh bất cứ chuyện gì, chỉ biết dùng lời nói để trò chuyện cùng anh, thế nhưng em chưa thể thực hiện điều gì có tính thiết thực cả."


"Thế nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, đã là quá đủ với anh rồi." Đồng Phó Ngôn nặng nề nói cho bên tai Giản Ninh.


Hai người dường như đã tâm sự với nhau trong một khoảng thời gian, mỗi lần như vậy lại có những ý nghĩa hoặc chủ đề khác nhau nhưng nói chung tất cả đều khiến tình cảm của họ trở nên sâu đậm hơn.


Mấy ngày nay thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến thứ bảy, Triệu Mật còn gọi điện thoại hỏi thăm Giản Ninh lúc nào xuất phát.


Bởi vì Triệu Mật học cùng trường với Giản Ninh, ban đầu cô cũng định tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, nhưng bởi vì trong bụng còn đang mang theo một đứa bé nữa, mà tính cô thì đã quen cái thói tùy tiện, lần trước tắm rửa thế nào mà xém chút thì trượt chân. Cũng may mắn là Tống Yến phát hiện kịp thời nên cô mới không ngã sấp mặt, và đứa bé vẫn mạnh khỏe nằm trong bụng.


Tống Yến thuộc kiểu đàn ông yêu vợ như mạng, đương nhiên không muốn cô vợ nhà mình bị thương nữa, bây giờ anh ta đã hoàn toàn xem Triệu Mật giống như là bảo bối nâng trong lòng bàn tay, hết mực nuông chiều.


Cho nên những buổi lễ náo nhiệt như lễ kỷ niệm thành lập trường thì Tống Yến không hề muốn Triệu Mật tham gia. Triệu Mật không cao hứng xíu nào, nhưng cũng hiểu thiệt hơn thế nào, nên đồng ý chiều theo ý Tống Yến, chỉ nhờ Giản Ninh đem quà tri ân đến tặng giáo viên chủ nhiệm cũ và mấy giáo viên cô đã từng học trước đây.


Lúc Giản Ninh tiếp điện thoại của Triệu Mật, đúng lúc cô đang kẻ eyeliner, cho nên cô chỉ mặc kệ cho điện thoại di động reo lên không ngừng, mãi cho đến khi eyeliner cuối cùng cũng kẻ xong, cô mới nghe điện thoại.


Gương mặt của Giản Ninh vốn đã tinh xảo xinh đẹp, hiện tại chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, sẽ càng nhấn nhá cho sắc đẹp của cô thêm phần kinh diễm rung động lòng người. Mà khiếu thẩm mỹ của cô cũng rất tốt, lựa chọn trang phục không chỉ thích hợp với makeup, mà chúng còn phải tôn lên khí chất của bản thân cô.


Hôm nay Đồng Phó Ngôn về nhà quá sớm, khi đó Giản Ninh đang ngồi ngoài ban công, đọc sách tiêu khiển.
Nhờ có tiếng động trong phòng khách cô mới phát hiện Đồng Phó Ngôn đã về, nên lúc này hai mắt của Giản Ninh đã sáng thêm mấy phần, đặt sách xuống, xoay người liền đi gặp Đồng Phó Ngôn.


Đồng Phó Ngôn nhan chóng hoàn thành những công việc trong cục, rồi gấp rút nổ máy về nhà. Tay áo sơ mi đen của anh đã sắn lên đến khuỷu, có chút lười biếng dạo bước đến bàn bếp, rót cho mình ly nước uống thấm giọng.






Truyện liên quan