Quyển 1 - Chương 19: Không thể buông tha
Đồng Hi khéo nói, vừa nhìn thấy Phó Đông Bình đã nhiệt tình chào hỏi, “Anh Phó, sao anh lại đến trường của chúng em vậy? Là đến tìm Dao Dao sao?”
Xem ra các cô không biết Nhậm Thiên Chân cũng học ở đây, thấy Hề Dao Dao liếc mắt đưa tình nhìn mình, Phó Đông Bình không muốn lôi Nhậm Thiên Chân vào, nhanh trí nói, “Anh đến tìm người... À này, các em biết đến khoa lịch sử đi đường nào không?”
”Coi như anh hỏi đúng người rồi đấy, em với Đồng Đồng đều ở khoa lịch sử, để chúng em dẫn anh đi.” Hề Dao Dao xung phong nhận việc lo dẫn đường. Đồng Hi đảo mắt, vội vàng nói: “Dao Dao, tớ mới nhớ ra mình để quên ví tiền trong ký túc xá rồi, cậu đưa anh Phó đi đi.”
Hề Dao Dao nghe thấy hợp ý mình, liền vội vã nói được. Phó Đông Bình biết tỏng trò vặt của hai cô gái này, nhưng cũng chỉ nhếch môi, không lật tẩy, đi theo Hề Dao Dao đến khoa lịch sử.
Dọc đường đi, Hề Dao Dao nói cho Phó Đông Bình biết, khoa lịch sử của các cô với khoa Trung văn, triết học phụ thuộc vào học viện nhân văn của đại học Đảo Cò, là khoa có truyền thống ưu thế nhất trong trường của các cô, đào tạo ra rất nhiều viện sĩ.
Nói đến đây, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp như táo của cô được tia sáng lung linh hắt lên, cô ấy cố gắng chớp mắt muốn làm cho mắt to lên, có lẽ vì thị lực không tốt lại không chịu đeo kính, nên tầm nhìn của cô ấy luôn mờ mờ không tìm được tiêu điểm.
Phó Đông Bình thấy cứ cô nhìn mình đầy tình ý, biết con gái ở tuổi này không thể trêu chọc được, một khi chọc phải, bọn họ sẽ giống như đội cảm tử không hề chùn bước, xung phong xông trận, anh không muốn rước phải phiền toái này, vì vậy cố ý ngẩng đầu không nhìn cô ấy, giống như Nhậm Thiên Chân đối với anh trước đó vậy.
”Em biết Ôn Gia Minh không?” Phó Đông Bình dò hỏi.
”Biết chứ, giáo sư Ôn rất được chào đón ở học viện chúng em đấy, vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai, dạy cũng rất hay nữa.” Nhắc đến Ôn Gia Minh, Hề Dao Dao khen không ngớt lời.
”Anh ta còn trẻ ư? Không phải đã bốn mươi rồi sao.” Phó Đông Bình lẩm bẩm một câu. Cũng biết tên kia giỏi quyến rũ gái trẻ, mà cái chuyên ngành văn sử này con gái thì tha hồ, đúng lúc cho anh ta cơ hội gần quan được ban lộc.
Hề Dao Dao nào biết anh có tâm tư gì với Ôn Gia Minh, cười nói: “Nhưng anh phải biết, giáo sư chính trong trường của bọn em toàn là ông già bà già cả, so ra thì giáo sư Ôn đã trẻ rồi, mà quan trọng hơn chính là, thầy ấy đẹp trai.”
Cũng chỉ có thể lừa gạt được mấy cô gái trẻ như các em thôi, Phó Đông Bình thầm nghĩ, không nhịn được lại hỏi: “Anh ta kết hôn chưa? Có vợ không?”
Rốt cuộc Hề Dao Dao cũng nghe ra được manh mối gì đó, nhướn mày nhìn anh đầy kỳ quái, “Anh hỏi cái này làm gì?”
”Ờ...” Phó Đông Bình nghĩ ngợi, hiện giờ đầu óc mấy cô gái này rất phong phú, hơi một tí là thích suy đoán lung tung, ngược lại mình có thể lợi dụng chút, vậy là cố ý nói: “Có lần bạn bè tụ họp mới biết, nên tìm anh ta giúp tìm ít tài liệu, thuận miệng hỏi chút mà thôi.”
Lúc này Hề Dao Dao mới nói cho anh, “Hình như thầy ấy độc thân, chưa nghe nói có vợ bao giờ, thầy ấy đến dạy ở trường bọn em cũng được mấy năm rồi, trước kia luôn học ở trường đại học bên Mỹ.”
Phó Đông Bình ừ một tiếng, xem ra chuyện của anh ta với Nhậm Thiên Chân là bí mật, nếu không thì đã sớm lan truyền ở trong trường rồi. Cũng có thể là vì anh ta vẫn không đồng ý lời tỏ tình của Nhậm Thiên Chân, nên quan hệ của hai người mới không công khai.
”Em còn nghe nói, giáo sư Ôn với một giáo sư khác trong khoa bọn em đang tranh chức phó chủ nhiệm khoa lịch sử đấy, trường bọn em là trường 985*, giáo sư ganh đua nhau dữ dội lắm.” Hề Dao Dao mách lẻo tin đồn mình nghe được cho Phó Đông Bình nghe.
(*Công trình 985 được xây dựng tại Hội nghị về công tác giáo dục đại học hướng tới thế kỉ XXI vào 4/1995 với việc xác định 985 hạng mục khoa học quan trọng, với sự tham gia của 10.000 giáo viên thuộc 300 đơn vị nghiên cứu.)
Mải nghĩ ngợi quá mức nhập thần, đến nỗi mấy câu sau của Hề Dao Dao anh không hề nghiêm túc lắng nghe. Hề Dao Dao thấy anh không tập trung thì kéo anh một cái, chỉ vào tòa nhà sau lưng, “Anh Phó, đến rồi đấy, bình thường giáo sư Ôn chỉ cần đến trường đứng lớp thôi, không cần trực ban, tầng sáu có một gian phòng làm việc của thầy ấy, là nơi tổ nghiên cứu do thầy ấy dẫn dắt làm việc, thầy ấy thường xuyên ở đó lắm.”
Cám ơn cô ấy xong, Phó Đông Bình một mình đi lên, đến tầng sáu thì đi đến một cửa phòng làm việc, chần chừ một lúc mới đưa tay lên gõ cửa, sau nghe nghe thấy có tiếng thì đẩy cửa đi vào, thấy Ôn Gia Minh ngẩng đầu lên từ sau màn hình vi tính nhìn anh.
Ôn Gia Minh đứng lên tiếp khách, nét mặt có vẻ nghi ngờ, cảm thấy Phó Đông Bình khá là quen mắt, ngay sau đó mới nhớ ra anh chính là người trong bệnh viện kia, bèn chủ động bắt chuyện với anh, “Chào anh, tìm tôi có việc gì không?”
”Tôi đến tìm Thiên Chân, nhân tiện cũng có chút chuyện muốn nói với anh.” Phó Đông Bình ung dung bắt tay với anh ta, ngồi xuống trước bàn làm việc đối diện anh ta.
Ôn Gia Minh thuận tay gỡ mắt kính xuống, cười nhạt với anh, “Tôi nghĩ, mình có thể đoán được mục đích đến của anh, là vì Thiên Chân, đúng không?”
”Đúng thế.” Phó Đông Bình tự nhủ, nếu anh ta đã biết thì càng tốt, vậy là nói thẳng, “Tôi không biết em ấy có từng nhắc đến thân phận tôi với anh hay chưa, thật ra thì tôi đã gặp em ấy từ nhiều năm trước rồi, bố mẹ hai bên là bạn thân của nhau.”
Ôn Gia Minh rót nước cho anh, đặt xuống trước mặt anh, “Cô ấy có nói rồi.”
”Vậy được, có mấy lời tôi nói thẳng không kiêng dè gì nữa.” Phó Đông Bình đợi anh ta ngồi xuống thì nghiêng người ra trước thăm dò, “Nếu anh cũng đã biết tình cảm của Thiên Chân với anh thì đừng để em ấy ảo tưởng thêm nữa, cái tuổi này của em ấy chẳng qua là do phức cảm Electr.a làm ảnh hưởng, rất dễ sinh ra cảm giác quyến luyến với đàn ông thành công nhiều tuổi, nhất là người như Thiên Chân thởu thiếu thời đã mất cha.”
Ôn Gia Minh không trả lời thẳng câu hỏi của anh, chỉ cười nhạt hỏi ngược lại anh, “Anh cũng thích em ấy?” Phó Đông Bình cũng cười cười, không khoan nhượng, “Dùng cái chữ cũng này, giáo sư à, anh biết những lời này của anh ở trong tai người khác là có ý gì không?”
Đối với chàng trai trẻ có địch ý rõ ràng với mình này, Ôn Gia Minh tránh né mũi nhọn của anh, đảo mắt một cái, “Tôi đã nói rất rõ với Thiên Chân rồi, tôi và em ấy không có khả năng, bảo em ấy nên chú trọng vào việc học hơn.”
”Chỉ là không có khả năng, chứ không phải là không thích sao?”
Phó Đông Bình nói trúng tim đen khiến nét mặt Ôn Gia Minh hơi thay đổi, nhưng mà, anh ta trước sau vẫn luôn tỉnh táo không bày tỏ thái độ gì.
Đôi mắt sắc bén của Phó Đông Bình bắt lấy mỗi một thay đổi nhỏ của anh ta, nói tiếp: “Thiên Chân vẫn đang còn là sinh viên, suy nghĩ khó tránh khỏi đơn giản, còn anh thì không giống thế, anh không chỉ có kinh nghiệm phong phú sỏi đời, mà suy tính gì cũng dựa vào thực tế, nên rất thận trọng trong chuyện tình cảm, sẽ không có chuyện đầu óc nóng lên muốn qua lại với nữ sinh.”
”Tôi rất vui khi Thiên Chân có một người bạn biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ vì em ấy như anh.” Ôn Gia Minh thẳng thắn nói, “Tôi quen em ấy đã ba năm, em ấy là một cô gái tốt, nhưng có lẽ vì phía gia đình nên em ấy nhạy cảm tinh tế hơn con gái bình thường nhiều, cũng rất thích xoáy vào chỗ có vấn đề, tôi đã từng thử khuyên em ấy nhiều lần rồi, nhưng cũng chính vì thế mà khiến em ấy nảy sinh suy nghĩ khác.”
Nếu như nói trước khi đến Phó Đông Bình còn có nghi ngờ, thì lúc này từ thái độ của Ôn Gia Minh anh đã hiểu hoàn toàn, tình cảm của anh ta dành cho Nhậm Thiên Chân khá phức tạp.
”Nói là bị cuốn hút, không bằng nói em ấy lệ thuộc vào anh.” Phó Đông Bình chỉ ra thêm, “Trong lòng Thiên Chân luôn có gai nhọn đối với chuyện bố em ấy bất ngờ bỏ mạng, nên quan hệ của cô ấy với mẹ và bố dượng cũng luôn không tốt, mà sự quan tâm của anh vốn chỉ là kiểu trưởng bối, lại để em ấy hiểu lầm.”
”Anh nói rất có lý.” Ôn Gia Minh trầm ngâm.
Phó Đông Bình tập trung nhìn anh ta, cười gian một tiếng, rồi sau đó thôi cười, thay vào đó là vẻ mặt đầy phức tạp, “So ra thì tình cảm của anh với Thiên Chân còn phức tạp hơn nhiều, nếu cô ấy với anh không có quan hệ thầy trò này, thì tôi nghĩ, lựa chọn của anh sẽ không giống thế, nhưng, giáo sư anh đừng quên, thân phận của anh không cho anh có lựa chọn khác. Theo tôi được biết thì, trước kia anh dạy học ở trường đại học nổi tiếng bên Mỹ, cấm tiệt chuyện thầy trò yêu nhau.”
Mắt Ôn Gia Minh lóe lên, nét mặt đầy khổ sở, chàng chai trẻ này quả thật không đơn giản, chỉ mới gặp có một lần mà đã có thể đoán trúng tâm sự của anh ta, hơn nữa còn phân tích có lý có cớ, khiến anh ta không tài nào vặc lại được.
Phó Đông Bình thấy nói đã đủ, cũng không ép người nữa, đứng dậy chào ra về. Đợi khi anh sắp đi tới cửa thì nghe thấy Ôn Gia Minh nói: “Sau này xin chăm sóc tốt cho em ấy.”
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Phó Đông Bình khẽ gật đầu, rồi mở cửa đi.
Ôn Gia Minh đã suy nghĩ từ rất lâu, không thể không nói, lời của Phó Đông Bình đâm thẳng vào lòng anh ta.
Mới mấy ngày trước, một vị lãnh đạo của đảng ủy trường âm thầm tiết lộ cho anh ta hay, ban Tổ chức trường học đang tiến hành khảo sát anh ta, việc giảng dạy nghiên cứu của anh ta không có vấn đề gì, nhưng là muốn cất nhắc đến chức vụ hành chính thì cửa ải kiểm tr.a chính trị và đánh giá của quần chúng quan trọng hơn.
Từ khi anh ta tọa đàm chuyên đề liên quan đến lịch sử Minh Thanh trong“Diễn Đàn Bách Gia” do đài truyền hình Đảo Cò tổ chức, tiếng tăm vang xa một thời, ở trường cũng lên như diều gặp gió, mọi nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn ngó, vị giáo sư trẻ tuổi phong độ nhanh nhẹn lại độc thân này, đối với cuộc sống của anh, nhất là cuộc sống riêng, mọi người đều rất cảm thấy hứng thú.
”Tiểu Ôn, cơ hội khó có được, dù sao cậu cũng phải nắm cho chặt đấy.” Vị lãnh đào này rất coi trọng anh ta.
Thiên Chân nhìn ngoài thì im lặng ẩn nhẫn, nhưng trong thâm tâm lại yếu ớt nhạy cảm, nếu như hai người bọn họ đến với nhau, chắc chắn dư luận sẽ xôn xao bàn chán, e rằng đến cô cũng chưa chắc có thể chịu đựng được công kích từ mấy lời đồn nhảm đó.
Nghĩ đến những chuyện này, tim Ôn Gia Minh bị bao khổ sở vây lấy, cuối cùng, anh ta khó khăn cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Nhậm Thiên Chân, mấy lần muốn bấm số, nhưng rồi lại không dám.
”Tối có thời gian rảnh không, tôi muốn mời em ăn cơm.” Cuối cùng anh ta vẫn đưa ra quyết định.
”Được chứ, em có thời gian.” Nhậm Thiên Chân mừng rỡ không thôi, số lần anh ta chủ động hẹn cô không nhiều, nhất là sau khi cô tỏ tình, thì đây là lần đầu tiên.
”Vậy được, buổi tối cùng đi đi.”
Đến gần tối, Nhậm Thiên Chân ăn mặc chải chuốt xong, đeo balo nhỏ ra khỏi trường học, vừa đi ra cửa trường thì thấy Ôn Gia Minh đậu xe ở ven đường cách đó không xa, bèn nhanh chân chạy đến.
Ôn Gia Minh nhìn cô cài dây an toàn xong, mới để ý đến gương mặt luôn nhìn lên của cô nay đã được tô dặm phấn son.
”Đi đâu ăn vậy?” Nhậm Thiên Chân cũng không để ý đến nét mặt u sầu của Ôn Gia Minh, chỉ mải đắm chìm trong vui vẻ hẹn hò.
”Đi Lam Tinh.” Ôn Gia Minh nổ máy.
”Lam Tinh? Đó là nhà hàng Pháp đắt tiền nhất đấy, anh phát tài à, hay có chuyện gì muốn ăn mừng?” Nhậm Thiên Chân vừa nghe đến Lam Tinh thì hai mắt sáng lên, sinh viên nghèo đào đâu ra tiền đến nơi đắt đỏ nhất đảo Cò mà tiêu pha chứ, một bữa cơm ở đó động một tí là lên đến mấy nghìn rồi.
Ôn Gia Minh chỉ cười, không trả lời.
Nhà ăn Lam Tinh nằm ở tầng hai mươi lăm ở tòa nhà cao tầng tổng hợp trong trung tâm thành phố đảo Cò, trang trí lộng lẫy đầy khí thế, nhà ăn lấy màu xanh tím làm chủ, trên trần nhà điểm xuyết vô số ngọn đèn nhỏ màu lam, ngay cả đèn trên tường cũng phát ra sắc xanh êm dịu. Ngồi ăn trong khung cảnh này, dù ăn gì cũng xếp nhìn, thưởng thức khung cảnh mới là nhất.
Phục vụ đưa hai người họ đến bàn đã được đặt trước, Nhậm Thiên Chân chỉ lo nhìn Ôn Gia Minh, không để ý đến Đồng Hi ở một bàn khác đang kinh ngạc nhìn cô.
”Đồng Đồng, nhìn cái gì vậy, sao không ăn đi?” Hạ Đình Vũ thấy Đồng Hi nhìn quanh thì cũng tò mò nhìn sang, kết quả trông thấy Nhậm Thiên Chân cùng một người đàn ông tuấn tú đầy phong độ đang ngồi bên cửa sổ.
”Anh Tiểu Vũ, đó có phải là chị Nhậm đấy không? Sao chị ấy lại đi chung với giáo sư khoa bọn em?” Đồng Hi quay mặt sang, hỏi Hạ Đình Vũ.
Hạ Đình Vũ thần bí cười khì khì, “Không phải cô ta thì là ai, không ngờ cô nàng này cũng có công phu đạo hạnh quá đấy, bên này câu một người, bên kia treo một người.”
”Treo ai?” Đồng Hi nhiều chuyện hỏi.
”Đông Bình đấy, không lẽ em không nhìn ra à?” Hạ Đình Vũ không có khí tiết bán đứng chuyện của bạn tốt cho cô bạn gái vừa quen được mấy ngày.
”Ồ! Thì ra anh Phó thích chị Nhậm, em đã nói rồi mà, anh Phó thích đi với chị ấy lắm.” Đồng Hi bừng tỉnh hiểu ra, rồi sau đó lại than thở,“Tội nghiệp Dao Dao còn mơ tưởng hão huyền chứ.”
”Cũng chưa chắc đâu, em nhìn đi, người ta đã có chủ rồi.” Hạ Đình Vũ chép miệng, Đồng Hi nhìn về phía Nhậm Thiên Chân và Ôn Gia Minh lần nữa, nhìn hai người họ lúc này ngược lại trông rất xứng đôi.